Edit: Ry
Trong phòng thay quần áo, Tô Dục Chu đặt cái hộp lên kệ, sau đó lấy bộ đồ bên trong ra.
Đúng thật là bộ trang phục hầu gái phong cách lolita. (vãi em, anh Túc hơi bị đô đấy=]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])
Mà trí mạng nhất là, kiểu dáng không thể nói là quen mắt, nó chính là bộ cậu đã đặt.
Tô Dục Chu: "..."
Sắc mặt cậu trở nên vô cùng đặc sắc, vặn vẹo một hồi, cuối cùng mới cầm cái hộp lên giở ra xem nhãn người nhận ở trên.
Đệt, đây là bộ cậu đặt?
Tại sao giao tới mà không gọi cho cậu? Một cái tin cũng không nhắn!
Giờ phải làm sao?
Tô Dục Chu nhìn bộ đồ hầu gái này, không khỏi đau khổ nhăn mặt, sau đó cậu nhớ ra còn một cái hộp nữa.
Cái hộp kia rất nhẹ, không biết bên trong bỏ cái gì?
Cậu có chút chờ mong cầm lên, nhìn nhãn người nhận ở trên, đúng là cho Túc Khiêm.
"Linh linh --- Linh linh--- "
Cậu giơ hộp lên lắc, nghe được âm thanh nhỏ xíu phát ra từ bên trong, giống như là ---
Lục lạc?
Tô Dục Chu tròn mắt.
Vãi chưởng, đừng nói là như cậu nghĩ nhé?
Đến lúc mở hộp, lấy thứ bên trong ra, Tô Dục Chu không khỏi câm nín.
Trên tay cậu là một đôi tai mèo xù, màu đen, sờ khá thích, chất liệu có vẻ không tồi.
Ngoài tai mèo ra thì còn có...
Một cái vòng cổ viền ren buộc lục lạc?
Tô Dục Chu một lần nữa tròn mắt, lấy vòng cổ ra, đặt trên tay quan sát.
Vãi thật, không ngờ anh là người như vậy đấy Túc tiên sinh!
Ngoài tai mèo và vòng cổ ra thì đương nhiên không thể thiếu một cái đuôi mèo bông xù.
Sau đó còn có băng gấm viền ren cũng buộc lục lạc nhỏ để đeo lên tay và chân.
Tô Dục Chu quan sát một hồi mới phát hiện vòng cổ vòng tay vòng chân đều là hàng tặng kèm, bên trên còn dán tờ giấy nhỏ của chủ tiệm xin được đánh giá 5 sao.
Cậu không khỏi hậm hực.
Cảm ơn nhiều ạ!
Nhìn mấy thứ này, lại nhìn bộ quần áo bên cạnh, Tô Dục Chu chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, cảm giác như kiểu tự bê đá đập vào chân vậy.
Cậu vò tóc, bỏ đồ lại vào hộp, sau đó đi ra cửa, vặn tay cầm đẩy. Không nhúc nhích!
"Anh Túc?"
"Mặc vào chưa?"
"..."
Nghe giọng điệu dè dặt lại rõ ràng có chút hưng phấn của người yêu, Tô Dục Chu mím môi.
Cậu nhìn bộ trang phục hầu gái kia, lại nhìn tai mèo, do dự một chút, thương lượng:
"Anh Túc, mỗi người một lần được không?"
"Cái gì?"
"Em sẽ mặc vào, nhưng anh cũng phải mặc, không thể để em một mình làm trò được."
Bên ngoài yên tĩnh lại.
Tô Dục Chu kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tiếng Túc Khiêm cũng vang lên lần nữa.
"Được."
Ố ồ! Đồng ý rồi!
"Nói phải giữ lời nha." Tô Dục Chu cường điệu.
"Ừ."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Dục Chu mới có thêm hào hứng, mặc dù nhìn bộ trang phục hầu gái kia, tâm tình cậu vẫn có chút phức tạp.
Nhưng nghĩ kĩ thì đàn anh Bạch Kha cũng từng giả nữ mà, nên không việc gì phải xấu hổ.
Đúng thế, chính là như vậy!
Tô Dục Chu cắn răng thuyết phục bản thân, sau đó cởi quần áo mùa đông trên người, loay hoay mặc váy vào. Giữa chừng cậu còn phải lấy di động mở hướng dẫn ra xem mới thành công tròng được lên người.
Cái này vốn là đặt may theo kích cỡ của Túc tiên sinh, cậu mặc vào thành hơi rộng, nhưng... Có vẻ cũng đẹp đấy chứ?
Tô Dục Chu ngắm mình trong gương.
Lần đầu tiên mặc váy, cậu có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Túc tiên sinh mặc trang phục hầu gái, cậu liền thuyết phục bản thân phải nhịn.
Hi sinh lúc này là đáng giá.
Tiếp đó, Tô Dục Chu đeo tai mèo và đuôi mèo lên, xoắn xuýt một hồi rồi cũng đeo mấy món tặng kèm lên.
Thanh niên đi chân trần trên thảm, bước tới cửa phòng thay đồ. Theo bước chân của cậu, lục lạc gắn trên băng gấm ren cũng đinh đang kêu.
"Anh Túc, em xong rồi."
Khuôn mặt trắng nõn của chàng trai vì xấu hổ mà đỏ ửng, hay cả ngón chân cũng thẹn thùng cuộn lại.
Túc Khiêm mở cửa, đập vào mắt là cảnh đẹp như vậy, anh không khỏi sững sờ, ngây người tại chỗ.
"Chu Chu?"
Dáng Tô Dục Chu tương đối mảnh khảnh, tay dài chân dài, mặc váy vào cũng không có vẻ thiếu hài hòa, cộng thêm tai mèo và đuôi mèo...
Mê hoặc một cách khó hiểu.
Tô Dục Chu nhìn đi chỗ khác, bĩu môi nói: "Anh hứa rồi đấy, về sau cũng phải mặc vậy cho em xem."
Túc Khiêm sực tỉnh, trong mắt lóe lên chút nghi hoặc.
Hình như anh chỉ mua tai mèo thôi mà? Bộ váy này là...
Mà Tô Dục Chu đã không chịu nổi ánh mắt tìm tòi của anh, cầm tay nắm, muốn đóng cửa lại.
"Em thay ra đây."
Túc Khiêm vội vàng ngăn lại, anh nói: "Khoan, để anh ngắm thêm một lát."
Sau đó kéo cậu trai ra khỏi phòng thay đồ.
"Linh linh ---- linh linh ----"
Theo biên độ động tác của Tô Dục Chu, tất cả lục lạc trên người cậu đều kêu, nhất là cái ở trên vòng cổ.
Túc Khiêm nghe được âm thanh này, cảm thấy tai hơi ngứa, trái tim cũng ngứa theo.
Anh đặt chàng trai ngồi xuống mép giường, nhìn cậu từ trên cao, giống như nhìn một món quà được chuẩn bị tỉ mỉ cho mình.
"Cái váy này là..."
Anh khom lừng, bàn tay xoa lên chiếc váy bồng.
Váy dùng sợi tổng hợp nên sờ rất mềm, bên dưới còn có một lớp váy lót tạo hiệu ứng bồng, dù từ thiết kế hay chất liệu thì đều được đắn đo cẩn thận.
Anh không nhớ trong phòng thay đồ có một bộ váy như thế này.
Mặt Tô Dục Chu đã đỏ chót, cậu nhìn xuống, ấp úng không nói được lời nào.
Túc Khiêm tiếp tục cúi người, hai tay chống hai bên chân cậu, gần như kề mũi với cậu.
"Hửm? Chu Chu?"
Tô Dục Chu bị anh ép cho không còn cách nào khác, đành phải lí nhí: "Là em mua..."
"Ồ?"