Edit: Ry
Tô Dục Chu vừa mở mắt đã thấy Túc tiên sinh đang lo lắng nhìn mình.
Trước mắt cậu không còn là căn phòng tắm hơi mờ tối, mà là chùm đèn treo màu trắng trong phòng khách. Còn cậu thì đang nằm trên ghế sô pha, đầu óc còn váng vất.
"Anh Túc?" Tô Dục Chu giơ tay day ấn đường, kí ức trước khi ngất xỉu dần trở lại.
Cậu tròn mắt, vành tai vèo cái đỏ rực, mà tiếng Túc Khiêm cũng vang lên.
"Em thấy sao rồi? Ổn chứ?"
Túc Khiêm cầm túi chườm đá trong tay, nhẹ nhàng ấn lên trán cậu. Cảm giác lạnh buốt khiến cái đầu đang ong ong của Tô Dục Chu dễ chịu hơn nhiều.
"Meo ~"
Bánh Bông Tuyết ngồi trên thành ghế đang tròn mắt nhìn cậu, giống như cũng rất lo lắng.
Tô Dục Chu hết nhìn Túc Khiêm lại nhìn Bánh Bông Tuyết, mặt càng nóng, vươn tay giữ túi chườm, giãy giụa ngồi dậy.
Cậu trộm nhìn Túc Khiêm, nghĩ đến chuyện trước khi mất ý thức, vội vàng quay đi nhìn chỗ khác ---
Má, đi tắm hơi chơi quá đà xong té xỉu...
Tô Dục Chu không khỏi giơ tay che mặt.
"Chu Chu?" Túc Khiêm gọi cậu.
Tô Dục Chu lại lách mình tránh ra.
"Em không sao... Anh không cần để ý đến em đâu... Em, em muốn ở một mình cho bình tĩnh lại." Cậu ấp úng, quay lưng lại với anh.
Chàng trai giơ hai tay ôm mặt, vành tai lộ ra bên dưới mái tóc ngắn đã đỏ rực, dường như sau lưng cậu có cái đuôi to đang xấu hổ gục xuống.
Túc Khiêm không nhịn được cười.
Nghe được tiếng cười khẽ của anh, Tô Dục Chu bĩu môi.
Thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa...
Tô Dục Chu bò dậy, muốn lên lầu, chỉ là người vẫn còn choáng nên đứng không vững.
Sau đó thì bị người yêu ôm lấy.
"Đừng lộn xộn, trước hết uống chút nước đã." Túc Khiêm ấn cậu ngồi xuống, sau đó đưa cho cậu một cốc nước ấm.
Tô Dục Chu cầm cốc thủy tinh, đúng là cậu rất khát, nghe lời uống hết, uống hai ba cốc mới dừng lại.
Nói đến vẫn còn hơi xấu hổ, rõ ràng là cậu chủ động, chính mình lại thành cái bộ dạng này...
"Anh muốn cười thì cứ cười đi."
Cậu thanh niên dứt khoát vò đã mẻ không sợ vỡ, nhìn Túc tiên sinh: "Đằng nào thì cũng dở như thế..."
Túc Khiêm vươn tay xoa đầu cậu, lại không cười nữa. Anh lấy chiếc áo sơ mi vắt trên thành sô pha, phủ thêm cho cậu. Tuy trong nhà có bật lò sưởi, nhưng vẫn không nên mặc áo cộc.
Anh vừa đóng cúc cho cậu vừa dịu dàng hỏi: "Cảm thấy khá hơn chưa?"
Tô Dục Chu ấm ức nhìn anh, khẽ gật đầu.
Bị người yêu nhìn như vậy, Túc Khiêm dừng tay, lại hỏi: "Còn khó chịu ở đâu không?"
Tô Dục Chu lắc đầu.
Đợi Túc Khiêm cài xong chiếc cúc cuối cùng, cậu mới dang tay ôm eo anh, vùi mặt vào cổ anh.
Xấu hổ quá đi mất...
Túc Khiêm ôm cậu, xoa sau đầu cậu trai, có chút tự trách: "Chuyện này một phần cũng do anh nữa."
Anh cũng bị dọa cho hết hồn. Bây giờ bên ngoài đang chặn đường vì tuyết lớn, lỡ Chu Chu xảy ra chuyện gì thật thì sẽ không kịp đưa tới bệnh viện.
May là thể chất của A cao cấp đủ mạnh, cậu chỉ ngất một lát thôi.
Ôm ấp an ủi một hồi, Túc Khiêm mới thấp giọng hỏi: "Em nên nằm nghỉ thêm chút thì hơn, muốn anh bế em lên tầng không?"
Tô Dục Chu lắc đầu: "Ở dưới này được rồi."
"Thế có đói không? Có muốn ăn gì không?"
"Không đói, nhưng em muốn uống nước."
Túc Khiêm hôn lên trán chàng trai, hơi buông người ra, vươn tay muốn rót thêm ly nước ấm.
Vừa rồi Tô Dục Chu đã uống hết, anh đành phải đun thêm một ấm khác, sau đó đứng dậy vào trong bếp lấy chai nước khoáng.
Tô Dục Chu nhìn anh đi đi lại lại, vươn tay xoa khuôn mặt vẫn còn nong nóng, không khỏi ngả người ra sau, lấy cái gối chôn mặt vào.
Một lát sau vẫn phải bỏ gối xuống.
"Tinh ---"
Điện thoại đặt trên bàn thủy tinh vang lên một tiếng, Tô Dục Chu cầm lấy xem.
Papa: [Chu Chu, Tiểu Khiêm cũng đi cùng tới nhà ông bà ngoại đúng không?]
Nhà ông ngoại Tô Dục Chu, hay nhà mẹ đẻ của Lâm Tử nằm ở ngay thành phố S, nhưng hai nhà lại ở hai đầu thành phố, lái xe mất hơn hai tiếng.
Hàng năm thì trước khi đến Tết Nguyên Đán, gia đình họ sẽ tới nhà ông ngoại ở mấy ngày, sau đó lên đường tới thành phố G.
Tô Dục Chu trả lời ba Tô, sau đó mở lịch ra xem ngày.
Nghỉ Tết được khoảng hơn 2 tuần.
Trong lúc vô tình, cậu nhìn thấy chữ "lễ Tình Nhân", tính thử thì phát hiện lúc đó mình vẫn còn nghỉ. Nhớ đến hôm Thất Tịch, do huấn luyện quân sự nên bọn họ chỉ kịp gặp nhau một lát ở phòng thay đồ sau sân khấu, thế nên Tô Dục Chu rất chú trọng ngày lễ này.
Đây sẽ là lần đầu họ cùng nhau trải qua một lễ Tình Nhân đúng nghĩa.
Tô Dục Chu khẽ cười, trong lòng nảy sinh chờ mong, quên sạch chuyện kia.
Cậu nghĩ ra một ý tưởng, nụ cười trong vắt bỗng lẫn chút gian xảo.
Tô Dục Chu trở mình nằm bò ra ghế, mở phần mềm mua sắm, gõ mấy chữ "trang phục hầu gái".
Trên phần mềm lập tức hiện lên vô số cửa tiệm.
Tô Dục Chu chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một nhà có đánh giá khá cao, sau đó liên hệ với phục vụ khách hàng ---
Với dáng người của Túc tiên sinh thì hàng có sẵn căn bản không vừa.
May mà cậu rõ số đo của anh như lòng bàn tay, chỉ một lát đã đặt được hàng.
Thanh toán xong, cậu ném điện thoại đi, ôm gối xấu xa nở nụ cười.
Bánh Bông Tuyết ngồi trên bàn trà nhìn cậu, không khỏi nghiêng đầu, sau đó bị Tô Dục Chu hung hăng xoa đầu.
Nghe được tiếng bước chân của Túc Khiêm, Tô Dục Chu vội vàng điều chỉnh nét mặt, giả vờ như không có gì, cầm cốc nước ấm anh đưa, uống xong thì tiếp tục nằm xuống, gối đầu lên đùi Túc tiên sinh.
Không bao lâu sau, cậu đã lại ngủ mất.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt người yêu, dịu dàng như nước.
"Meo ---"
Bánh Bông Tuyết khẽ kêu một tiếng.
Túc Khiêm vươn tay xoa đầu nó, giơ ngón ra hiệu cho nó im lặng, cũng kệ chú mèo có hiểu hay không.
Anh lấy điện thoại lên mở ghi chú. Đứng đầu ở mục ghi chú là một bản nhật kí có tên "Ghi chép yêu đương".
Túc Khiêm ấn mở, trượt xuống cuối cùng.
Phần ghi chú này ghi lại những trải nghiệm yêu thích của anh từ lúc họ hẹn hò đến nay, đương nhiên còn có một vài ngày quan trọng, ví dụ như sinh nhật của Tô Dục Chu, sinh nhật ba mẹ Tô, còn có sở thích của họ vân vân.
Mỗi một chi tiết nhỏ, anh đều sẽ ghi lại rõ ràng, thỉnh thoảng giở ra xem.
Giờ anh sẽ ghi lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Ờm, lúc tắm hơi nên đàng hoàng một chút, không được quyến rũ Chu Chu, nếu không em ấy có thể sẽ ngất.
Viết xong thoát ra, Túc Khiêm lại thấy một ghi chú đã bị lãng quên --- lễ Tình Nhân, ngày 14 tháng 2.
Túc Khiêm cong môi, một lần nữa ngước mắt, nhìn Bánh Bông Tuyết đang cuộn tròn trên bàn trà. Anh ngẩn người một hồi, sau đó lọ mọ mở phần mềm mua sắm.