Thẩm Nghiệp hướng Diệp Trạch vẫy tay: "Chú ơi, chú qua đây một chút."

Diệp Trạch vốn dĩ rất lo lắng, thấy cậu sắc mặt tự nhiên, không giống bộ đang xảy ra chuyện, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi đến bên cạnh Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp liền thần thần bí bí mà đem hộp gỗ đưa tới trước mắt anh: "Chú có thể nhìn thấy đồ vật bên trong không?"

Diệp Trạch rũ mắt nhìn qua.

Trong nước màu đỏ sậm có một kim long đang bơi.

Diệp Trạch hơi hơi kinh ngạc.

Đây là thật sự rồng sao?

Nhìn kỹ, đảo không giống như là thật, mà là như một ảnh ngược, hoặc là một ảo cảnh, ảo giác.

Diệp Trạch gật đầu: "Kim long."

Đôi mắt Thẩm Nghiệ trừng lớn hơn.

Nam nhân nhà mình quả nhiên thấy được!

"......Vậy chú có cảm giác gì không?" Thẩm Nghiệp tạm dừng vài giây, mới tiếp tục hỏi, "Thân thể có nóng lên hay không, hay là......Trong đầu có thanh âm gì hay không?"

Nếu Diệp Trạch cũng là rồng, kia hẳn có cảm ứng với kim long trong này đi?

Diệp Trạch yên lặng mà liếc cậu một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên kim long, lắc đầu: "Đều không có."

Hể, không có sao?

Chẳng lẽ cậu đoán sai?

Thẩm Nghiệp suy tư, lại lần nữa vươn ngón trỏ chạm vào mặt nước.

Kim long kia thế nhưng thuận thế quấn quanh ngón tay cậu, thậm chí còn cọ cọ.

Bởi vì xúc cảm quá chân thật, chọc đến Thẩm Nghiệp kinh hô một tiếng.

Diệp Trạch ánh mắt hơi rùng mình, con rồng này chẳng lẽ là thật?

Có thể gây nguy hiểm tới Thẩm Nghiệp hay không?

Thẩm Nghiệp thì không nghĩ nhiều như vậy, kim long quấn quanh ngón tay cậu, làm cậu cảm thấy rất thoải mái, giống như khi hút mây tím trên người Diệp Trạch, cả người đều ấm áp.

Đảo mắt nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Trạch, Thẩm Nghiệp vội vàng trấn an nói: "Này không phải thật, phỏng chừng là hộp máu, hoặc là linh khí biến ra thành ảo giác."

Diệp Trạch không có lên tiếng, ánh mắt lại nhu hòa một ít.

Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói: "Chú cũng chạm một chút đi."

Hơi thở kim long rất giống với Diệp Trạch, hẳn sẽ không đối Diệp Trạch tạo thành nguy hại gì.

Nếu là Thẩm Nghiệp yêu cầu, Diệp Trạch không do dự, cũng vươn ngón trỏ.

Ngay khi ngón trỏ đụng chạm vào kim long kia trong nháy mắt, kim long đột nhiên há mồm cắn ngón trỏ Diệp Trạch!

Đào ngón tay Diệp Trạch bị cắn rách, một giọt máu nhỏ vào thân kim long.

Thẩm Nghiệp hoảng sợ, nhanh chóng bỏ hộp ra, sau đó nâng ngón tay Diệp Trạch, muốn cầm máu cho Diệp Trạch.

Kết quả vừa thấy, miệng vết thương trên tay Diệp Trạch đã hoàn toàn khép lại, nhìn không ra bất luận dấu vết gì.

Thẩm Nghiệp không khỏi nhíu mày, việc này có chút cổ quái.

Cậu thấp giọng hỏi Diệp Trạch: "Có điểm nào không thoải mái không?"

Diệp Trạch cẩn thận cảm thụ, nói: "Không có việc gì."

Bị kim long cắn một ngụm, thậm chí chảy máu, nhưng anh lại không cảm thấy đau.

Nghiêm khắc mà nói, là không có bất luận cảm giác gì.

Nghe anh nói như vậy, Thẩm Nghiệp liền cảm thấy việc này càng cổ quái.

Chỉ là Thẩm Nghiệp một chốc cũng không nghĩ ra sao lại thế này, ánh mắt chuyển sang kim long trong hộp.

Con kim long kia hơi chút ngẩng đầu, tựa hồ đang nhìn Diệp Trạch.

Thẩm Nghiệp lạnh mặt, răn dạy kim long: "Mày như thế nào dám cắn nam nhân tao!"

Liền tính kim long rất đáng yêu, liền tính nó rất có thể là ảo ảnh do máu rồng biến thành, cậu cũng không cho phép nó thương tổn Diệp Trạch!

Hiếm lạ chính là, kim long tựa hồ nghe đến hiểu cậu nói gì, đem chính mình cuộn thành một đoàn, lùi về trong nước, thoạt nhìn còn có điểm ủy khuất.

Thẩm Nghiệp: "......"

Oa trời má, đây là một con lim long nghe hiểu được tiếng người!

Đáng yêu!

Diệp Trạch cũng thấy được phản ứng kim long, ánh mắt trở nên u trầm.

Trong hộp vì cái gì có một con kim long?

Kim long này có lai lịch gì?

Thẩm Nghiệp kỳ thật cũng rất tò mò địa vị kim long, bất quá so với cái này, cậu càng quan tâm nam nhân nhà mình rốt cuộc có phải rồng hay không.

Cậu vốn dĩ cảm thấy Diệp Trạch khả năng cũng là rồng, thậm chí cùng này kim long này có liên hệ gì đó.

Nhưng vừa rồi Diệp Trạch chạm vào kim long, trừ bỏ bị kim long cắn một ngụm, cũng không có phát sinh việc gì khác. Mà máu Diệp Trạch tích ở trên thân kim long, kim long cũng không phản ứng gì. Thân thể Diệp Trạch cũng không chịu tổn hại, giống như bị con kiến không độc cắn một ngụm, không đau không ngứa.

Thẩm Nghiệp không khỏi âm thầm nói thầm, chẳng lẽ là cậu nghĩ sai rồi, Diệp Trạch cùng kim long không có bất luận quan hệ gì?

Nhưng trực giác cậu từ trước đến nay rất chuẩn......

Đang ở trong rối rắm, kim long trong nước bỗng nhiên nhảy lên, nhảy đến trên ngón trỏ Diệp Trạch.

Không đợi hai người phản ứng lại đây, kim long liền biến mất, mà ở trên ngón trỏ tới lòng bàn tay Diệp Trạch xuất hiện đồ án hình rồng nhỏ, giống như hình xăm hoặc là hình dán.

Thẩm Nghiệp: "......"

Diệp Trạch: "......"

Thẩm Nghiệp lập tức xem xét ngón tay Diệp Trạch.

Hơn nữa, kim long này còn ngoan ngoãn mà cuộn thành một vòng nằm ở lòng bàn tay Diệp Trạch, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Bất quá Thẩm Nghiệp có điểm lo lắng kim long sẽ gây ra chuyện gì xấu cho Diệp Trạch, tỷ như nói ảnh hưởng tới mây tím trên người Diệp Trạch, hoặc là thương tích tới thân thể Diệp Trạch.

"Chú cảm thấy thế nào?" Cậu nôn nóng hỏi.

Diệp Trạch sắc mặt cổ quái, qua một lúc lâu, mới nói: "Không có việc gì."

Kim Long nhỏ này như thế nào sẽ biến thành đồ án ở ngón tay anh?

Thấy thế nào thì việc này rất không thể tưởng tượng.

Hai người lại đợi trong chốc lát, kim long vẫn không có động tĩnh, mà thân thể Diệp Trạch cũng không có bất luận phản ứng gì.

Thẩm Nghiệp nhướng mày, lơ đãng đảo qua hộp, phát hiện nước màu đỏ lại biến trở về thành chu sa, tình cảnh kim long vừa rồi bơi lội ở trong nước màu đỏ sậm chỉ là một ảo giác.

Trên thực tế, nếu không phải lòng bàn tay Diệp Trạch còn lưu lại đồ án kim long, Thẩm Nghiệp thật sự có khả năng cảm thấy chính mình là đang nằm mơ.

Hai người yên lặng mà đối diện.

Sau một lúc lâu, Thẩm Nghiệp uể oải nói: "Cháu tạm thời còn không hiểu sao lại như thế này."

Cậu cũng đã gặp qua động vật thực vật có linh trí nhận chủ.

Nhưng kim long này chỉ là huyễn hóa ra, trừ bỏ máu Diệp Trạch ngoài ý muốn nhỏ giọt trên thân kim long, cũng không có xuất hiện khế ước, thật sự không giống như nhận chủ......

Bởi vì chưa gặp qua tình huống như vậy, Thẩm Nghiệp bỗng nhiên có điểm hối hận, không nên để Diệp Trạch chạm kim long.

Vạn nhất lúc sau thân thể Diệp Trạch xuất hiện cảm giác không khoẻ thì làm sao bây giờ?

Diệp Trạch nhìn ra cậu lo lắng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: "Không quan trọng, tôi cảm thấy......Kim long hẳn là muốn thân cận tôi."

Tuy rằng anh cùng kim long cũng không có cái gọi là liên hệ, nhưng anh có một loại cảm giác, kim long cắn ngón tay anh, chính là vì muốn ẩn nấp ở trên người anh, đối anh không có ác ý.

Nghe anh nói như vậy, lúc này Thẩm Nghiệp mới giảm bớt chút áy náy.

Diệp Trạch hôn hôn trán cậu: "Ngoan, thật sự không có việc gì, đừng lo lắng."

Anh chỉ sợ Thẩm Nghiệp xảy ra chuyện, đến nỗi chính anh, đảo cũng không quan trọng.

Thẩm Nghiệp hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Người nam nhân này, thật sự......Quá ngọt.

Cậu dùng sức ôm lấy eo Diệp Trạch, kiễng chân lên hôn anh: "Chú ơi, chú sao có thể tốt như vậy a."

Mặc kệ Diệp Trạch có phải rồng hay không, đều là nam nhân của cậu!

Diệp Trạch ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng mà siết chặt eo cậu.

Hai người quấn quýt hôn nhau.

Đám người Thẩm Thời Mộ cùng Tông Nhất Minh vẫn luôn đứng ở ngoài bát quái đồ chú ý tới động tĩnh của hai người, không hẹn mà cùng dời đi tầm mắt.

Thẩm Thời Mộ nhìn nơi xa mây mù mờ mịt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Chúng ta lo lắng hai người bọn họ xảy ra chuyện, kết quả hai người bọn họ đi hôn hít?"

Tông Nhất Minh liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Tiên sinh cùng Thẩm thiếu gia tình cảm tốt, này không phải chuyện thường sao, hôn miệng mà thôi, có cái gì hiếm lạ.

Thẩm Thời Mộ nhìn thấy đáy mắt Tông Nhất Minh hiện lên ghét bỏ, tâm tắc không thôi: "Anh đây là cái ánh mắ gì?"

Tông Nhất Minh há mồm muốn nói.

Thẩm Thời Mộ: "Anh câm miệng cho tôi! Tôi đây không muốn nghe anh nói chuyện!"

Người này một khi mở miệng khẳng định đều là lời không hay.

Tông Nhất Minh: "......"

Thẩm Nghiệp thẳng đến khi hô hấp bình phục, mới cùng Diệp Trạch trở về.

"Lão đại, chị dậu, hai người không có việc gì đi?" Thẩm Thời Mộ lập tức tới đón.

Bọn họ chỉ biết Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp ở bên kia thấp giọng nói chuyện, cuối cùng còn hôn nhau, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhìn thấy kim long.

"Không có việc gì." Diệp Trạch nắm tay Thẩm Nghiệp, nhàn nhạt lắc đầu.

Lão đạo sĩ nhìn đến cái hộp trong tay Thẩm Nghiệp, lập tức kêu to: "Thằng nhãi thúi, mau trả chu sa lại cho tao!"

Thẩm Nghiệp đi đến trước mặt lão, nhướng mày: "Đây là chu sa sao? Tôi thấy thế nào thấy một bãi máu loãng bên trong?"

"Nói hươu nói vượn, đây là chu sa tao tìm được từ hồ nước núi Kỳ Liên, bên trong ẩn chứa vô số linh khí, chỉ cần đạo tràng mở ra, bát quái đồ khởi động, tao có thể dùng linh khí chu sa gia tăng một trăm năm thọ nguyên!" Lão đạo sĩ không cam lòng, rõ ràng cũng chỉ thiếu một chút nữa, lão có thể hoàn thành!

Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liếc nhau.

Xem ra lão đạo sĩ cũng không gặp qua kim long.

Có lẽ......Là bởi vì nhìn thấy Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, kim long mới hiện thân?

Loại suy đoán này làm tâm tình Thẩm Nghiệp có chút vi diệu.

Cậu cảm thấy......Vẫn còn phải chờ kiểm tra thân phận nam nhân nhà mình.

Nói không chừng trực giác ngay từ đầu của cậu cũng không sai, Diệp Trạch chính là rồng......

Đáng tiếc hiện tại cũng vô pháp biết chân tướng.

Thẩm Nghiệp dừng suy nghĩ, đem hộp đưa cho Diệp Trạch, thấp giọng nói: "Cháu trước giải quyết lão đạo sĩ, chú mang mọi người cách xa một chút, không nên tới gần bát quái đồ."

Lần trước khi Thẩm Nghiệp phá hủy nhà tranh của đạo nhân Sơn Thanh, cũng là một người hành động, bởi vậy Diệp Trạch cũng không hỏi nhiều, rất tự nhiên mà tiếp nhận hộp gỗ, mang theo mọi người thối lui.

Lão đạo sĩ biết Thẩm Nghiệp muốn động thủ, một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp: "Mày với tao không oán không thù, mày để tao một con đường sống, chu sa tao cho mày, còn có pháp khí quý hiếm tao vơ vét cả cuộc đời cũng đưa mày!"

"Mấy thứ đồ rách nát của ông tôi không thiếu." Thẩm Nghiệp không muốn cùng lão nói lời vô nghĩa, trực tiếp đánh ra vài lá bùa.

Mạng người trong tay tham · quan đều là có lão đạo sĩ hỗ trợ che giấu, lão đạo sĩ trợ giúp phe ác, chết không đáng tiếc.

Lá bùa Thẩm Nghiệp hùng hổ, lão đạo sĩ ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.

Thực nhanh lão đạo sĩ cũng giống như đạo nhân Sơn Thanh mà nhanh chóng già đi, ngay sau đó một thân da thịt rút đi, chỉ còn lại có khung xương, cuối cùng ầm ầm ngã trên mặt đất, hóa thành một bãi hôi tích.

Thẩm Thời Mộ ở cách đó không xa không chớp mắt mà nhìn chằm chằm động tác Thẩm Nghiệp, lẩm bẩm nói: "Thần tiên a!"

Hắn vô số lần nghe Phú Quang Lâm nhắc tới tình cảnh Thẩm Nghiệp đối phó với lão đạo sĩ, nhưng mắt nhìn thấy, cảnh tượng vẫn là làm hắn vô cùng chấn động.

Lúc này phía sau Thẩm Nghiệp lại lượn lờ mây mù, dưới chân dẫm lên bát quái đồ, thực sự có một loại cảm giác tiên phong đạo từ trong xương cốt.

"Chị dâu về sau sẽ không thật sự thành tiên đi?" Thẩm Thời Mộ nhịn không được nói thầm.

Diệp Trạch đứng ở bên cạnh hắn, nghe thấy vậy, ánh mắt tức khắc trở nên u ảm.

Anh......Kỳ thật cũng ở lo lắng, Thẩm Nghiệp có một ngày có thể biến mất hay không?

Anh không khỏi vuốt ve đồ án kim long ở lòng bàn tay.

Nếu một ngày nào đó Thẩm Nghiệp phải rời khỏi, anh nên làm cái gì bây giờ?

Thẩm Nghiệp nhẹ nhàng giải quyết xong lão đạo sĩ, chạy về bên người Diệp Trạch, cười tủm tỉm nói: "Chú, chúng ta xuống núi thôi!"

Cậu xem qua tình huống thôn dân thôn Lê Sơn, thôn dân bị lão đạo sĩ hạ thuật pháp, cơ hồ không thể liên hệ với bên ngoài, lại không ảnh hưởng thân thể, cậu chỉ cần giải trừ thuật pháp trên người thôn dân là được, phi thường đơn giản.

Thẩm Nghiệp lôi kéo ống tay áo Diệp Trạch, nói: "Cháu muốn ăn gà ớt chú làm!"

Hai ngày này bôn ba qua lại, cậu chưa có hảo hảo ăn cơm!

Diệp Trạch lẳng lặng mà nhìn cậum

Thẩm Nghiệp cũng không biết được tâm tư của nam nhân, bắt đầu theo kịch bản: "Cháu lần này biểu hiện được không?"

Diệp Trạch rốt cuộc có phản ứng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy chú có phải hẳn nên khen thưởng cho cháu không?"

Diệp Trạch như cũ nhìn cậu, trầm mặc không nói.

Thẩm Nghiệp: "Chú làm đầu cá ớt băm cho cháu, được không?"

Một gà ớt sao có thể thỏa mãn cậu!

Cậu nghĩ tới, nên lừa nam nhân làm càng nhiều đồ ăn cây, đầu cá ớt băm, thịt xào ớt, đậu hủ Ma Bà......Đều có thể đưa vào thực đơb!

Diệp Trạch nhìn chăm chú cậu, bỗng nhiên cười: "......Được, tôi học."

Trước một giây anh còn lo lắng đứa nhỏ này sẽ đột nhiên biến mất, một giây sau đứa nhỏ này lại ở trước mắt lừa anh đi học xào rau......

Diệp Trạch tâm tình phức tạp cực kỳ.

Bởi vì đứa nhỏ này rất bình dân, anh một lòng thế nhưng cũng rơi xuống.

Nhìn khuôn mặt đứa nhỏ cười đến xán lạn tươi đẹp, anh hạ một quyết định.

- - Về sau đứa nhỏ này đi nơi nào, anh liền đi nơi đấy.

Anh có mây tím hộ thể, lại có kim long phụ thuộc, cũng không tin không thể đi nơi mà đứa nhỏ này muốn đi!

Thẩm Nghiệp ôm cánh tay anh, làm nũng nói: "Chúng ta về nhà nha!"

Cậu đang tưởng niệm cảnh nằm ở giường phòng nam nhân này, chẳng sợ hơn cứng một chút, cậu cũng muốn, chỉ nghĩ nằm trên đó, được nam nhân ôm vào lòng ngủ một giấc.

Diệp Trạch sờ sờ mặt đứa nhỏ này, khóe môi nhẹ nhàng câu lên: "Ừm, về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play