Edit: Ry
Tình thế đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Giáo viên phụ trách tổ chức đều không biết phải làm sao, đương nhiên họ không hi vọng cuộc chiến này tiếp tục tiến hành, ai thắng ai thua thì đều không phải chuyện tốt với trường.
Nhưng bọn họ thật sự không có năng lực ngăn cản mấy nghìn sinh viên ở đây. Nếu như cưỡng chế đám trẻ này, không nói tính cách tương đối dịu dàng ngoan ngoãn BO, nhóm Alpha đã bị khơi lên cảm xúc chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Huống hồ bọn họ cũng thấy được, các huấn luyện viên là Alpha cũng có chút ý kiến với Túc Khiêm.
Nhưng có nói thế nào thì Túc Khiêm vẫn là Omega, còn là dân thường chưa từng trải qua huấn luyện quân sự chính quy, bọn họ không có lí do để lên sân khấu, càng không có lập trường để khiêu chiến anh. Giờ có một học sinh đứng dậy, bọn họ còn cảm thấy mừng, càng không thể để giáo viên ngăn cản cuộc chiến này.
Thế là dưới cái nhìn chăm chú của mấy nghìn người, Giản Bách Xuyên rời khỏi chỗ, chen lên lối đi, sau đó sải bước tới sân khấu.
Túc Khiêm đứng trên sân khấu, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn hờ hững, nghiễm nhiên chưa từng đặt cậu ta vào trong mắt.
Giản Bách Xuyên lại bị chọc giận, vừa lên sân khấu, pheromone Alpha cao cấp đã che trời lấp đất, mãnh liệt ập về phía Túc Khiêm.
Cậu ta muốn cho tên Omega này biết, trước mặt Alpha cao cấp, anh ta chỉ có thể lựa chọn khuất phục!
Mùi xăng nồng nặc tràn lan, khiến nhiều người không khỏi che miệng che mũi, cảm thấy hơi chóng mặt.
Alpha ở gần đó, ít hoặc nhiều đều cảm nhận được một luồng áp lực, đó là sự lấn át đến từ kẻ mạnh.
Alpha mạnh hay yếu, thường chỉ cần dựa vào pheromone là có thể phân biệt được. Thế nên lúc này, họ càng thêm tin phục thực lực A cao cấp của Giản Bách Xuyên, đồng thời cũng càng muốn xem Túc Khiêm trở thành trò hề.
Nhưng Túc Khiêm ở trung tâm vòng xoáy thì sao?
Anh nhướng mày nhìn về phía Giản Bách Xuyên, mặc dù biểu cảm trở nên thận trọng hơn, nhưng chắc chắn không dính dáng gì tới chật vật.
Khu vực Omega ở khoảng cách khá xa đã có vài Omega không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, tim đập rộn ràng. Bọn họ chỉ ngửi được chút pheromone của Giản Bách Xuyên thôi mà đã như vậy, tại sao Túc Khiêm còn có thể bình tĩnh như thế?
Túc Khiêm không hề thả ra pheromone của mình.
Sau khi kì tình nhiệt kết thúc, anh đã có thể dễ dàng khống chế pheromone. Thế nên dù là lúc này, bị pheromone của Giản Bách Xuyên kích thích và chèn ép, anh cũng không hề để lọt ra một chút pheromone nào.
Khác với pheromone của Alpha có thể tấn công hoặc chèn ép lẫn nhau, pheromone của Omega với Alpha chính là thuốc kích dục, huống hồ anh còn là Omega cao cấp.
Lúc này thả pheromone Omega ra sẽ chỉ quyến rũ, dụ dỗ Alpha, mặc dù ở một mức độ nào đó cũng có thể xem như là hỗ trợ trong chiến đấu, nhưng Túc Khiêm khinh thường dùng cách thức này.
Bảo anh quyến rũ Giản Bách Xuyên? Cậu ta xứng sao?
Trong con ngươi Túc Khiêm hiện rõ khinh thường và chán ghét.
Lọt vào mắt Giản Bách Xuyên, thật sự như đạp thẳng mặt cậu ta xuống đất rồi còn dùng chân mạnh bạo giẫm thêm mấy phát.
Tại sao pheromone của cậu ta lại không có tác dụng với Túc Khiêm?
Túc Khiêm không phải là Omega sao? Dù anh ta có là Omega cao cấp hiếm có thì cũng không thể không có bất cứ phản ứng nào với pheromone của cậu ta như vậy được!
Giản Bách Xuyên không hề biết, Túc Khiêm đã trải qua huấn luyện chống đỡ với pheromone Alpha. Cộng thêm một tháng qua được pheromone của Tô Dục Chu tưới tắm, khả năng chống cự của anh càng tăng lên một cách rõ rệt.
Ngay cả pheromone của Tô Dục Chu cũng khó có thể làm anh chùn bước, chứ đừng nói là Giản Bách Xuyên.
Nhưng đúng là mùi pheromone của Giản Bách Xuyên làm anh cực kì ghét.
Túc Khiêm quyết định tốc chiến tốc thắng.
Anh nghiêng đầu nhìn Alpha sắc mặt xanh mét, mỉm cười nói: “Dùng sự khác biệt trời sinh của pheromone để chèn ép Omega, cậu chỉ có bản lĩnh như vậy thôi sao?”
Giản Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng dưới kích thích của anh, cậu ta vẫn thu hồi pheromone lại, dù sao thì có vẻ pheromone của cậu ta cũng không có tác dụng với Túc Khiêm.
“Thế anh muốn đấu sao?” Cậu ta trầm giọng hỏi.
Túc Khiêm hơi bẻ cổ nói: “Đánh thôi, ai đánh được cho đối phương đo đất thì người đó thắng.”
Đây quả thực là biện pháp đơn giản cũng như trực tiếp nhất.
Nhóm học sinh ngồi dưới khán đài một lần nữa hưng phấn la hét, chỉ tiếc điện thoại của họ bị thu rồi, nếu không chắc chắn sẽ quay chụp lại cảnh tượng kích thích thế này!
Nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra — Hình như buổi diễn thuyết này có quay video lại mà nhỉ?
“Giản Bách Xuyên, lên đi!”
“Alpha thì sợ quái gì, đánh thằng đó đi!”
“Đừng có coi anh ta như Omega, mau để anh ta thấy được sự lợi hại của A cao cấp!”
Nhóm Alpha hò hét cổ vũ cho Giản Bách Xuyên, Omega và Beta thì ủng hộ Túc Khiêm, chỉ có Tô Dục Chu là hơi lo lắng. Nhưng rất mau, cậu nhận ra lo lắng của mình là dư thừa.
Trên sân khấu, Giản Bách Xuyên siết chặt nắm đấm nói: “Tôi không đánh Omega.”
Túc Khiêm nhướng mày: “Sợ thua à?”
“Người sợ là anh mới đúng!” Giản Bách Xuyên cả giận nói.
Mặc dù tính tình cậu ta nóng nảy ngông nghênh, nhưng thật ra rất hiếm khi đánh người, bình thường chỉ cần thả pheromone ra, dù là A B hay O cũng đều phải khuất phục, thế nên cậu ta rất hiếm khi gặp được đối thủ. Nhưng từ khi vào đại học S, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Giản Bách Xuyên đã gặp tới hai người không sợ pheromone của cậu ta!
Một Alpha, một Omega, chỉ nghĩ vậy thôi cậu ta đã muốn phát điên.
“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, tốc chiến tốc thắng đi.” Túc Khiêm nói: “Không cần phải nương tay, nếu không cậu sẽ hối hận.”
Giản Bách Xuyên lom lom nhìn Túc Khiêm, cuối cùng thu hồi tất cả tâm tư, thật sự coi anh như một đối thủ.
Nếu như những chiến tích mà Túc Khiêm nói đều là thật, vậy chắc chắn anh ta rất mạnh, cậu ta sẽ không khinh địch.
Nhưng, người thắng chắn chắn sẽ là cậu ta!
“Tôi tới đây!”
Thanh niên mặc bộ đồ rằn ri đột nhiên tung nắm đấm với Túc Khiêm, thế tấn công vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả huấn luyện viên ở dưới nhìn cũng không khỏi gật gù.
Chỉ có giáo viên là làm vẻ mặt sụp đổ.
Giản Bách Xuyên thật sự đánh Omega! Còn là trước mặt Omega của toàn khóa!
Trời ơi e là đứa nhỏ này thật sự không tìm nổi O rồi.
Giản Bách Xuyên vung ra một đấm, mang theo làn gió mãnh liệt.
Cậu ta rất thích đánh cận chiến, từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận đủ loại huấn luyện, trước đó nói chương trình huấn luyện quân sự quá đơn giản cũng không phải là khoác lác. Nếu nghiêm túc đánh nhau, Tô Dục Chu hiện giờ không phải là đối thủ của Giản Bách Xuyên, nhưng biết làm sao được, cậu ta lại bị pheromone của Tô Dục Chu gắt gao chèn ép.
Giản Bách Xuyên cũng biết điều đó, thế nên mới tạm thời không tới gây sự với Tô Dục Chu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng uất nghẹn.
Hôm nay, cuối cùng cậu ta cũng có thể khiến cho tất cả mọi người thấy được thực lực của mình!
Kể cả khi không dùng pheromone, Giản Bách Xuyên này vẫn là mạnh nhất…
“Rầm!”
Giản Bách Xuyên ngã thẳng ra đất, cậu ta ôm bụng, không thể tin được ngẩng lên nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống mình. Vừa rồi, Túc Khiêm không chỉ nhanh chóng tránh thoát đòn tấn công của Giản Bách Xuyên, mà còn đấm ngược lại một cú vào bụng cậu ta, làm cậu ta ngã ra đất.
Giản Bách Xuyên chưa từng nghĩ rằng thân thủ của một Omega lại nhanh tới như vậy, sức còn mạnh như thế!
“Muốn đánh nữa không?”
Túc Khiêm cúi xuống nhìn Giản Bách Xuyên, chàng trai đã mang vẻ mặt bị đả kích vô cùng, khắp người là sơ hở.
Mặc dù đúng là tố chất cơ thể cậu ta rất mạnh, nhưng tâm tính quả thực hơi yếu đuối, đây chính là một trong những lí do khiến anh coi thường đám Alpha này. Đều là một đám tự coi mình là nhất, bị chiều cho hư người.
Giản Bách Xuyên nghiến răng, muốn đứng dậy đánh tiếp.
Túc Khiêm lại không cho cậu ta cơ hội bò dậy, đá thẳng một cú vào lồng ngực Giản Bách Xuyên.
Giản Bách Xuyên một lần nữa ngã xuống, cậu ta tiếp tục bò dậy, lại bị đánh cho nằm lăn ra đất, chật vật vô cùng.
“Cậu không đánh lại tôi.” Túc Khiêm trần thuật.
Khán đài đã chìm trong tĩnh lặng.
Hai mắt Giản Bách Xuyên đỏ bừng, phẫn nộ gần như muốn bao phủ lí trí, cậu ta chỉ muốn xé xác tên đàn ông trước mặt! Nhưng, cậu ta hoàn toàn không làm được.
“Tinh thần không chịu khuất phục của cậu đã đủ làm người ta kính nể, nhưng trận chiến này có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Túc Khiêm cũng ngừng tay.
Mục đích của anh đã đạt được, suy cho cùng cậu Alpha này vẫn là bạn cùng phòng với Chu Chu, anh không thể quá tuyệt tình.
Nhìn xuống đám sinh viên đã kinh ngạc tới nỗi tắt tiếng, ánh mắt rơi trên khu ghế Alpha, đan mắt với Tô Dục Chu một hồi, Túc Khiêm mới chầm chậm quay đi chỗ khác.
“Thế giới này thuộc về Alpha, cũng thuộc về Omega và Beta.”
“Omega không hề kém hơn Alpha.”
“Alpha, cũng chỉ đến vậy thôi.”
Cuối cùng, Túc Khiêm dùng mấy câu này kết thúc buổi diễn thuyết ngày hôm nay. Khi anh bước xuống khỏi sân khấu, có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, rồi dần nối liền thành biển.
Một vài Alpha cũng không nhịn được mà vỗ tay. Nhóm Alpha coi trọng sức mạnh, mà Túc Khiêm đã dùng thực lực chứng minh bản thân, tất nhiên cũng đáng được bọn họ tôn trọng.
Giản Bách Xuyên nằm trên sân khấu, nghe tiếng vỗ tay dành cho người chiến thắng, lại hồi tưởng trận chiến nhục nhã vừa rồi, bỗng nhiên mắt tối sầm, một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Lần này, Tô Dục Chu không cõng cậu ta tới phòng y tế, mà là giáo viên nhờ người khác đưa đi.
Buổi diễn thuyết đặc biệt mới lạ này tới đây là kết thúc. Mặc dù nhóm sinh viên vẫn còn đang đắm chìm trong một loạt biến cố và những gì Túc Khiêm vừa nói, các huấn luyện viên đã bắt đầu gọi đội của mình tập trung lại ra ngoài.
Nhân lúc hỗn loạn, Tô Dục Chu lấy cớ đi vệ sinh, lặng lẽ rời khỏi đội, trà trộn vào trong hậu trường.
Cậu không biết Túc Khiêm ở đâu, lại không tiện hỏi thăm nhân viên vì sợ bị gọi về. Thế là cứ loanh quanh ngó nghiêng ở đằng sau cánh gà, cho đến khi…
Cửa phòng thay đồ bỗng mở ra, bàn tay người đàn ông nắm chặt lấy tay cậu, kéo vào trong.
Trong phòng thay quần áo, đèn đóm bật sáng trưng.
Ngửi được mùi hạt dẻ, Tô Dục Chu lập tức bình tĩnh lại, ngoan ngoãn cho người ta kéo, thuận theo đó để người đàn ông ôm vào lòng.
“Chu Chu…”
Giọng anh trầm thấp vang lên, Tô Dục Chu ngửi thấy mùi dừa của mình — Pheromone của cậu lại không chịu khống chế mà tràn ra.
Tô Dục Chu vùi đầu vào trong ngực Túc Khiêm, hai tay ôm chặt lấy eo anh, truyền đạt lại những nhung nhớ mấy ngày qua.
“Sao anh lại tới đây diễn thuyết?” Cậu hỏi.
“Tới thăm em một chút.” Túc Khiêm trung thực nói.
Trán Tô Dục Chu kề lên vai anh, không muốn xa rời cọ xát.
Người đàn ông ôm cậu thêm chặt.
“Anh tưởng là em sẽ giận.” Túc Khiêm nói.
Tô Dục Chu ngẩng lên, nhìn cặp mắt tối tăm sâu thẳm của anh, không hiểu mà hỏi: “Tại sao?”
Túc Khiêm nhún vai: “Anh khiêu khích tất cả Alpha, còn… Đánh bạn cùng phòng của em?”
Tô Dục Chu không nhịn được cười: “Biết là bạn cùng phòng của em mà anh còn đánh à?”
Túc Khiêm không khỏi nhìn đi chỗ khác: “Hình như cậu ta vẫn luôn gây phiền phức cho em mà đúng không?”
Tô Dục Chu nhìn anh, hóa ra là vì muốn xả giận cho cậu sao? Mặc dù cậu cũng không phải chịu thiệt thòi gì, nhưng Tô Dục Chu vẫn cảm thấy lòng mình ngọt ngào.
“Vậy anh nói… Alpha chỉ đến thế thôi, là bao gồm em à?”