Edit: Ry
Trong trí nhớ của Tô Dục Chu, thật ra đã một năm trôi qua, nhưng khi răng nanh của cậu cắn lên tuyến thể của Túc Khiêm, cậu vẫn thuần thục điều động pheromone Alpha trong cơ thể.
Không hề lạ lẫm, cũng không hề do dự.
Khi pheromone Alpha rót vào tuyến thể của Túc Khiêm, cơn sóng nhiệt vẫn luôn dữ dội trong người anh cuối cùng cũng được vỗ về, thuận lợi lắng xuống.
Tô Dục Chu vươn lưỡi ra liếm láp vết thương trên gáy Túc Khiêm, cho nó mau khép miệng.
Cho đến lúc này, cậu mới không chịu nổi nữa ngã xuống. Cả người không còn sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng hé mắt ra một cái khe, nhìn người yêu đang nhắm mắt, lộ vẻ mặt hết sức phức tạp.
Trông đau đớn còn có vẻ rất hưởng thụ...
Ý thức mông lung, trong đầu Tô Dục Chu lại hiện chút tò mò, lúc bị đánh dấu thì Omega sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Nhưng vẻ mặt Túc tiên sinh nhanh chóng khôi phục như thường.
Anh cúi xuống, khen ngợi hôn lên mặt cậu, sau đó ghé vào tai Tô Dục Chu nỉ non: "Chu Chu..."
Giọng nói đầy sức quyến rũ, lưu luyến trầm thấp, như cất giấu tình ý sâu đậm.
Tô Dục Chu bĩu môi, lầm bầm: "Buồn ngủ lắm rồi, em muốn ngủ."
Cậu nhắm mắt lại, hàng mi cong vút hẵng còn đọng nước, chóp mũi cũng hồng, hiển nhiên vừa rồi bị ức hiếp quá dữ. Tô Dục Chu thật sự rất mệt. Giờ cậu chỉ muốn đánh một giấc ngon lành, những chuyện khác tỉnh rồi tính tiếp.
"Được." Túc Khiêm khẽ cười, dịu dàng hôn lên môi cậu.
Tiếp đó Tô Dục Chu cảm giác mình được bế lên, đoạn sau đã không còn ý thức.
Đến lúc cậu mở mắt ra lần nữa, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng lên, xanh biếc, khiến người ta nhìn không khỏi thoải mái.
Cửa sổ mở rộng, gió biển thổi tấm màn như lụa mỏng tung bay.
Thấp thoáng sau lụa mỏng là bóng dáng người yêu đứng trên ban công đưa mắt nhìn ra xa, cả người anh sáng bừng, như được tắm trong ánh sáng.
"Anh Túc..."
Tô Dục Chu mơ màng gọi anh, xoay người ngồi dậy mới phát hiện cơ thể khô mát vô cùng dễ chịu.
Cậu dụi mắt, nhìn Túc Khiêm đi vào, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tô Dục Chu theo thói quen vươn tay ôm cổ anh, đặt cằm lên vai Túc Khiêm.
"Anh, sao bên ngoài ồn thế?"
Cậu vừa tỉnh ngủ, tư duy còn hơi trì độn, nghe thấy Túc Khiêm đáp: "Hôn lễ của chúng ta phải hoãn lại, nhân viên đang chuẩn bị."
Hả? Hôn lễ?
Tô Dục Chu ngơ ngác ngẩng lên: "Bọn mình tổ chức hôn lễ rồi mà?"
Bọn họ đã thuê một lễ đường nhỏ ở gần trại trẻ mồ côi cậu lớn lên, hoàn thành hôn lễ chỉ có hai người.
Túc Khiêm nhìn dáng vẻ ngơ ngác mù mờ của cậu, không khỏi gập ngón tay quát mũi cậu trai.
Tối qua tỉnh lại trong căn phòng này, nhìn bố trí quen thuộc lại có chút xa lạ, trong chốc lát anh cũng ngỡ như mình đang mơ. Cho đến khi anh thử vươn tay lục tìm thuốc ức chế trong ngăn kéo, tiêm vào cho bản thân thì mới vững tin, mình thật sự đã trở lại thế giới cũ.
Mà nằm bên cạnh anh là thanh niên đã lại trở nên cao ráo cường tráng, tóc cũng đổi về màu nâu nhạt.
Hô hấp cậu đều đều, bình yên ngủ say.
Mọi thứ giống như một năm trước, đêm trước khi họ tổ chức hôn lễ. Album ảnh cưới của hai người trong ngăn kéo vẫn còn dáng vẻ xộc xệch mà lúc trước Tô Dục Chu nhét lại.
Túc Khiêm còn có chút hoảng hốt.
Anh không khỏi nghi hoặc, vậy hành trình một năm ở thế giới kia, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ của anh?
Nhưng tại sao anh lại thấy nó chân thực như vậy?
Thậm chí anh còn nhớ dáng vẻ gầy yếu ngồi trên xe lăn của Tô Dục Chu một năm trước, và cả vài người anh kết bạn ở thế giới kia...
Nhưng khi lại được ngửi mùi dừa quen thuộc, tâm hồn anh thật sự được an ủi.
Cho đến giây phút đó, Túc Khiêm mới phát hiện mình rất nhớ mùi hương này, thứ khiến anh cảm thấy vô cùng yên tâm - mùi pheromone của Tô Dục Chu.
Thế nên khi nghe Tô Dục Chu hỏi việc thuốc ức chế hết hạn, anh không nhịn được ôm lấy cậu...
Mà lúc đó anh cũng có thể xác định, một năm vừa qua không phải là giấc mơ của một mình anh.
Cho dù có là mơ thì cũng là của hai người, là giấc mơ thuộc về anh và Tô Dục Chu.
Tô Dục Chu cũng tỉnh hẳn.
Tối qua Túc Khiêm nói với cậu, bọn họ đã trở lại. Mà bố trí quanh phòng cũng nhắc nhở cậu điểm này.
"Chúng ta thật sự trở lại rồi?"
Một giây sau, mắt thanh niên đã sáng lên. Cậu thả ra pheromone Alpha của mình, ngửi mùi dừa thơm mát, không nhịn được khúc khích cười.
"Về thật rồi này!"
Cậu vui mừng bò xuống giường, bị hành hạ như vậy mà Tô Dục Chu lại không hề thấy mỏi mệt, ngoài chút đau nhức ra thì cậu vẫn khỏe như vâm, dồi dào sức lực.
Đây chính là sức khôi phục của A cao cấp!
"Chúng ta lùi hôn lễ ạ?" Cậu quay sang hỏi Túc Khiêm.
"Ừ." Túc Khiêm giơ tay xoa đầu cậu, thoáng nở nụ cười: "Đương nhiên phải tổ chức hôn lễ với trạng thái tốt nhất."
Dù sao thì dùng kì tình nhiệt làm lí do, chẳng ai lại không thông cảm.
Tô Dục Chu gật đầu, đi tới cửa sổ nhìn ra bãi biển, thấp thoáng thấy bóng Lâm Tử và Tô Lan.
Cậu cảm giác tảng đá cuối cùng trong lòng cũng được đặt xuống.
Hồi tưởng lại một năm qua, Tô Dục Chu không nhịn được nói: "Trước đó bọn mình... Xảy ra chuyện gì vậy? Em với anh cùng trở lại kiếp trước của em, sau đó về lại đây?"
Túc Khiêm nhíu mày, trải nghiệm này thật sự rất li kì.
Tô Dục Chu lại lạc quan nói: "Nhưng từ nhỏ em đã luôn mơ thấy chuyện kiếp trước... Nên bọn mình thức dậy ở kiếp trước của em có vẻ cũng không lạ lắm nhỉ?"
"Giờ anh tin những gì em nói về kiếp trước là thật rồi chứ?"
Túc Khiêm nhìn cậu, nhớ lại những chuyện trải qua trong "mơ", không khỏi gật đầu.
Thực tế nếu để anh chọn, anh sẽ muốn một xã hội giống như xã hội kiếp trước của Tô Dục Chu, đó thật sự là một nơi trong mơ với anh.
Chỉ là không thể lấy cả cá và tay gấu, anh hiểu đạo lí này.
Không chỉ có Tô Dục Chu, anh cũng vô cùng nhớ người nhà họ Tô và người nhà họ Lâm, những người này khiến anh cảm nhận được tình thân ấm áp, là điều anh không muốn từ bỏ.
Nếu nhất định phải chọn, anh cũng sẽ chọn một thế giới có bọn họ.
"Nếu về rồi thì không cần nghĩ nhiều như vậy." Tô Dục Chu cười nói: "Đây là bí mật của bọn mình."
"Nghĩ thế thì có phải thấy vui hơn hẳn không?"