Chuyện Yến Tần Dã trúng đạn gây lên náo động lớn, cánh truyền thông đua nhau đưa tin, dân chúng quan tâm mật thiết, việc kẻ chủ mưu sau màn là Trương Tông Lương bị lộ ra ánh sáng, chính phủ tinh tế tăng cường điều tra đám người sau lưng Trương Tông Lương, những con cá bị lọt lưới trước đó đều bị bắt lại hết, Lí Đông Cường, Lâm Bội Tuyết đều lần lượt ngồi tù.

Mặc dù Yến Tần Dã ở bệnh viện, nhưng anh nắm rất rõ tiến triển vụ án, những kẻ đùa bỡn pháp luật kia, một người anh cũng không bỏ qua, bắt giữ toàn bộ đưa ra công lý, mà oan ức của ba Yến cuối cùng cũng được rửa sạch.

Lâm Bội Tuyết thừa nhận trong tù, năm đó, bà ta không chịu được cô đơn cùng Trương Tông Lương qua lại với nhau. Trương Tông Lương ở trong tối giật dây bà ta, để bà ta bỏ chứng cứ phạm tội cùng tiền bạc vào phòng của ba Yến, đồng thời cũng là Trương Tông Lương ở sau lưng sai khiến bà ta làm giả khẩu cung, để ba Yến bỗng dưng bị xử oan.

Nhiều năm như vậy qua đi, chính phủ tinh tế cuối cùng đã trả lại sự trong sạch cho ba Yến.

Ngày tòa án tuyên bố ba Yến trong sạch, Yến Tần Dã ngồi trong phòng bệnh trắng xóa, không cử động hồi lâu.

Thang Tứ Viên nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, yên tĩnh ở bên anh, không mở miệng quấy rầy, cũng không hề rời đi.

Không biết qua bao lâu, Yến Tần Dã rốt cục cũng động đậy, quay đầu lại với Thang Tứ Viên nở nụ cười, giọng nói có chút khàn khàn, lại bình thản nói: "Thìa nhỏ, tôi làm được rồi."

Việc anh đáp ứng với ba cuối cùng cũng làm được, thế nhưng ba anh lại không thể nhìn thấy.

Thang Tứ Viên đi qua nắm chặt tay anh, nhẹ nói: "Yến bá phụ sẽ biết thôi."

Cậu còn nhớ rõ nụ cười cuối cùng của ba Yến, cậu tin tưởng lúc đó ba Yến biết rằng Yến Tần Dã nhất định có thể làm được.

"Ừm." Yến Tần Dã trầm thấp lên tiếng, nắm chặt tay cậu.

...

Tất cả đều đã kết thúc, Yến Tần Dã tiếp tục an tâm dưỡng thương ở bệnh viện, mà Thang Tứ Viên...Bắt đầu đi bệnh viện kiểm tra, điều dưỡng cơ thể chuẩn bị cho con đường mang thai.

Cơ thể Yến Tần Dã khôi phục một chút, cánh tay vẫn còn đang băng bó, bác sĩ cho phép anh xuống giường đi lại, anh liền cùng Thang Tứ Viên làm một loạt kiểm tra, sau đó cùng nhau đưa kết quả cho bác sĩ xem.

Hiện tại tinh tế coi trọng ưu sinh (*) trước khi mang thai phải làm tốt kiểm tra để đảm bảo cơ thể không có vấn đề gì, bổ sung đủ các chỉ tiêu dinh dưỡng mới có thể mang thai.

(*) Ưu sinh: Ưu sinh là vấn đề quan trọng nhất trong hôn nhân và gia đình. Ưu sinh là môn khoa học sử dụng các nguyên tắc di truyền học để đảm bảo rằng con cái có khả năng sống sót bình thường. Ưu sinh đã trở thành một công nghệ y tế quan trọng và là chính sách quốc gia, nội dung chủ yếu là sử dụng công nghệ siêu âm, nhiễm sắc thể và chẩn đoán gen để tầm soát và kiểm soát trẻ sơ sinh mắc các bệnh bẩm sinh, nhằm từng bước cải thiện và nâng cao chất lượng di truyền của quần thể.

Bác sĩ đọc kỹ tất cả các kết quả xét nghiệm, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Tần Dã nói: "Cơ thể luật sư Yến không tệ, vô cùng khỏe mạnh, bình thường chú ý bớt hút thuốc, uống rượu là được."

Vụ án lần này một khi lên men, danh tiếng của Yến Tần Dã càng hơn lúc trước, "luật sư anh dũng, không sợ sinh tử, đối đầu quan chức, báo thù cho ba" mỗi ngày đều xuất hiện trên các tiêu đề, cho nên bác sĩ liếc mắt liền nhận ra Yến Tần Dã.

Yến Tần Dã gật đầu một cái, nói: "Được."

Bác sĩ quay đầu nhìn về phía Thang Tứ Viên nói: " Cơ thể của cậu cũng rất tốt, không có vấn đề gì lớn, bình thường chú ý ăn ít đồ lạnh cùng thức ăn cay nóng là được."

Bác sĩ nói xong, ngẩng đầu hỏi: "Định khi nào thì có em bé?"

Gương mặt Thang Tứ Viên đỏ lên, ngượng ngùng không trả lời, cậu luôn cảm thấy cái này giống như trả lời lúc nào lên giường vậy.

Yến Tần Dã bên cạnh cậu lại không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, liếc mắt nhìn cánh tay của mình, giọng điệu nghe có chút tiếc nuối nói: "Chờ đến khi vết thương trên cánh tay của tôi lành lại đi."

Bác sĩ có thái độ nghề nghiệp rất đúng mực, mặt không đổi sắc gật đầu nói: "Vậy là khoảng mấy tháng sau, tốt nhất là bắt đầu uống thuốc dinh dưỡng từ bây giờ đi, sớm bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho việc mang thai, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, cố gắng bắt đầu cai thuốc kiêng rượu từ bây giờ, trong thời gian mang thai, hai người cần nghỉ ngơi và giữ một tâm trạng tốt."

Thang Tứ Viên gật đầu như giã tỏi, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cái cuộc đối thoại mắc cỡ này, Yến Tần Dã thì mặt không đỏ tim không đập, vẫn ung dung như cũ hỏi thăm bác sĩ mấy vấn đề cần chú ý.

Đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ rất tốt, nhưng không khỏi ngẩng đầu nhìn Thang Tứ Viên một chút, thầm nghĩ ở trên mạng tất cả mọi người nói đều Yến Tần Dã là người đàn ông độc thân quý báu hiếm tìm của tinh tế, nhưng lại không biết người ta cũng sớm là hoa đã có chủ, nếu như tin tức này truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều người tan nát cõi lòng.

Khám bệnh hoàn tất, Yến Tần Dã và Thang Tứ Viên cám ơn bác sĩ, đi ra khỏi phòng thăm khám, đến chỗ lấy thuốc lấy thuốc dinh dưỡng, sau đó về phòng bệnh của Yến Tần Dã.

Thang Tứ Viên đỡ Yến Tần Dã ngồi xuống giường, rót cho anh một cốc nước.

Yến Tần Dã đưa tay vén cái tóc lòa xòa trước trán cậu ra sau tai, nhẹ nhàng nói: "Em về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây một mình là được rồi."

Thang Tứ Viên lắc đầu, cánh tay Yến Tần Dã bị thương, hành động không tiện, cậu không yên lòng để một mình Yến Tần Dã ở đây, cậu điều chỉnh góc độ giường ngủ một chút, để Yến Tần Dã nằm trên giường, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ ở lại một lúc."

Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm chai nước khoáng, mở nắp chai, cầm chai lên vừa muốn nhấp một ngụm, câu nói của bác sĩ đột nhiên vang lên trong đầu, không khỏi dừng động tác.

Cậu cứng người một lát, miễn cưỡng đứng dậy, đổ nước khoáng vào ấm đun trên bàn, sau khi nước khoáng sôi, cậu rót vào cốc, sau đó để cốc sang một bên, đợi nước nguội bớt rồi mới uống.

Thang Tứ Viên đối với việc mình nhớ kỹ những việc khi chuẩn bị mang thai, cảm thấy cực kỳ tức giận.

Cậu nhìn nhìn cốc nước bốc khói nghi ngút, thở phì phì suy nghĩ, nếu đã quyết sinh thì phải sinh ra đứa con chất lượng nhất! Chắc hẳn vì thế mà cậu mới ghi nhớ kỹ những lời dặn của bác sĩ.

Yến Tần Dã nhìn một loạt động tác của cậu, không khỏi hơi cong khóe mắt, đáy mắt nổi lên ánh sáng dịu dàng, anh cúi người tiến lại gần, hơi nghiêng đầu, môi kề sát môi Thang Tứ Viên, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nhau.

Thang Tứ Viên sửng sốt một chút, vội vàng nhắm mắt lại, lông mi dày khẽ run lên.

Cậu đợi một hồi, không đợi được nụ hôn rơi xuống, cậu từ từ mở mắt ra, thấy Yến Tần Dã nhìn cậu với nụ cười trên môi.

Hai má của Thang Tứ Viên lập tức đỏ lên, nóng như nước bốc hơi trong cốc bên cạnh, ngay lúc cậu đang xấu hổ muốn lùi lại, nụ hôn của Yến Tần Dã cuối cùng cũng rơi xuống, dịu dàng quyến luyến ngậm lấy môi cậu.

Lúc Thang Tứ Viên lấy lại tinh thần, cậu đã nằm trong lồng ngực Yến Tần Dã, cánh tay không bị thương của Yến Tần Dã đặt dưới cổ cậu, ôm cậu vào lòng.

Cậu liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt cảm thấy mình làm như vậy là không đúng, dù sao Yến Tần Dã vẫn là bệnh nhân, cậu và bệnh nhân tranh nhau cái giường, nếu bác sĩ bước vào chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng vòng tay của Yến Tần Dã rộng rãi ấm áp, cậu không muốn rời đi.

Ngày đó, nỗi sợ hãi về việc Yến Tần Dã bị bắn vẫn còn ẩn sâu trong lòng cậu, mỗi khi nghĩ lại, cậu đều cảm thấy rất hãi hùng, đã lâu cậu không được ở gần Yến Tần Dã như vậy, hiện tại chỉ muốn ôm chặt Yến Tần Dã, xác nhận Yến Tần Dã ở ngay bên cạnh cậu, vô lo vô nghĩ, sống thật khỏe mạnh.

Cậu giơ tay ôm lấy eo Yến Tần Dã, chóp mũi đều là mùi hương của anh, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa cằm vào ngực anh.

Tay của Yến Tần Dã vô thức xoa xoa vành tai trắng nõn của cậu, giọng nói pha lẫn tiếng cười, "Em đoán con chúng ta sau này sẽ là con trai hay con gái?"

Thang Tứ Viên cực kỳ từ chối vấn đầu này, giọng nói cứng nhắc: "Tôi không biết, anh đừng thảo luận về chủ đề này với tôi."

Mặc dù đã đi khám bác sĩ, còn tuân theo chỉ định của bác sĩ phải chú ý đến thân thể của mình, nhưng cậu vẫn không tình nguyện như cũ, một chút cũng không muốn nhắc đến cái đề tài này, đối với hành vi lừa gạt ngày đó của tình nhân nhỏ vẫn rất là tức giận.

Yến Tần Dã lơ đễnh nhíu mày: "Vậy thì gọi là muôi nhỏ (*) đi"

(*)小锅铲 : Tiểu Oa Sạn

"Con của anh mới là muôi nhỏ ý!" Thang Tứ Viên khó thở, phẫn nộ mở mắt.

Con của cậu sẽ là đứa trẻ ưu tú nhất, sao lại có cái tên kém cỏi như vậy được!

Nụ cười của Yến Tần Dã càng thêm sâu, anh thản nhiên nói: "Trong nhà chúng ta đã có sẵn một thìa nhỏ, thêm một cái muôi nhỏ thì càng tốt chứ sao, nhưng mà con gái thì không nên đặt tên như vậy. Nếu là con gái thì... áo bông nhỏ đi, người ta thường nói con gái là áo bông nhỏ của bố mẹ, vừa ân cần lại ấm áp."

(*) áo bông nhỏ ẩn dụ nói về mối quan hệ rất tốt của con gái với bố hoặc mẹ, vì con gái thường bẩm sinh sẽ tinh tế, dịu dàng, chu đáo, gần gũi với bố mẹ hơn.

(*)小棉袄 =)) tức dùm bé con chưa được sinh ra

Thang Tứ Viên cau mày, không khỏi bất bình cho đứa con ưu tú còn chưa ra đời của mình: "Sau khi sinh con, tên để tôi đặt."

Yến Tần Dã nghĩ về cái tên của Xu nhỏ, cực kỳ lo lắng con trai sau này sẽ có cái tên như "Vượng Tài", "Chiêu Tài", "Tiến Bảo" (*) tuy nhiên vẫn gật đầu, dù sao con sinh ra từ trong bụng kim chủ nhỏ, đương nhiên phải để kim chủ nhỏ định đoạt.

(*)"Vượng Tài", "Chiêu Tài", "Tiến Bảo": ý nghĩ lần lượt là thịnh vượng, may mắn, của cải kho báu, tóm lại là những cái tên liên quan đến tiền =)))

Anh nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của kim chủ nhỏ, tưởng tượng đến vẻ xinh đẹp đáng yêu của con gái, lại không nhịn được nói: "Con gái thì yêu kiều duyên dáng, ngẫm lại rất đáng yêu, nếu như là con gái thì tốt."

Thang Tứ Viên liếc mắt nhìn biểu cảm "Ba ba ngốc" của anh, bất mãn khẽ nhíu lông mày, "Nếu như tôi sinh con trai, anh sẽ không thích?"

"Đương nhiên thích, chỉ cần là con của tôi với em, tôi đều thích." Yến Tần Dã nhìn đôi mắt trừng anh tròn vo của kim chủ, vội vàng trấn an nói.

Dù là trai hay gái thì anh đều thích, cái quan trọng phải là con của anh và Thang Tứ Viên.

Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ mong ngóng một đứa trẻ như vậy, cũng chưa từng nghĩ có một ngày anh lại háo hức xây dựng một gia đình với một Omega, điều mà trước đây trong mắt anh tuyệt đối không thể, Thang Tứ Viên vô tình cho anh một chút xíu thỏa hiệp, thậm chí biến thành hi vọng.

Thang Tứ Viên hừ nhẹ một tiếng, tạm thời hài lòng đáp án của tình nhân nhỏ, cậu cầm ngón tay Yến Tần Dã thưởng thức, tay Yến Tần Dã rất đẹp, mu bàn tay cùng lòng bàn tay sạch sẽ , ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay gọn gàng, chỉ có phần da ở ngón giữa cùng ngón trỏ, bởi vì Yến Tần Dã thường xuyên hút thuốc lá, cho nên có chút vàng.

Thang Tứ Viên xoa xoa phần ngón tay bị vàng của anh, không khỏi nhíu mày, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Vì con, anh có thể cai thuốc không?"

Cậu không thích Yến Tần Dã hút thuốc, bởi vì hút thuốc không tốt đối với cơ thể, tất cả những người hay chuyện sẽ thương tổn Yến Tần Dã cậu đều không thích, mặc dù trước giờ Yến Tần Dã sẽ không hút thuốc trước mặt cậu, nhưng lúc bận rộn công việc hay bực bội trong lòng, cậu biết Yến Tần Dã kiểu gì cũng sẽ không nhịn được hút mấy điếu.

Yến Tần Dã không có suy nghĩ nhiều liền gật đầu, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu, môi chuyển qua bên tai cậu, giọng nói trầm thấp nghiêm túc: "Tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì em và đứa nhỏ."

Hô hấp nóng bỏng của Yến Tần Dã phả vào tai cậu, cơ thể mẫn cảm của Thang Tứ Viên run lên một cái, trái tim có chút nóng lên theo tai, có một cảm giác mạnh mẽ khiến cậu muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng tại lúc sắp nói ra, cậu lại kịp thu lại lời muốn nói.

Cậu dường như đã nhớ ra điều gì đó, mím chặt đôi môi khô khốc lộ ra vẻ cô đơn, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ dụi mặt cọ vào ngực Yến Tần Dã, ánh mắt khẽ xẹt qua một tia phức tạp.

--------------------------------------------------------

Sắp vén màn lí do Thang Tứ Viên không chịu tỏ tình nè =)) 

Btw không biết có ai theo dõi truyện qua wordpress ko nhỉ, t vừa mới trùng tu lại wordpress cho đẹp hơn đóa =)) mất 2 ngày vì ko rành wordpress lắm huhu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play