Bạch Tri Cảnh gọi xe về Bích Thủy, trong nhà không có hai, căn hộ phức hợp hơn hai trăm mét vuông trống rỗng, thở cũng có tiếng vang, không náo nhiệt bằng ngõ nhỏ Lão Khương.
Bạch Tri Cảnh rất buồn phiền điểm này, cha và ba của cậu là người bận rộn, chức vị càng cao thì công việc càng nhiều, hai ngày ba bữa lại chạy khắp cả nước công tác. Nhà là nơi để ở, nhưng không có người ở thì cũng như không, cho nên cậu cứ thích chạy đến chỗ Ứng Hứa, nói chuyện với Ứng Hứa, nghe kịch Chiết Giang với ông Ứng, còn có Ứng Anh Tư mặc dù đáng ghét nhưng tốt xấu gì cũng là một người sống, cũng có chút hơi người.
Bạch Tri Cảnh ném cặp sách sang một bên, chạy lên chạy xuống hai vòng quanh nhà, mấy ngày rồi không gặp cha với ba, cậu rất nhớ.
Buổi chiều mùa hè thật sự rất buồn, nhiệt độ của điều hòa được mở ở mức thấp nhất, Bạch Tri Cảnh để vai trần nằm trên sô pha chơi điện thoại, chơi được một lúc lại ngủ thiếp đi, càng ngủ lại càng cảm thấy lạnh, cả người giống như bị ném vào hầm băng.
7 giờ tối, Bạch Ngải Trạch với Thượng Sở về nhà, Bạch Tri Cảnh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa, cậu cố gắng bò từ sô pha dậy, chóp mũi treo giọt nước mũi lung lay sắp rớt, cậu định đứng dậy ra đón, thuận tiện hát vang một bài hát thể hiện nỗi nhớ mong với hai người cha, nhưng không ngờ, cậu đứng dậy nhanh quá bị hoa mắt chóng mặt, ngón chân đá vào chân bàn trà, cảm giác như móng chân sắp rớt, suýt chút nữa móng đi chân ở lại nhé, Bạch Tri Cảnh đau đớn rú lên một tiếng, hai hàng nước mắt rớt lộp bộp như đậu hà lan trong trò chơi zombie.
Thượng Sở ở ngoài cửa nghe thấy tiếng con trai thì vui vẻ, vào nhà nhìn thấy cậu đang ôm chân ngồi xổm trên thảm khóc ngao ngao, khuôn mặt loang lổ nước mắt, nửa người trên trần như nhộng, bụng nhỏ trắng bóc nhô lên, hiệu ứng hài hước cực kỳ mạnh mẽ, y nhịn không được lập tức phá ra cười.
Bạch Tri Cảnh hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy người ba cậu ngày nhớ đêm mong xa cách lâu ngày, hơn nữa, ngón chân cậu thật sự rất đau, trong sách giáo khoa có nói, con người cần được sự an ủi của người nhà vào những thời điểm yếu ớt, thân xác bị thương thì có thể dùng sự ấm áp gia đình đến bù đắp, vì vậy Bạch Tri Cảnh run rẩy gọi: "Ba ơi, con rất..."
Hai chữ "Nhớ ba" còn chưa kịp nói ra, Thượng Sở móc điện thoại từ trong túi quần ra, mở camera lên, hướng thẳng về phía Bạch Tri Cảnh 'tách' một tấm.
Bạch Tri Cảnh để trần nửa người trên, nghe thấy tiếng chụp ảnh thì theo phản xạ rụt người lại, giơ hai tay che trước ngực bảo vệ bộ phận nhạy cảm.
Thượng Sở chậc lưỡi, không hài lòng lắm với bức ảnh này, phất tay nói: "Đừng có che lại, giữ nguyên tư thế lúc đầu, chụp lại tấm nữa nào."
"..." Khóe miệng Bạch Tri Cảnh giật giật, quên luôn cả rơi nước mắt.
Bạch Ngải Trạch cũng đi vào phòng khách, Bạch Tri Cảnh nghĩ cha cậu là người hiểu chuyện, có lẽ sẽ biết dùng tình thương của cha để bù đắp cho thân xác bị thương của cậu, vì vậy Bạch Tri Cảnh lại vươn tay ra, cảm xúc dạt dào, gào lên một cách thắm thiết: "Cha ơi, con rất nhớ..."
"Chụp được chưa?" Bạch Ngải Trạch đứng cạnh Thượng Sở, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày nói, "Vẫn chưa được? Tiếc quá, không chụp được nước mũi."
"Vậy sao?" Thượng Sở thở dài một cái, tiếc hận nói, "Em cũng cảm thấy nước mũi là thu hút nhất, nhưng lúc nãy run tay, chụp lệch mất."
Thân xác bị thương không nói, bây giờ còn lòi ra vết thương tinh thần.
Thể xác và tinh thần Bạch Tri Cảnh bị thương nặng, cậu gào lên câu thoại kinh điển: "Các người không yêu tôi, vì sao còn muốn sinh ra tôi!"
Thượng Sở tựa vào người Bạch Ngải Trạch, cười đến chảy nước mắt.
—
Ngón chân là một bộ phận rất kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ nếu bị đụng một chút, mặc dù không có chuyện gì nhưng lại cực kỳ đau.
Bạch Tri Cảnh chớp mắt, nước mắt rơi xuống cổ, cậu nghĩ như vậy không được, nếu không cậu chịu đau vô ích rồi.
Vừa lúc Thượng Sở đứng ngoài ban công gọi điện đặt bữa tối, Bạch Tri Cảnh nghĩ một lúc, rút tờ khăn giấy trên bàn bao lấy đầu ngón chân, nhảy lò cò đi qua, vòng quanh Thượng Sở hai vòng ra dấu thêm hai cái móng heo nữa.
"Thêm hai cái móng heo, tầng 22 Bích Thủy, đặt ngoài cửa thang máy là được, cảm ơn." Thượng Sở cúp máy.
Bạch Tri Cảnh biểu diễn màn kim kê độc lập, lại 'vô tình' giơ chân phải ra, "Ba, ba không hỏi con tại sao lại kêu móng heo sao?"
Thượng Sở giả vờ không nhìn ra đứa con trai ngốc của mình đang tính toán cái gì, thuận theo hỏi: "Vì sao?"
"Ăn gì bổ nấy," Bạch Tri Cảnh bày ra vẻ mặt phiền muộn, "Ba, ba cũng biết con là một người rất kiên cường, chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, con bị thương cũng sẽ không nói với người trong nhà, chỉ im lặng chịu đựng, cũng giống như bây giờ, chỉ gọi hai cái móng heo bồi bổ."
Lời nói chân thành, vẻ mặt thắm thiết, nếu không phải ngón chân cái có một vòng khăn giấy trắng lóa mắt thì Thượng Sở chắc chắn tin lời cậu nói là thật.
"Cảnh Nhi," Thượng Sở vui mừng, "Con trưởng thành rồi, nếu có chuyện cũng đừng cậy mạnh, ba và cha của con sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho con."
Bạch Tri Cảnh 'Vâng, vâng' hai tiếng, lại nhấc chân phải lên, chờ ba mình hỏi, 'Bảo bối chân con sao vậy, sao lại bị thương thế, đều do cha và ba con bình thường không quan tâm nhiều tới con, con muốn cái gì thì cứ nói, ba sẽ đồng ý hết.', sau đó cậu sẽ rơi mấy giọt nước mắt trân quý của đàn ông xuống, lại thuận tiện nói ra mong muốn có chiếc PSP mẫu mới nhất, từng bước một, toàn bộ kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ.
"Nhưng ăn móng heo cũng không có tác dụng," Thượng Sở thở dài, "Móng heo cũng không thể bổ đầu óc đâu."
Bạch Tri Cảnh căm giận nói: "Ba nhặt con ở hầm cầu nào, ba nhét con trở lại đó đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT