Tầng này đều là văn phòng của giáo viên, trên hành lang rất yên tĩnh, thế nên giọng nói kia vô cùng gây chú ý.

Tô Dục Chu dừng chân, sau đó tiếp tục đi tới.

Chủ nhân của giọng nói vừa rồi rất trẻ trung, dựa trên nội dung thì có thể đoán ra được thân phận của cậu ta, hẳn là sinh viên mới giống cậu.

“Cậu chủ à, ông chủ đã dặn rồi, hôm nay cậu mà không tham gia huấn luyện quân sự thì ngài ấy sẽ cắt tiền tiêu vặt của cậu. Cậu nhất định muốn đối đầu với ông chủ sao?”

Một giọng nam trưởng thành có vẻ như là của người tuổi trung niên vang lên.

“Hừ, lần nào cũng dùng chiêu này! Đợi mấy năm nữa để ông già đó biết được sự lợi hại của tôi!”

Giọng người trẻ tuổi lại vang lên.

Mà Tô Dục Chu cũng thấy được mặt cậu ta.

Chàng trai nhuộm tóc bạc, chân tóc đã hơi mọc lại nên có thể nhìn ra được màu gốc là màu đen. Cậu ta để tóc hơi tài, được buộc thành chỏm nhỏ ở sau đầu. Hai tay cắm trong túi áo hoodie, mặt mày vênh váo, khắp người tản ra khí chất trẻ trâu vũ trụ này ông đây là nhất.

“Cái thằng Tô Dục Chu đó ở lớp nào?” Tô Dục Chu chợt nghe thấy tên mình.

“Lát nữa ông bảo giáo viên xếp tôi với thằng đó vào chung một đội đi. Hừ, tôi muốn để cho nó biết ai mới là người đứng đầu khóa này của đại học S!”

Tô Dục Chu dừng chân, sau đó vờ như không biết tiếp tục đi về phía trước. Khi sắp tới gần, cậu ngước lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của người trẻ tuổi kia.

Sau đó, Tô Dục Chu ngửi thấy một mùi rất gay mũi, khiến cậu không khỏi đứng lại, giơ tay che.

Cái này là… Mùi xăng ở đâu ra vậy?

Một giây sau, mùi dừa thơm ngát nồng nặc nhanh chóng tràn ra, chỉ trong khoảnh khắc đã va chạm với mùi xăng kia.

Sắc mặt Giản Bách Xuyên bỗng tái nhợt.

Không phải là cậu ta nhận ra Tô Dục Chu, chỉ là thấy một Alpha cắm đầu đi tới, không thèm tránh né mình nên theo thói quen phóng pheromone dọa cho đối phương phải lùi bước, nhường đường cho mình thôi.

Nhưng mà xăng của cậu ta vừa giội sang, đã thấy… Một quả dừa khổng lồ bay thẳng tới!

Biến cố này xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.

Giản Bách Xuyên mất cảnh giác nên tránh không kịp, trong cuộc đọ sức pheromone Alpha này chớp mắt đã rơi xuống bất lợi.

Tô Dục Chu cũng ngửi được pheromone của mình, mùi dừa nồng đậm xua đi mùi xăng gay mũi, khiến Tô Dục Chu đang nín thở cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.

Nhưng…

“Phịch!”

Tô Dục Chu giật mình, trơ mắt nhìn thanh niên cách mình hai ba bước đột nhiên trợn trắng mắt, cứ thế ngất tại chỗ.

Bởi vì cậu và người đàn ông trung niên kia đều không dự đoán được chuyện này, thanh niên ngã xuống đất xong, đầu còn đập cái cốp vào sàn nhà. Âm thanh đó văng vẳng trong hành lang tĩnh lặng, nghe đã thấy đau.

Tô Dục Chu giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, nhìn cảnh tượng trước mặt, cậu cứ thấy quen quen.

Mà người đàn ông trung niên trông có vẻ là quản gia kia cũng bị biến cố này dọa cho đờ đẫn. Ông nhìn cậu thanh niên đột nhiên ngã lăn ra đất không dậy nổi, ngây người mất hai giây mới hét ầm lên, vừa gọi người dậy vừa vươn tay, run rẩy kiểm tra nhịp thở của cậu ta.

May quá may quá, còn sống, không phải là tự dưng đột tử.

Quản gia là Beta, lại thêm ban nãy mải nghĩ xem nên nói thế nào để thuyết phục giáo viên, hoàn toàn không phát hiện cậu chủ nhà mình đã ngầm tiến hành một trận đọ pheromone với Tô Dục Chu.

Giờ phút này, ông còn áy náy gật đầu với Tô Dục Chu, sau đó vội vàng gọi xe cứu thương. Trông dáng vẻ mồ hôi đổ đầy đầu là biết chính ông cũng bị dọa cho hết hồn.

Tô Dục Chu nhìn cảnh tượng này, càng nhìn càng thấy quen. Đợi quản gia cúp máy xong, cậu không nhịn được nói: “Xin hỏi, mùi xăng vừa rồi…”

“Là của cậu chủ tôi.”

Quản gia làm vẻ mặt khóc tang. Ông cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, sao tự dưng cậu chủ lại ngất? Lỡ xảy ra việc gì thì ông biết ăn nói thế nào với ông bà chủ đây!

Sắc mặt Tô Dục Chu trở nên kì quái. Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có cần cháu cõng cậu ấy xuống phòng y tế không ạ?”

Lúc này, tiếng hét của quản gia khiến không ít giáo viên nhân viên chạy ra khỏi văn phòng.

Quản gia nhìn bộ đồ rằn ri cậu đang mặc, xua tay nói: “Cảm ơn cháu nhé, nhưng mà trước khi bác sĩ chuyên nghiệp tới thì chúng ta tốt nhất không nên động vào cậu ấy.”

Pha đập đầu vừa rồi hình như còn có cả tiếng vọng, quản gia hơi lo lắng, có khi nào cậu chủ nhà ông sẽ bị chấn động não không?

Tô Dục Chu cũng không cố thuyết phục, lại thêm thời gian tập hợp sắp tới rồi, giáo viên hướng dẫn đi ra cũng xua cậu về lớp.

Trên đường, Tô Dục Chu không ngừng hồi tưởng chuyện vừa rồi.

Đừng nói là do cậu thật nhé?

Cái cậu bạn vừa ngất xỉu kia có triệu chứng giống hệt cái lần cậu gặp phải hai tên Alpha nọ ở công ty của Túc Khiêm.

Nhưng, Tô Dục Chu lại không chắc chắn lắm.

Vẫn nên giao cho dân chuyên nghiệp thì hơn! Ngộ ngỡ bạn kia bị bệnh cấp tính gì thì sao?

Tô Dục Chu tràn ngập cảm thông mà nghĩ, cuối cùng lắc đầu, nhanh chóng về đơn vị tập hợp.

Chương trình huấn luyện buổi chiều vẫn rất khó khăn.

Bắt đầu bằng plank, sau đó là chống đẩy, chạy chân cao tại chỗ, nhảy cóc… Phong phú hơn là chỉ chạy bộ nhiều, nhưng cũng khiến đám học trò mệt đến mức hoài nghi cuộc đời.

Tô Dục Chu không còn tâm trí đâu để nghĩ những chuyện khác.

Khi chương trình buổi chiều sắp kết thúc, có hai đàn anh đàn chị tới tìm cậu. Nghe huấn luyện viên nói thì hai người này là phóng viên của tổ báo chí trường đại học S, chuyên đến để phỏng vấn cậu. Nội dung phỏng vấn sẽ dùng làm tài liệu báo cáo chuyên đề cho sinh viên mới, cũng sẽ được dùng để tuyên truyền cho trường.

Chung quy thì người ta vẫn là A cao cấp đó! Còn là A cao cấp giành được từ trường đại học Z nữa, đây là mánh lới tốt cỡ nào để quảng cáo đây?

Huống hồ năm nay trường bọn họ còn có hai Alpha cao cấp, trong hàng loạt các trường danh giá ở nước Hoa Hạ, họ chắc chắn sẽ đỗ trạng nguyên luôn.

Bộ phận tuyển sinh của đại học S đã rất cố gắng làm việc, năm nay nhất định phải lợi dụng cơ hội này, tạo xu thế mới!

Nghe xong giải thích của họ, Tô Dục Chu cũng chỉ có thể phối hợp.

Mặc dù không quen với việc đứng trước ống kính lắm, nhưng cậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa. Thế là phỏng vấn xong, cậu thu về sự yêu mến của hai vị đàn anh đàn chị Beta.

“Tiểu Tô, mặt em hiền thật đấy! Rất hiếm thấy Alpha kiểu như em luôn á, chắc có nhiều Omega thích lắm nhỉ?”

Tô Dục Chu gãi đầu, có chút ngại ngùng nở nụ cười.

Hồi cấp hai cậu luôn trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, đến lúc lên cấp ba khôi phục hoàn toàn kí ức của kiếp trước, bạn bè đồng lứa trong mắt cậu trở thành mấy đứa em.

Mặc dù đúng là cậu nhận được không ít thư tình, nhưng Tô Dục Chu chưa từng chú ý, chỉ tập trung vào học và lập trình game.

Nhìn nụ cười xấu hổ của cậu, ánh mắt của đàn chị Beta kia sáng lên. Sau đó, chị hỏi: “Xin hỏi bạn Tô có cái nhìn như thế nào — Với một bạn học khác cũng là A cao cấp, bạn Giản Bách Xuyên?”

“Nghe nói hai người còn là bạn chung phòng kí túc nữa nhỉ?”

Tô Dục Chu thầm gật gù, quả nhiên Giản Bách Xuyên chính là vị bạn cùng phòng mãi không thấy bóng dáng của cậu.

Cậu rất tò mò tại sao cậu ta không đến, còn cái nhìn thì…

“Em hi vọng là chúng em có thể trở thành bạn bè.”

Cậu trai nhìn ống kính, cặp mắt màu nâu nhạt híp lại tươi cười, nhẹ nhàng nói.

Phơi nắng gắt cả một ngày, nước da cậu vẫn trắng nõn sáng ngời như trước, trông rất gọn gàng, vô cùng thân thiện.

Vị đàn anh chịu trách nhiệm quay không khỏi cảm thán, có lẽ danh hiệu hot boy của đại học S năm nay phải đổi chủ rồi!

Sau đó, bọn họ tiếp tục hỏi vài câu có liên quan tới Giản Bách Xuyên. Kết thúc phỏng vấn rồi, họ mới nói cho Tô Dục Chu biết: “Trưa nay bạn Giản có tới trường báo cáo, nhưng đột nhiên ngất xỉu phải nhập viện.”

“Chắc mấy hôm nữa bọn chị sẽ tới tìm mấy em quay chụp một ít tư liệu, nhưng phải đợi bạn Giản trở lại rồi hẵng nói.”

Tô Dục Chu giật thót, Alpha có mùi xăng lúc trưa… Là Giản Bách Xuyên?

Cậu đột nhiên cảm thấy, có lẽ hai người không làm bạn được rồi.

Mùi xăng…

Vốn dĩ cậu cho rằng Diệp Nhất Lãng có mùi chanh đã khó tìm người yêu, không ngờ A này còn khổ hơn A kia, bạn Giản này, có vẻ thảm ghê.

Nhưng nghĩ đến việc cậu ta đột ngột té xỉu, Tô Dục Chu lặng lẽ hỏi: “Sao cậu ấy phải nằm viện vậy ạ? Tình trạng có nghiêm trọng không chị?”

Đàn chị Beta lắc đầu: “Bọn chị không rõ chi tiết lắm, nhưng hình như là bị cảm nắng.”

“Bị cảm nắng?”

“Ừ, có vẻ như vị A cao cấp này có thể chất hơi yếu.”

Vẻ mặt Tô Dục Chu trở nên kì lạ, dù sao thì trước khi ngất xỉu, cậu cũng nghe được mục tiêu của Giản Bách Xuyên là trở thành người đứng đầu của dàn Alpha năm nhất.

Lúc này, đàn anh đứng cạnh bỗng lên tiếng: “Thật ra trong các Alpha cao cấp cũng có không ít người có thể chất kém, nhưng đổi lại vô cùng thông minh. Biết đâu bạn Giản này là kiểu đó?”

Đàn chị kia cũng gật đầu phụ họa.

Tất nhiên Tô Dục Chu không phát biểu cái nhìn về vấn đề này.

Phỏng vấn thuận lợi kết thúc, huấn luyện buổi chiều cũng kết thúc. Tô Dục Chu tới nhà ăn dùng bữa xong trở về phòng kí túc nghỉ ngơi.

Tiếc là buổi tối cũng không được nằm trong kí túc xá.

Mặc dù không cần phải huấn luyện, nhưng bọn họ bị các huấn luyện viên kéo ra đồng cỏ, vừa làm mồi cho muỗi vừa hát trường ca, còn không cả bằng đi huấn luyện.

Hoạt động buổi tối kết thúc, Tô Dục Chu trở lại kí túc xá trong tình trạng kiệt sức. Cậu vội vàng rửa ráy, gần như vừa đặt đầu xuống gối là ngủ, tất nhiên cũng không còn sức để nhớ người nào đó.

Tô Dục Chu cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không quá khó chịu.

Túc Khiêm lại không thấy tốt chút nào.

Buổi tối về nhà, đối mặt với căn biệt thự trống rỗng, anh nhốt mình trong thư phòng, dùng công việc làm tê liệt bản thân, cho đến khi…

“Meo —“

Bánh Bông Tuyết ở ngoài cào cửa.

Từ khi lần đó được thả ra ngoài, Bánh Bông Tuyết không thèm ở trong phòng thú cưng nữa. Mà nó còn rất thông minh, học được cách mở cửa, thế là giờ tầng hai tầng ba cũng phát triển thành địa bàn của nó.

Nghe được tiếng kêu, Túc Khiêm đành phải đứng dậy đi ra.

“Meo —“

Vừa mở cửa đã thấy Bánh Bông Tuyết ngồi trên sàn nhà, ngẩng lên, mặt mũi tràn đầy vô tội nhìn anh, khiến anh không khỏi nhớ tới Tô Dục Chu.

Túc Khiêm vươn tay xoa đầu nó, sau đó đứng dậy xuống lầu, vào phòng bếp mở tủ lạnh.

Túc Khiêm nhớ trước kia Tô Dục Chu từng dạy anh cách làm mì hải sản, bỗng chốc trào dâng hứng thú, quyết định thử làm xem.

Anh có chút hoài niệm mùi vị khi ấy.

Nhớ lại kĩ thuật Tô Dục Chu từng dạy, Túc Khiêm một mình hoàn thành món mì hải sản. Bánh Bông Tuyết ngửi được mùi ngon nên thèm, ở bên cạnh meo meo kêu.

Bưng mì hải sản ra bàn ăn, Túc Khiêm ngồi xuống nhấm nháp.

Anh thấy hôm nay mình đã nấu thành công, nhưng, tại sao nó lại không hề ngon như ngày hôm đó?

Túc Khiêm mím môi, cuối cùng vẫn ăn hết mì, sau đó chọn ra vài con tôm, giống như lần đó, cẩn thận tỉ mỉ bóc vỏ, lột sợi tôm. Tiếp đó cầm cái bát đựng thịt tôm, nhẹ nhàng đặt xuống đối diện mình.

Chỉ là hôm nay, ngồi đối diện anh là Bánh Bông Tuyết, mà không phải là… Tô Dục Chu mà lòng anh nhớ thương.

Lẳng lặng nhìn con mèo cắm cúi ăn tôm, Túc Khiêm hơi quay đi, nhìn ra màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, Tô Dục Chu vẫn ổn chứ?

Anh nghĩ, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho thư kí Lâm.

Thư kí Lâm đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe được âm báo tin nhắn không thể quen thuộc hơn, vội vàng cầm lên xem —

Giám đốc Túc: [Tiểu Lâm, có cách nào để vào đại học S một chuyến không?]

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play