Edit: Ry

Nghe được vấn đề của Tô Dục Chu, Túc Khiêm thoáng ngừng tay, sau đó tiếp tục đánh răng. Nhổ bọt ra, súc miệng xong dùng khăn mặt lau khô, anh mới thấp giọng đáp: "Chắc sẽ tới."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tô Dục Chu lập tức sốt ruột.

"Cái gì làm sao?" Túc Khiêm vò khăn, sau đó lau mặt cho thanh niên.

Nuôi hơn một tháng, cuối cùng cũng mọc ra được chút thịt.

Tô Dục Chu nhắm mắt lại để anh lau, miệng nói tiếp: "Em bây giờ không phải là Alpha, thế giới này cũng không có thuốc ức chế, đến lúc anh tới kì thì phải làm sao đây?"

"Thuốc ức chế... Anh có mang một ống."

Túc Khiêm đặt khăn xuống, hôn lên môi thanh niên, nếm được vị kem bạc hà.

Có khi...

Nên thử tìm xem có vị dừa không nhỉ?

Anh nghĩ, giặt khăn mặt sạch sẽ rồi phơi lên kệ. Mà Tô Dục Chu nghe anh nói vậy không khỏi mừng rỡ. Nhưng cậu lại nhanh chóng rối rắm.

"Chỉ có một ống, không đủ..." Cậu cau mày.

Kì tình nhiệt sẽ kéo dài suốt một tháng, bệnh viện thường sẽ kê mười ống thuốc ức chế, mà tình huống của Túc Khiêm còn tương đối đặc biệt...

Túc Khiêm lắc đầu, bế Tô Dục Chu về lại phòng ngủ, giúp cậu thay đồ.

Trong lúc Tô Dục Chu dưỡng thương, Túc Khiêm luôn chăm sóc cậu như vậy, anh không chỉ không mất kiên nhẫn, mà còn coi chuyện này như tình thú giữa hai người.

"Không đủ cũng không sao." Anh nói.

So với Tô Dục Chu, người trong cuộc lại hết sức bình tĩnh.

"Thế giới này không có Alpha, chỉ có một Omega là anh." Anh nói ra sự thật khiến cả thể xác lẫn tinh thần vui sướng.

Có nghĩa là, pheromone Omega của anh sẽ không thu hút đám Alpha không có mắt kia, mà thân là một Omega, trong lúc kì tình nhiệt phát tác, anh cũng không có sức đi đè người khác. Thế nên ngoài bản thân anh bị khó chịu ra thì tính nguy hiểm không hề lớn.

Tô Dục Chu nghe anh phân tích, cảm thấy cũng có lý. Giờ Túc tiên sinh không cần đi công ty, hầu hết thời gian ở trong nhà, dù có xui xẻo tới kì ở ngoài...

Thấy một người đàn ông cao 1 mét 9 mặt mày đỏ bừng ngã xuống đất, chỉ e điều đầu tiên mọi người nghĩ tới sẽ là gọi cấp cứu, chứ không phải là xâm hại anh nhỉ?

Xét về điểm này thì thế giới của cậu tốt hơn nhiều...

Tô Dục Chu gật đầu, yên tâm hơn.

Sau khi mặc quần áo tử tế, cậu ngồi trên xe lăn, được Túc tiên sinh đẩy ra ăn sáng.

Thật ra chân cậu sắp lành hoàn toàn rồi, chỉ là đi đường sẽ hơi đau một chút. Nhưng Túc tiên sinh bắt cậu ngồi xe lăn, cậu chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

"Tháng sau em phải quay lại làm." Tô Dục Chu uống sữa, nói với Túc Khiêm.

Kiếp này cậu vừa tốt nghiệp, mới trở thành nô lệ cho tư bản, công ty cũng nổi tiếng là ông lớn 996*, khỏe lại rồi đi làm chắc chắn sẽ rất bận. Đến lúc đó, cậu sẽ không thể ở cạnh Túc tiên sinh như bây giờ...

*Tức lịch làm 9h sáng đến 9h tối, làm 6 ngày 1 tuần.

Túc Khiêm nhíu mày.

Từ chỗ anh Lâm, anh cũng biết được về công việc của Tô Dục Chu. Nói thật, tiền lương cũng ổn, nhưng tần suất tăng ca thế này...

Đã từng là tổng giám đốc tập đoàn Túc Thị, Túc Khiêm cũng cảm thấy như vậy là áp bức nhân viên.

Thế giới kia của họ, tuy nói có rất nhiều chỗ anh không thích, nhưng các loại luật bảo hộ đều rất hoàn thiện.

Chế độ làm việc tám tiếng, có thể tăng ca, nhưng mỗi tháng không được vượt quá số giờ quy định. Nếu nửa kia là Omega, pháp luật quy định bạn đời nhất định phải rút thời gian ra để bầu bạn, thời gian bầu bạn không đủ, thậm chí Omega có thể kiện.

Loại tình huống này, để Alpha luôn phải tăng ca 996? Không thể nào.

Trước khi nhân viên kịp có ý kiến, hiệp hội bảo vệ Omega đã kiện công ty rồi, mà thông thường thì công ty sẽ luôn là bên thua.

Có lẽ sẽ có người cho rằng, với chế độ như vậy, chắc tỉ lệ Alpha chọn Omega là bạn đời sẽ sụt giảm, nhưng...

Thôi đi, Omega quý giá như vậy, trên thế giới này làm gì có Alpha kháng cự được bạn đời Omega đây?

Mà những Alpha bị kiện kia, còn coi đó là vinh hạnh ---

Bởi vì họ cảm thấy, Omega của mình thương mình như thế, yêu tới nỗi không muốn rời khỏi họ, hi vọng họ sẽ luôn ở bên mình.

Túc Khiêm nhớ lại một ít sự kiện tương tự, không khỏi lắc đầu. Anh nhìn Tô Dục Chu, hỏi cậu: "Em có thích công việc này không?"

Không ngờ anh sẽ hỏi vậy, Tô Dục Chu không khỏi cẩn thận suy nghĩ.

Nói thật là cậu đã rời khỏi thế giới này nhiều năm, bây giờ còn không biết chức vụ của mình trong công ty, quay lại làm thì cũng phải mất một thời gian mới quen được.

Còn cả những mối quan hệ khiến người ta đau đầu kia nữa...

"Em cũng không biết." Cuối cùng Tô Dục Chu nói vậy: "Em thích lập trình game, nhưng không thích tối ngày ở văn phòng làm việc."

Nếu mà được lựa chọn thì chắc chẳng ai muốn làm nô lệ văn phòng, làm công cụ kiếm tiền cho ông chủ nhỉ?

Cậu thấy trạng thái lí tưởng nhất vẫn là giống Tô Lan, mỗi ngày đi làm đúng giờ, bảy giờ ra khỏi nhà, sáu giờ về nhà. Sáng tám chiều năm, rất hiếm khi tăng ca, gần như không bao giờ mang việc về nhà. Ở công ty cố gắng sáng tạo giá trị, thời gian ở nhà là để dành cho người thân.

Công việc là một phần rất quan trọng trong cuộc sống, nhưng không phải là toàn bộ.

Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, đại khái hiểu được ý nghĩ của cậu.

Anh cũng không vội bảo cậu quyết định, chỉ gật đầu: "Em chỉ cần biết mình muốn gì là được."

"Nhưng mà, nếu thứ em muốn không phải là lựa chọn tốt nhất thì sao?"

Tô Dục Chu nhíu mày, thật ra trong lòng cậu đã có ý tưởng, nhưng không khỏi lo lắng.

Giờ, cậu không chỉ có một mình...

"Thứ em hướng tới chính là điều tốt nhất vận mệnh sắp đặt cho em." Túc Khiêm mỉm cười, trong mắt tràn đầy tự tin: "Có anh ở đây, em chỉ cần làm việc mình muốn làm là được, anh sẽ là hậu phương vững chắc nhất cho em."

Tô Dục Chu nhìn anh, cảm thấy Túc tiên sinh lúc này như đang phát sáng vậy.

Mà cậu cũng không hề nghi ngờ anh.

Hơn một tháng ngắn ngủi, Túc tiên sinh đã dùng hành động để chứng minh, rời khỏi tập đoàn Túc Thị, anh vẫn là Túc Khiêm. Tài năng của anh dù đặt ở bất cứ hoàn cảnh khốn khó nào vẫn có thể ngược gió trở mình.

Giờ phút này, cậu thấy Túc tiên sinh vô cùng chói mắt, chỉ một nụ cười nhàn nhạt đã tỏa ra sức quyến rũ khiến cậu khó có thể cưỡng lại.

"Được." Tô Dục Chu kiềm chế bản thân, cẩn thận đặt cốc sữa xuống, dùng khăn lau miệng rồi nói: "Em sẽ suy nghĩ xem về sau em muốn làm gì."

Cậu dường như nhớ được tâm trạng của mình ở kiếp trước.

Thật ra là một đứa trẻ mồ côi, cậu không có lý tưởng gì lớn lao hết, để cho mình và Túi Sữa Vàng có cuộc sống tốt hơn chính là mục tiêu trong đời cậu. Không có gì trong tay, cậu dùng hết sức mình để xông pha. Tất cả mọi người đều nỗ lực, bạn muốn tiến lên thì cũng phải nỗ lực.

Thực tế cơ thể cậu yếu như vậy cũng không hoàn toàn do tai nạn xe.

Cậu vừa vào công ty được nửa năm, cơ thể đã tụt dốc so với trước, xuất hiện các loại bệnh vặt. Ở một mức nào đó, 996 được là còn may, vì nhiều khi còn phải cố tới ba bốn giờ sáng, ngủ một chút xong lại dậy tiếp tục liều. Làm việc cường độ cao như vậy, lừa cũng không chịu nổi.

Nghĩ tới đây, Tô Dục Chu không khỏi sờ lên đầu, cứ cảm thấy tóc mình so với lúc chuyển kiếp thưa đi nhiều.

Đây đúng là một sự thật đáng sợ.

Cậu mới 23 thôi, thế mà đã có nguy cơ rụng tóc!

"Anh Túc..."



"Ơi?"

"Nếu em bị hói thì anh còn thích em không?"

"..."

Túc Khiêm nhìn tóc cậu, thật ra không khác mấy so với hồi chuyển kiếp, vẫn xoã tung mềm mại, nhất là lúc vừa gội sấy xong, sờ cực kì thích.

Nhưng anh vẫn cười nói: "Vậy thì em phải chú ý."

"... Hừ!"

Tô Dục Chu lo cho tóc mình, tần suất soi gương ngày hôm nay nhiều hơn hẳn, nhưng cậu vẫn quyết định không từ chức. Dù sao công việc này trong ấn tượng của cậu vẫn được rất nhiều người hâm mộ. Cậu có thể ở căn hộ cao cấp như vậy cũng là nhờ nó.

Mà giờ, cậu còn phải nuôi Túc tiên sinh nữa.

Cho đến một tháng sau, tận mắt thấy Túc tiên sinh dùng mười mấy vạn kia, một lần nữa trở mình, biến thành mấy chục vạn.

Tô Dục Chu câm nín, cuối cùng cũng nhận thức rõ sự thật ---

Túc tiên sinh không cần cậu nuôi.

Thậm chí cậu thấy, không có gánh nặng của tập đoàn Túc Thị, cuộc sống bây giờ của Túc tiên sinh thích ý và thoải mái hơn rất nhiều.

Anh không cần nghiến răng chứng minh bản thân với đám Alpha kia, cũng không cần duy trì hình tượng O mạnh mẽ của mình.

Không chỉ có thời gian để cải thiện tài nấu nướng vẫn luôn dậm chân tại chỗ, còn có thể làm đẹp các kiểu...

Đúng vậy, một lần rất tình cờ, cậu phát hiện Túc tiên sinh thế mà còn đắp mặt nạ!

Lúc ấy Tô Dục Chu rất choáng, không cẩn thận gây ra tiếng động, khiến Túc Khiêm nhận ra.

Ban đầu bị phát hiện, Túc tiên sinh còn xấu hồ, về sau dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ, thậm chí còn hỏi cậu muốn thử không?

Tô Dục Chu: ...

Vậy cùng nhau luôn! Cùng Túc tiên sinh học làm một boy tinh xảo.

Nói thật, buổi tối được đắp một lớp mặt nạ mát lạnh, nằm trên ghế xoa bóp nhắm mắt nghỉ ngơi, dễ chịu vô cùng.

Ngoài những chuyện đó ra, Túc tiên sinh còn bố trí lại căn hộ của cậu theo sở thích của anh.

Đương nhiên mọi thứ đều hỏi ý kiến cậu trước.

Cảm giác cùng người yêu thảo luận nên làm sao để bố trí nhà mình, thật sự rất hạnh phúc, Tô Dục Chu thích vô cùng.

Thời gian thoáng cái trôi đi, cuộc sống mỗi ngày của họ rất phong phú, cũng rất vui vẻ.

Chỉ là thời gian ba tháng trôi nhanh, cho tới ngày Tô Dục Chu phải trả phép đi làm theo quy định. Thật ra ba tháng nghỉ này, phần lớn là ngày nghỉ đợt trước cậu tăng ca dồn lại.

Mà Tô Dục Chu cũng quyết định ---

Cậu tới công ty nói chuyện với anh Lâm xong nộp đơn từ chức.

Bất ngờ là cậu nghỉ một thời gian dài như vậy, ngày đầu tiên quay lại làm đã nộp đơn từ chức, thế mà còn được giữ lại.

Nhưng cậu kiên quyết từ chối.

Xuống lầu ra khỏi công ty, Túc tiên sinh đã đỗ xe ở ven đường chờ cậu.

Đây là xe Túc Khiêm mới mua.

Hai mươi vạn, chắc là chiếc rẻ nhất anh từng mua, Túc Khiêm còn nói giờ không có tiền nên dùng tạm.

Nghe thử đi, đây là tiếng người à?

Tô Dục Chu lên xe, hai người không trở lại căn hộ mà lái thẳng ra sân bay.

Bọn họ tới thành phố thử nghiệm luật hôn nhân đồng tính, nhận giấy đăng kí xong lại thuê một lễ đường nhỏ, cử hành một hôn lễ không có bất cứ khách khứa nào. Không có người thân hay bạn bè cùng chứng kiến hôn lễ, dường như cũng không cần phải tổ chức lớn.

Mặc dù có tiếc nuối, nhưng cả hai cũng không vì thế mà cãi cọ, vẫn luôn yêu thương nhau, ủng hộ cho nhau, cứ vậy hạnh phúc mãi mãi.

Dù ở thế giới nào, chuyện đó cũng sẽ không thay đổi.

Tổ chức xong hôn lễ, hai người bắt đầu cuộc sống phiêu du.

Bọn họ không ở cố định một nơi, mà chọn một thành phố bất kì, đến đó ở chừng hai tháng, đi dạo hết các nơi rồi lại tìm một thành phố khác có phong cảnh đẹp, thích hợp để sống.

Hành trình như vậy không quá vội, lại cũng không mất cảm giác mới mẻ.

Ngoài chơi ra thì Tô Dục Chu cũng làm việc.

Cậu trở lại trạng thái sau chuyển kiếp, làm một ít game mà mình thích, sau đó giao cho Túc tiên sinh đi PR. Hai người phân công nhau, xem như một công ty gia đình cỡ nhỏ.

Thời gian hạnh phúc luôn nhẹ nhàng trôi rất nhanh, thế mà đã gần một năm qua đi, họ chào đón mùa hè thứ hai, và...

Kì tình nhiệt của Túc tiên sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play