Trong nháy mắt, Hoàng Vũ Hinh suy nghĩ rất nhiều, nàng suy nghĩ xem có phải chồng mình đi tìm Tử Nhan gây phiền toái, thậm chí còn có suy nghĩ hoang đường, chồng nàng có lẽ muốn quy tắc ngầm với Tử Nhan, mới bị Tử Nhan ghi hận trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, phẩm tính chồng nàng vẫn rất đáng tín nhiệm, nhiều năm ở trong vòng chưa từng dính phải scandal gì, nàng không nên nghĩ như vậy.
Nàng không đoán ra được nguyên nhân, đành phải thấp giọng hỏi: “Là có chuyện gì?”
Trên mặt đạo diễn trên mặt lộ ra một tia mất tự nhiên.
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm hắn: “Lại không phải việc lớn, vì sao không nói ra?”
“Tôi……” Đạo diễn thở dài, áy náy mà nhìn vợ mình một cái, nói, “Chỉ là tôi cảm thấy rất xin lỗi Vũ Hinh, Tử Nhan là là do tôi đưa tới.”
Nghe ngữ khí hắn, không giống bộ dáng có giao tình với Tử Nhan, Hoàng Vũ Hinh ngược lại yên lòng: “Không sao hết, anh nói đi.”
Vì thế đạo diễn liền nói.
Sự tình xác thật rất đơn giản, khoảng thời gian trước Tử Nhan vào đoàn, buổi tối đi gõ cửa ảnh đế, bị đạo diễn gặp được. Đạo diễn đối với loại sự việc này thấy nhiều không trách, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng tới việc đóng phim, bởi vậy hắn cũng không quản. Nhưng vấn đề là, ảnh đế trực tiếp đóng cửa. Tử Nhan tức giận, quay đầu nhìn thấy đạo diễn, có thể là cảm thấy mất mặt, cũng có thể là sợ đạo diễn nói ra, ả quay đầu lại câu dẫn đạo diễn. Đạo diễn nào dám đáp lại, sợ tới mức trực tiếp chạy mất. (cuê)
Liên tục bị cự tuyệt hai lần, không cần nghĩ cũng biết Tử Nhan khẳng định ghi hận trong lòng.
Phỏng chừng ả không nghĩ ra vì sao đạo diễn không tiếp thu ả, liền trút giận lên người vợ đạo diễn.
Nghe xong giải thích, Hoàng Vũ Hinh chỉ cảm thấy Tử Nhan chính là người điên!
Nàng cũng cảm thấy chồng mình thật thảm, rõ ràng chỉ đi ngang qua, lại bị liên lụy vào trong. Nàng còn thảm hại hơn, cuối cùng Tử Nhan trả thù lên người nàng.
Thẩm Nghiệp lại nhìn đạo diễn một cái, nói: “Tôi nhìn tướng mạo ông, cùng Tử Nhan có không ít liên lụy, ông không giấu giếm việc khác chứ?”
Đạo diễn vội vàng nói: “Thật sự chỉ có chuyện này.”
Thẩm Nghiệp rũ mi trầm tư, đột nhiên hỏi: “Ngày Tử Nhan cùng Đặng Lăng Côn đi ra từ một phòng, có phải cũng bị ông thấy được?”
Đạo diễn ngẩn người, hồi tưởng lại lúc lâu, vỗ tay một cái: “Đúng! Nhưng)úc ấy là ban ngày ban mặt a, tôi cho rằng hai bọn họ đang đối diễn, căn bản không nghĩ nhiều!”
“……” Thẩm Nghiệp xác định, đạo diễn này chính là có mệnh xui xẻo.
Ngày đó hẳn là Tử Nhan cùng Đặng Lăng Côn đang khắc khẩu. Trước đó Đặng Lăng Côn lộ ra tin tức nhà Vương tổng có bảo vật, cậu cho rằng Tử Nhan sẽ hại cả nhà Vương tổng, nhưng Tử Nhan lại giữ mạng Vương tổng. Bị Vương tổng tiếp tục dây dưa, Đặng Lăng Côn rất bất mãn, đi tìm Tử Nhan hung hăng vấn tội.
Tử Nhan đương nhiên không sợ tên nhỏ bé như Đặng Lăng Côn, dăm ba câu muốn đánh Đặng Lăng Côn.
Nhưng Đặng Lăng Côn cũng rất gian trá, hắn mơ hồ biết trong tay Tử Nhan có mạng người, liền dùng điểm này uy hiếp Tử Nhan.
Hai người nổi lên tranh chấp, vừa lúc đạo diễn đi qua cửa. Tử Nhan cho rằng đạo diễn nghe thấy, liền muốn cho đạo diễn một giáo huấn.
Tình cảm của đạo diễn và vợ rất tốt, trong khoảng thời gian này mỗi tối Hoàng Vũ Hinh đều mộng du chạy, đạo diễn cũng không thể sống yên ổn, buổi tối phải chạy theo vợ, ban ngày bận làm việc, còn phải nhớ mong vợ mình. Cố tình đạo diễn tuổi cũng lớn, nếu không có được ngày nghỉ ngơi, cứ thế mãi, thân thể khẳng định sẽ chịu không nổi, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngã xuống.
Nghe xong Thẩm Nghiệp giảng lại, đạo diễn cùng vợ nghĩ lại mà sợ, nửa ngày cũng không hé răng.
“Tôi cảm thấy mình hẳn nên tìm một chỗ cúng bái.” Đạo diễn cười khổ.
Thẩm Nghiệp đưa cho hắn hai lá bùa: “Hai người mang theo bên người, vận đen sẽ chậm rãi lui đi.”
Đạo diễn cảm kích mà nhận lấy, đưa một lá bùa cho vợ, một lá bùa khác trịnh trọng mà đặt trong túi của mình.
Từ đây, việc bên đạo diễn đã giải quyết xong xuôi.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đi ra phòng ngủ.
Hoàng Vũ Hinh đặc biệt sùng bái Thẩm Nghiệp, một hai phải muốn Thẩm Nghiệp ở lại ăn cơm trưa.
Thẩm Nghiệp cười nói: “Không được, chúng tôi còn có việc.”
Trên thực tế, cậu muốn lôi kéo Diệp Trạch trở về làm cổ vịt.
Hiện tại Diệp Trạch đã có thể nhanh chóng lại chuẩn xác nắm giữ tâm tư cậu, có chút buồn cười mà sờ sờ đầu cậu.
Thẩm Nghiệp làm mặt quỷ với anh.
Khoé môi Diệp Trạch nhẹ nhàng câu lên.
Trước khi rời đi, Thẩm Nghiệp đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói đạo diễn với: “Ông quan sát ảnh đế một chút, nếu y gặp phiền toái, ông bảo y tới tìm tôi.”
Ảnh đế cũng từng cự tuyệt Tử Nhan, lấy tính cách hay mang thù của Tử Nhan, nói không chừng cũng làm gì đó với ảnh đế.
Đạo diễn lập tức đáp ứng, một bên ở trong lòng âm thầm cầu nguyện ảnh đế không xảy ra chuyện.
Gần đây tình huống của đoàn phim không phải rất tốt, đầu tiên là Ninh Thi Họa ngoài ý muốn nằm viện, tiếp theo là Tử Nhan ngoài ý muốn bỏ mình, sau đó Đặng Lăng Côn cũng vậy, hiện tại còn ở bệnh viện đợi. Nếu ảnh đế lại xảy ra chuyện, vậy đoàn phim trực tiếp giải tán được rồi.
Thẩm Nghiệp thấy hắn lo lắng sốt ruột, cười nói: “Yên tâm đi, đoàn phim sẽ luôn bình an không có việc gì.”
Có những lời này của Thẩm đại sư, còn hữu hiệu hơn so với bất luận thuốc an thần, đạo diễn nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn ngài!” Đạo diễn cảm kích đến thiếu chút nữa khóc, nhanh chóng chuyển cho Thẩm Nghiệp mấy vạn.
Thẩm Nghiệp không cự tuyệt, nói: “Về sau đoàn phim có việc gì, có thể liên hệ với tôi.”
Khả năng xảy ra chuyện rất nhỏ, Thẩm Nghiệp cũng cho đạo diễn một bảo đảm.
Đạo diễn quả nhiên rất cao hứng, liên tục đáp ứng.
Lúc sau Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch rời khỏi nhà đạo diễn.
Vừa lên xe, Thẩm Nghiệp liền hưng phấn mà chui vào trong lòng ngực Diệp Trạch: “Anh có thể cảm giác được ngọn nguồn âm khí!”
Diệp Trạch đưa tay ôm eo cậu, gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà nói: “Xem ra emsuy đoán không sai, anh khả năng đã sớm nhập đạo.”
Cái lư hương kia vẫn hữu dụng, kinh khí cuồn cuộn không ngừng đã thức tỉnh thứ bị phong ấn trong cơ thể Diệp Trạch.
Ngón tay Diệp Trạch chậm rãi mơn trớn sợi tóc cậu, không lên tiếng.
Thẩm Nghiệp nghiêng đầu hôn chiếc nhẫn trên tay nam nhân một ngụm: “Nói không chừng chờ chúng ta song tu, còn có kinh hỉ lớn hơn nữa.”
Vừa nói xong, Diệp Trạch cũng có chút chờ mong.
Tâm tình Thẩm Nghiệp phi thường tốt, lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Vương tổng: “Hôm nay con có rời giường đúng giờ không?”
Ở góc nhìn cậu, cái lư hương kia lấy được ở chỗ Vương gia, mà lư hương đó rất hữu với Diệp Trạch, vậy cậu cũng nên quan tâm Vương tổng nhiều hơn, lấy làm báo đáp.
Mà thời điểm bên kia nhận được điện thoại, cổ tah Thẩm Nghiệp bị Diệp Trạch nắm chặt.
Thẩm Nghiệp không rõ lý do, nắm điện thoại nhìn về phía nam nhân.
Ánh mắt am nhân sâu kín nặng nề, yên lặng nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp: “?”
Vừa lúc Vương tổng bên kia nói chuyện: “Sư phụ, con rời giường đúng giờ, còn chạy hai km, bảo quản gia ghi lại, chờ lát nữa gửi cho ngài.”
Đồ đệ này rất nghe lời a.
Thẩm Nghiệp phi thường vừa lòng, nói: “Được rồi, tiếp tục phát huy.”
Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà thôi, có thể kiên trì mới là lợi hại.
Kết quả Thẩm Nghiệp mới vừa nói xong, Diệp Trạch càng dùng sức bóp cổ tay cậu, một cái tay khác thì ôm chặt eo cậu.
Thẩm Nghiệp mê man mà nhìn về phía nam nhân, dùng ánh mắt dò hỏi làm sao vậy.
Nam nhân lại không trả lời, mà là cúi đầu, cắn miệng cậu.
Thẩm Nghiệp: “……”
Vì thế Vương tổng ở bên kia nói cái gì, Thẩm Nghiệp hoàn toàn không nghe được, bởi vì cậu trực tiếp ấn tắt điện thoại, hết sức chuyên chú mà nghênh đón nụ hôn của nam nhân này.
Sau khi kết thúc, Thẩm Nghiệp cùng nam nhân nhìn nhau vài giây, sau đó nhếch môi: “Chú Diệp, chú ghen tị hả?”
Diệp Trạch ho nhẹ một tiếng, không nói chuyện.
Nhưng vành tai ửng đỏ đã vạch trần anh không được tự nhiên.
Thẩm Nghiệp cười cười như con mèo, gắt gao ôm cổ nam nhân: “Thật đáng yêu.”
Diệp · dấm dấm · Trạch đáng yêu nhất ở trong lòng cậu!
Đáp lại cậu, là nam nhân lại lần nữa dán sát gần.
Sau đấy miệng Thẩm Nghiệp đều sưng lên, cậu nhanh tay trấn an nam nhân: “Em đây là vì nghĩ tới lư hương của Vương gia nha, nên quan tâm Vương tổng nhiều một chút, xem như báo đáp.”
Diệp Trạch đương nhiên cũng biết tâm tư của cậu, nhưng loại tâm tình này, không chịu khống chế của anh.
Thẩm Nghiệp cười trộm.
Cậu thích nam nhân ghen tị, ăn dấm một lần liền sẽ nặng nề mà hôn cậu, bộ dáng nam nhân mất khống chế làm Thẩm Nghiệp yêu cực kỳ.
Sau khi về nhà, Diệp Trạch dựa theo thực đơn bà Vương cung cấp, làm cổ vịt cho Thẩm Nghiệp, thậm chí vì khẩu vị của Thẩm Nghiệp, anh còn cố ý cho nhiều ớt.
Thẩm Nghiệp ăn được miếng ngon, không nhịn được mà khen ngợi: “Thật ngon!”
Diệp Trạch dựa lưng vào ghế bên cạnh nhìn bạn nhỏ, lẳng lặng mà nhìn môi Thẩm Nghiệp bị cay đến đỏ bừng, không nói gì.
Thẩm Nghiệp giơ lên một miếng cổ vịt: “Anh có nếm thử không?”
Diệp Trạch lắc đầu.
“Thật sự ăn rất ngon, thủ nghệ của anh tốt quá trời! ” Thẩm Nghiệp cật lực đề cử.
“Muốn ăn anh.” Thẩm Nghiệp đứng lên, lôi kéo nam nhân đi ra bên ngoài.
Diệp Trạch rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Khi đi ra phòng bếp, vừa lúc gặp phải Thẩm Thời Mộ.
“Sao lại ra đây?” Thẩm Thời Mộ tò mò hỏi.
Lão đại cùng anh dâu thường xuyên ở phòng bếp nhằm nhằm nhằm, những người khác đương nhiên sẽ cố ý tránh đi, ngay cả đầu bếp nữ cũng sẽ tìm cớ né tránh.
Nếu không phải muốn uống nước dưa hấu, Thẩm Thời Mộ cũng sẽ không vào đây.
Thẩm Nghiệp liếc hắn một cái: “Chú Diệp làm cổ vịt cho tôi, mọi người không được động vào.”
Nói xong liền lôi kéo Diệp Trạch đi.
Thẩm Thời Mộ: “……”
Hắn vừa đi vào phòng bếp liền thấy, một đĩa cổ vịt lớn ở trên bàn, cũng không dọn đi. Thẩm Nghiệp coi trọng đồ ăn Diệp Trạch làm tới đâu, bọn họ đều biết, hôm nay Thẩm Nghiệp cư nhiên không ăn xong cổ vịt liền chạy, thật sự không thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ…..Cổ vịt quá khó ăn?
Nhưng trông rất đẹp mặt mà, không giống như có độc.
Thẩm Thời Mộ đứng ở trước bàn, nhìn chằm chằm đĩa cổ vịt, trong não đang đấu tranh kịch liệt.
Có nên nếm thử một miếng không?
Nếu ăn, không phải Thẩm Nghiệp sẽ đánh hắn một trận à?
“Muốn ăn?” Thanh âm của Tông Nhất Minh truyền đến từ phía sau hắn.
Thẩm Thời Mộ quay đầu lại nhìn: “Sao anh vào đây?”
Tông Nhất Minh không đáp, chỉ lặp lại vấn đề vừa rồi: “Muốn ăn?”
Thẩm Thời Mộ ở phòng bếp quá lâu, y không yên tâm, kết quả tiến vào vừa thấy, liền phát hiện Thẩm Thời Mộ đang nhìn chằm chằm cổ vịt chảy nước miếng.
“Rất thơm.” Ánh mắt Thẩm Thời Mộ nhìn đĩa cổ vịt, nuốt nuốt nước miếng.
Tông Nhất Minh lẳng lặng mà nhìn hắn hai giây, cầm lấy công thức trên bàn. Các bước đi rất rõ ràng, không quá phức tạp. Y xem xong liền đặt lại lên mặt bàn, quay đầu đi lục tủ, trong này vẫn còn chút nguyên liệu, có thể làm một đĩa cổ vịt nữa.
“Đã biết.” Tông Nhất Minh vén tay áo lên, đi đến trước căn bếp, bắt đầu dựa theo công thức mà điều chế gia vị. (dung la trợ lý dac luc:))
“……” Thẩm Thời Mộ nhìn bóng dáng y mà ngơ ngẩn, nửa ngày cũng không nói lên lời.
Chờ Tông Nhất Minh làm xong, Thẩm Thời Mộ đột nhiên đi qua, từ sau lưng ôm lấy eo y.
“Cảm ơn.” Thẩm Thời Mộ rầu rĩ mà nói.
Tông Nhất Minh nắm lấy bàn tay đặt ở bên hông mình kia, xoay người ôm người nọ vào trong ngực, cúi đầu hôn.
*
Qua hai ngày, trường học liền bắt đầu kiểm tra cuối kỳ kỳ.
Thẩm Nghiệp tin tưởng mười phần, Diệp Trạch lại như phụ huynh đưa thí sinh đi thi đại học, cố ý đưa cậu đi.
Lúc này xe hai người ngừng ở cổng trường, cách giờ kiểm tra còn mười phút.
Diệp Trạch nhéo mặt cậu: “Anh ở đây chờ em thi xong.”
Thẩm Nghiệp liếc anh, vẫn rất bất mãn.
Diệp Trạch hôn cậu: “Là anh quá khẩn trương, em phải hiểu được tâm lý làm người thân chứ.”
Hai chữ 'người thân' khá dễ nghe, Thẩm Nghiệp cười hôn anh: “Tha thứ cho anh.”
Diệp Trạch cười nhẹ, đưa bình giữ ấm cho cậu: “Đi đi.”
Thẩm Nghiệp vâng một tiếng, đẩy cửa xuống xe, xua xua tay với anh.
Thái Chi Vĩ vừa lúc cũng đến, nhìn xe Diệp Trạch, hiếu kỳ nói: “Kiểm tra cuối kỳ mà thôi, vị hôn phu nhà cậu còn chuyên môn đón cậu đi à?”
“Đúng vậy.” Thẩm Nghiệp cười hì hì nói, “Tình cảm của bọn tôi rất tốt.”
Thái Chi Vĩ: “……”
Hắn thua, cái thói xấu một lời không hợp liền phát cẩu lương này của Thẩm Nghiệp vẫn không sửa được.
Cho dù hắn là fanboy của Thẩm Nghiệp, hắn cũng phải thừa nhận, mọi lúc đều phát cẩu lương, Thẩm đại sư quá đáng ghét!
Thẩm Nghiệp làm bài thi đặc biệt nhẹ nhàng, thậm chí nộp bài thi đầu tiên.
Diệp Trạch nói hôm nay dẫn cậu đi ăn lẩu, cậu gấp không chờ nổi mà muốn chạy ra cổng trường.
Chỉ là mới vừa rời khỏi khu dạy học, Lâm Chi đuổi theo.
Khoảng thời gian trước Lâm Chi xin nghỉ về nhà chiếu cố cha mẹ, gần đây mới về trường học tham gia kiểm tra.
“Đây là đặc sản quê tớ, hy vọng cậu và Diệp tiên sinh thích.” Lâm Chi cầm theo một cái túi lớn, đưa cho Thẩm Nghiệp.
Cha nàng còn ở nhà dưỡng thương, lại không bị mất chức, ít nhiều cũng nhờ có Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp quét mắt nhìn cái túi, không cự tuyệt.
“Nếu có yêu cầu, cứ tìm tôi.” Cậu nói.
Lâm Chi cười gật gật đầu, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, Thẩm Nghiệp giúp nàng giải quyết việc trong nhà, đã là ân huệ lớn, nàng sẽ không vì một chút việc nhỏ mà làm phiền Thẩm Nghiệp.
Hai người tạm biệt nhau, Thẩm Nghiệp cầm theo cái túi đi đến cổng trường.
Khi lên xe, cậu đưa túi cho Diệp Trạch: “Anh mở ra nhìn xem, Lâm Chi đưa, một nửa cho anh á.”
Diệp Trạch lấy đồ vật trong túi ra, cư nhiên là mấy hộp lá trà, bên trong có tờ giấy nhỏ. Diệp Trạch yên lặng xem xong, đưa cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp xem xét vài lần, cười nói: “Ông nội thích uống trà, cứ đưa cho ông ấy là được.”
Diệp Trạch gật gật đầu.
Lá trà này là do nhà Lâm Chi hái, nghe nói là phải lòng vòng khá lâu mới vừa lòng với cây diệp trà mới. Những cây trà này phát triển ở đỉnh núi thôn Lê Sơn, linh khí sung túc, rất tốt cho thân thể ông Diệp.
Thẩm Nghiệp cảm khái: “Giúp người cũng phải có ý tứ.”
Gặp được người biết báo ân, liền sẽ cảm thấy rất đáng giá. Đến nỗi người lấy oán trả ơn, Thẩm Nghiệp cậu đương nhiên cũng không sợ, trực tiếp đạp xuống lòng bàn chân nghiền áp là được.
Diệp Trạch nắm lấy tay cậu: “Ừ, về sau chúng ta làm nhiều việc thiện.”
Kỳ thật Diệp thị vẫn luôn làm từ thiện, số tiền mỗi năm quyên góp đếm không hết. Nhưng Diệp Trạch chỉ là đang thực hiện trách nhiệm xã hội của mình, cũng không đem chuyện này đặt ở đáy lòng. Nhưng từ sau khi ở bên Thẩm Nghiệp, nhìn bạn nhỏ thiện lương cùng chính trực như vậy, anh mới chân chính hiểu được ý nghĩ trong đó.
Hai người chuẩn bị tới tiệm lẩu nổi danh ở trung tâm thành phố, lái xe ước chừng phải hơn một giờ, vừa vặn là thời gian ăn cơm trưa.
Hôm nay khó có được ngày không có bóng đèn, chỉ có hai người bọn họ, xem như hẹn hò một buổi đi, Thẩm Nghiệp đặc biệt cao hứng, đã sớm quyết định vị trí rồi.
Chỉ là mới đi nửa đường, đột nhiên cậu nhận được điện thoại Thạch tổng.
Ngữ khí Thạch tổng ở trong điện thoại vô cùng nôn nóng: “Thẩm đại sư, làn da Ninh Thi Họa đột nhiên thối rữa……Không biết có phải uốn ván hay không, bác sĩ nói khả năng bị đinh rỉ sét ảnh hưởng, cũng có thể là trên đinh có độc……Hiện tại ngài có thời gian tới bệnh viện xem xét không?”
Thẩm Nghiệp nhíu mày.
Lần trước đi gặp Ninh Thi Họa, cậu không nhìn ra đinh có bôi độc, cũng không thấy thân thể Ninh Thi Họa sẽ thối rữa, hơn nữa cậu còn đưa bùa cho Ninh Thi Họa, vốn sẽ tốt lên nhanh chóng mới đúng!
“Bây giờ sẽ tới.” Cậu cúp điện thoại, nói lại tình huống cho Diệp Trạch.
Không nói Thẩm Nghiệp và Thạch tổng có giao tình, chỉ là người xa lạ gặp được nguy hiểm, Thẩm Nghiệp cũng sẽ đi hỗ trợ. Bởi vậy Diệp Trạch không chút ngoài ý muốn, trực tiếp kêu tài xế quay đầu tới bệnh viện.
Thẩm Nghiệp ôm lấy eo nam nhân: “Thực xin lỗi, vốn dĩ hẳn là thời gian chúng ta hẹn hò mới đunga.”
Cậu cũng mong đợi lâu rồi!
Diệp Trạch xoa nắn vành tai cậu: “Không sao cả.”
Chỉ cần hai người ở bên nhau, cái gì cũng không quan trọng.
Hai người chạy đến bệnh viện, Thạch tổng và người đại diện của Ninh Thi Họa đang nhìn xung quanh cửa, thấy Thẩm Nghiệp đã tới, thở ra một hơi.
Với bọn họ, chỉ cần Thẩm đại sư lộ diện, vậy có thể nhẹ nhàng giải quyết sự việc.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch mười ngón tay đan vào nhau, đi đến phòng bệnh VIP.
Ninh Thi Họa buồn đầu tránh ở trong chăn.
Người đại diện gọi nàng, nói: “Thẩm đại sư tới.”
Ninh Thi Họa lúc này mới xốc chăn ra.
Thẩm Nghiệp còn tưởng mặt nàng sẽ rạn n*ng, nhưng mặt nàng hoàn hảo vô chỉnh, thậm chí bởi vì nằm viện tĩnh dưỡng, khí sắc còn tốt hơn so với lúc đóng phim.
Cậu nhìn chằm chằm Ninh Thi Họa nhìn vài giây, nói: “Cho tôi xem thương thế của cô.”
Ninh Thi Họa không chút do dự, vươn cánh tay ra.
Cánh tay kia quả thực như bị axit ăn mòn, thối rữa hết, còn phát ra mùi tanh tưởi, đặc biệt khủng bố.
“Thẩm đại sư, cầu ngài giúp tôi.” Ninh Thi Họa khóc đặc biệt thương tâm, cũng không dám nhìn chính mình.
Nàng là diễn viên, thân thể thành cái dạng này, nàng còn diễn phim như thế nào, sao dám đối mặt với fans và fan điện ảnh.
Thẩm Nghiệp cau mày, nói: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Chắc là đêm qua, tôi cảm giác cả người phát ngứa, liền dùng móng tay gãi gãi. Khi đó tôi đang nằm mơ, cũng không để ở trong lòng. Hôm nay buổi sáng vừa thấy, cả người đều bị gãi chảy máu……” Ninh Thi Họa rút cánh tay về, thật sự không muốn làm ô nhiễm đôi mắt của mọi người.
Người đại diện ở một bên bổ sung nói: “Vừa rồi bác sĩ đưa kết quả kiểm tra tới, không phải ăn đồ bẩn thỉu, cũng không phải do đinh……”
Nguyên văn lời bác sĩ là, tạm thời không tìm ra nguyên nhân.
Thẩm Nghiệp: “Bác sĩ đương nhiên không tìm ra nguyên nhân, bởi vì nàng bị hạ thuật pháp, có người hãm hại cô ấy.”
Lời này vừa nói ra, người đại diện và Ninh Thi Họa đều kinh sợ.
Thạch tổng càng cao giọng truy vấn: “Là Tử Nhan sao? Nhưng không phải Tử Nhan đã chết rồi à?”
Ông tận mắt nhìn thấy Thẩm đại sư rút hồn phách Tử Nhan, làm Tử Nhan hồn phi phách tán.
“Không phải cô ta.” Thẩm Nghiệp lại nhìn mặt Ninh Thi Họa, hỏi nàng, “Tâm lý thừa nhận của cô ổn không?”
Ninh Thi Họa sửng sốt, không hiểu ý của cậu.
Nhưng Thạch tổng lại hiểu, rốt cuộc ông đã chứng kiến vụ Vương tổng và Đặng Lăng Côn, Vương tổng chính là có năng lực tâm lý quá kém, vừa đái dầm vừa khóc lóc.…
Xem ra chuyện này cùng bản thân Ninh Thi Họa có quan hệ.
Thạch tổng nghĩ nghĩ, nói: “Mặc kệ là thế nào, cũng nên giải quyết chuyện này, nếu có quan hệ với Ninh Thi Họa, vậy cô phải chịu đả kích đấy.”
Ninh Thi Họa lúc này mới hiểu ngầm, ngừng nức nở, nhìn về phía Thẩm Nghiệp: “Ngài nói đi, tôi không có việc gì.”
Nhiều năm giãy đành đạch ở trong vòng, nếu tâm lý thừa nhận không mạnh, nàng sao có thể vượt qua sự chèn ép của đồng nghiệp, mắng mỏ của anti-fan.
Thẩm Nghiệp cũng không vòng vo, nói: “Gần đây có phải ba mẹ cô tới chăm sóc cô đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Thi Họa nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thạch tổng và người đại diện cũng ngẩn ra.
Ý của Thẩm đại sư quá rõ ràng, người hại Ninh Thi Họa cư nhiên là cha mẹ nàng?
“Này……” Thạch tổng chần chờ nói, “Ngài có thể nói cụ thể ra được không?”
Ông một chút cũng không nghi ngờ bản lĩnh Thẩm đại sư, chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng.
Thẩm Nghiệp nói: “Gọi ba mẹ cô tới đối mặt giằng co không phải được rồi à?”
Nói thật, lần trước cậu tới bệnh viện, thật không nhìn ra Ninh Thi Họa sẽ có một kiếp như vậy.
Ninh Thi Họa hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nói không nên lời.
Cha mẹ nàng luôn đối với nàng rất tốt, sao có thể hại nàng?
Nhưng Thẩm đại sư trước nay không tính sai……
Cuối cùng Ninh Thi Họa gọi điện thoại cho cha mẹ, bảo họ tới đây.
Trong quá trình chờ đợi cha mẹ Ninh đến, Thẩm Nghiệp cũng không giải thích bất luận cái gì, chỉ nói: “Chờ lát nữa mấy người sẽ rõ ràng.”
Ninh Thi Họa thấp thỏm bất an chờ đợi, so với việc cả người thối rữa, nàng càng không thể tiếp thu việc cha mẹ gây tổn thương đến mình.
Cha mẹ Ninh đang ở khách sạn bên cạnh bệnh viện, thuận tiện chiếu cố Ninh Thi Họa. Mẹ Ninh sáng sớm đã nấu canh, đang chuẩn bị đưa tới đây. Khi nhận được điện thoại của Ninh Thi Họa, bọn họ cũng đã chuẩn bị ra cửa. Cho nên chỉ qua mười tới phút, hai người liền tới phòng bệnh.
Ninh Thi Họa xuất thân từ một trấn nhỏ, cha mẹ Ninh là giáo viên, cho người ta cảm giác rất giản dị.
Thẩm Nghiệp cẩn thận quan sát bọn họ, cuối cùng biết rõ ràng, tức khắc lộ ra một biểu tình bất lực.
Những người khác cũng nhìn cha mẹ Ninh.
Mẹ Ninh có chút không tự nhiên, hỏi: “Sao……Làm sao vậy?”
Bà nhớ lại, lúc ra cửa đã tỉ mỉ nhìn gương, không có gì không ổn a.
Không có ai trả lời bà.
Lúc này ánh mắt mọi người lại chuyển sang Thẩm Nghiệp, chờ Thẩm Nghiệp mở miệng.
Thạch tổng thấp giọng hỏi: “Thẩm đại sư, ngài xem……”
“À, chính là bọn họ làm hại Ninh Thi Họa.” Thẩm Nghiệp trực tiếp nói.
Ninh Thi Họa không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm cha mẹ mình.
Mà cha mẹ Ninh ngay từ đầu rất nghi hoặc, nhưng sau đấy như nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, vừa thấy liền có mờ ám.
“……” Ninh Thi Họa che mặt, lại lần nữa khóc lóc.
Người đại diện vỗ bả vai nàng: “Đừng khóc, trước hết nghe Thẩm đại sư nói đã.”
Ninh Thi Họa lau nước mắt, một lần nữa nhìn về phía Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp hỏi nàng: “Cha mẹ cô trước đó không lâu có phải đã nói chuyện với cô, bảo cô rời khỏi giới giải trí gả chồng?”
Ninh Thi Họa gật đầu.
Sau khi biết được nàng treo dây thép bị thương, cha mẹ liền tìm nàng trò chuyện, nói là nghề diễn viên quá vất vả, bọn họ hy vọng nàng có thể lui vòng, sau đó kết hôn sinh con.
Ninh Thi Họa cũng không nghĩ nhiều.
Từ khi hai mươi tám tuổi, cha mẹ vẫn luôn thúc giục nàng kết hôn, cho dù nàng cầm cúp ảnh hậu quốc tế, cho dù nàng kiếm lời vô số tiền. Nhưng cha mẹ đều cảm thấy giúp chồng dạy con mới là nữ nhân chuẩn mực, luôn muốn nàng lui vòng kết hôn.
Bất quá bọn họ cũng chỉ lải nhải ở bên tai nàng, khi nàng cự tuyệt, cha mẹ sẽ không bức bách.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: “Trước kia bọn họ không bức cô, nhưng năm nay cô 38 tuổi, bọn họ rất nóng nảy nha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT