Những ngày tiếp theo, Thang Tứ Viên ở Thang gia, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy tin tức về Yến Tần Dã trên thời sự. Bản án của Lí Đông Cường náo động một thời gian, ngày càng có nhiều quan chức dính dáng đến, quả thực là một cuộc thanh tẩy lớn của giới chính trị. Mỗi ngày đều có tin tức chính trị, dân chúng đều theo dõi sát sao phiên tòa xét xử vụ án này.
Thang Tứ Viên thành thành thật thật đi làm rồi tan tầm, ngoan ngoãn không đi hộp đêm. Ban đêm, mỗi lần mà muốn gọi điện thoại cho Yến Tần Dã, cậu đều kìm lại, không quấy rầy Yến Tần Dã. Ba của cậu đã từng nói, thời điểm ba lớn đánh trận, bọn họ không thể quấy rầy ông, nếu không ông sẽ phân tâm, nếu như không tập trung vào kẻ địch trên chiến trường, sẽ có thể bị thương, bây giờ Yến Tần Dã cũng đang đánh một trận chiến không khói lửa, cho nên cậu cũng không thể quấy rầy Yến Tần Dã, không thể để Yến Tần Dã phân tâm.
Thế nhưng cậu không hiểu, rõ ràng cậu đã cẩn thận không đi quấy rầy Yến Tần Dã, vì sao Yến Tần Dã lại bị thương?
Trên đường đến tòa án, Yến Tần Dã bị bắn, trúng một phát đạn. Thời điểm Thang Tứ Viên nhận được tin báo, Yến Tần Dã đã được đưa đến bệnh viện và đang được cấp cứu.
Thang Tứ Viên gần như ngay lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, cậu chỉ biết rằng cậu muốn nhanh chóng nhìn thấy Yến Tần Dã..
Trong nhà không có ai ngoại trừ quản gia và những người giúp việc, Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu đều không ở nhà, một mình cậu lảo đảo ra cửa, còn may đúng lúc gặp được Thang Ngũ Viên vừa về nhà ở cửa, sau khi Thang Ngũ Viên biết chuyện, liền tự mình lái xe đưa cậu đến bệnh viện.
Thang Tứ Viên đi tới cửa phòng phẫu thuật, bị ba chữ "đang phẫu thuật" làm đỏ cả mắt, trên trán không kìm được mà toát ra mồ hôi lạnh.
Cấp dưới của Yến Tần Dã là Tằng Phong Lượng đang lo lắng chờ ở cửa, thấy vẻ mặt Thang Tứ Viên trắng bệch nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, cho rằng cậu là bạn bè Yến Tần Dã, đứng lên đi về phía cậu, nhỏ giọng an ủi: "Yến ca chỉ bị thương ở cánh tay, do mất máu quá nhiều mới ngất đi, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, không nên quá lo lắng."
Thang Tứ Viên nghe thấy bốn chữ mất máu quá nhiều, lông mi run rẩy một chút, cậu miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, gật đầu với Tằng Phong Lượng, vẻ mặt cũng không hề dịu bớt, khuôn mặt vẫn tái nhợt trắng bệch như tờ giấy.
Tằng Phong Lượng không nhịn được tò mò nhìn Thang Tứ Viên một chút, những năm này Omega thích Yến Tần Dã không ít, hắn cho rằng Thang Tứ Viên cũng là một trong số đó, không khỏi cảm thán một câu trong lòng, Yến ca thật sự có phúc lớn, có thể có Omega xinh đẹp như vậy thích anh, thật sự là diễm phúc không cạn mà.
Nhưng đáng tiếc, Omega này sẽ phải đau lòng thôi, dù sao qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa thấy Yến Tần Dã động tâm với người nào, hắn còn nghi ngờ đời này Yến Tần Dã sẽ không thích bất kì ai cả, còn len lén đánh cược với đồng nghiệp rằng trong ba năm nữa Yến Tần Dã cũng không có khả năng kết hôn, nếu như Yến Tần Dã kết hôn, hắn liền mua bữa sáng cho tất cả mọi người làm trong văn phòng một tháng.
Thang Ngũ Viên đứng ở một bên an ủi vỗ về bả vai Thang Tứ Viên, để Thang Tứ Viên ngồi xuống trên ghế dài bên cạnh, sau đó cùng Tằng Phong Lượng đi xử lí thủ tục nhập viện với vụ nổ súng, để Thang Tứ Viên chờ tại chỗ.
Ngoài cửa phòng giải phẫu chỉ còn lại một mình Thang Tứ Viên, Thang Tứ Viên nhìn hành lang trống trải, bỗng nhiên ý thức được, vì chuyện ba Yến năm đó, những năm gần đây, Yến Tần Dã không có người thân bên cạnh, bên cạnh anh vẫn luôn chỉ có vị kim chủ là cậu.
Thang Tứ Viên đột nhiên cảm giác được hốc mắt có chút nóng, cậu cố nén, mới không chảy nước mắt.
Cậu không biết mình đã ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật bao lâu, nhưng cậu cảm thấy càng ở lâu, cơ thể càng lạnh, phải đến khi Yến Tần Dã được đẩy ra, cậu mới nhanh chóng đứng dậy, cử động cái cơ thể cứng nhắc.
Trên giường bệnh, hai mắt Yến Tần Dã nhắm chặt, vẻ mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, ngay cả bờ môi đều mất đi sắc hồng hào ngày thường, khô khốc có màu trắng nhạt.
Đôi mắt Thang Tứ Viên hơi khô khốc, há miệng muốn hỏi thăm tình trạng cơ thể Yến Tần Dã, thế nhưng cậu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Yến Tần Dã, cổ họng như bị nghẹn lại, nhất thời không nói được lời nào.
Bác sĩ khéo hiểu lòng người mà nói: "Phẫu thuật rất thành công, đạn đã lấy ra, mặc dù vết thương quá sâu dẫn đến mất máu quá nhiều, nhưng may mắn thay cấp cứu kịp thời, mà không có thương tổn đến gân cốt, bệnh nhân trẻ tuổi, nền tảng thể lực tốt, dưỡng thương thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì, bình thường chú ý nghỉ ngơi thật nhiều, đừng cử động quá nhiều là được rồi.
Thang Tứ Viên cảm kích gật đầu, nói lời cảm ơn với bác sĩ và y tá, rồi cùng đưa Yến Tần Dã vào phòng bệnh.
Sau khi nhân viên y tế rời đi, Thang Tứ Viên ngồi xuống bên cạnh giường bệnh Yến Tần Dã, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trên mặt anh, mặt của anh trắng đến gần như trong suốt, nước mắt Thang Tứ Viên rốt cuộc không nhịn được lén chảy ra.
Cậu lặng lẽ ngồi trước giường bệnh, cũng không biết mình đợi bao lâu, Yến Tần Dã chưa hết thuốc mê, vẫn đang ngủ say.
Sau khi người Thang gia biết tin, lần lượt chạy đến, bao năm qua mọi người đều coi Yến Tần Dã như một nửa người thân của mình, sau khi nghe tin anh bị bắn, tất cả đều rất lo lắng.
Lúc Yến Tần Dã tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy một phòng đầy người, tất cả mọi người đều đứng bên cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt ân cần, mà trong đó bắt mắt nhất, chính là viền mắt hồng hồng của kim chủ nhỏ nhà mình.
Anh đưa tay xoa xoa vệt nước mắt ở viền mắt tiểu kim chủ, đôi môi tái nhợt nở nụ cười: "Tôi không sao."
Thang Tứ Viên không nói lời nào, lại nắm tay của anh không thả, viền mắt lại không khỏi đỏ lên, đôi mắt đen nhánh ướt nhẹp mở to, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Yến Tần Dã nhìn bộ dáng muốn khóc nhưng lại không khóc này của cậu, cảm thấy trái tim còn đau hơn cả cánh tay bị thương.
Mọi người nhao nhao tiến lại hỏi thăm tình huống cơ thể của anh, anh đều trả lời từng người một, có vẻ tinh thần rất tốt, nhưng ánh mắt không nhịn được liên tiếp nhìn về phía kim chủ nhỏ yên lặng ngồi bên cạnh với đôi mắt đỏ hồng.
Lúc Tằng Phong Lượng trở về, nhìn thấy trong phòng đứng đầy người thì giật nảy mình, hắn biết quan hệ của Yến Tần Dã với người thân bất hòa, rất ít liên hệ, cho nên không nghĩ tới sẽ đến nhiều người như vậy, chỉ cho là người thân của anh bỗng nhiên nghĩ thoáng, đến đây thăm hỏi anh, còn có chút vui mừng khẽ gật đầu với mọi người.
Chờ hắn đến gần bên giường, nhìn thấy Thang Tứ Viên đang cầm tay Yến Tần Dã, lập tức mở to hai mắt nhìn, không nhịn được thầm nghĩ, Omega này thật là lớn gan, vậy mà thừa dịp Yến ca chưa có tỉnh, trực tiếp động thủ, nếu như chờ một lát Yến ca tỉnh lại, phát hiện cậu cầm tay của anh, nhất định sẽ nổi giận .
Tằng Phong Lượng đang muốn tiến lên khuyên một câu, đẩy đám người ra liền thấy Yến Tần Dã đang mở to mắt, Yến Tần Dã chẳng những đã tỉnh, còn đang mỉm cười nhìn Thang Tứ Viên, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng lạnh lùng trong công việc thường ngày, ánh mắt dịu dàng quả thật khiến hắn cảm thấy anh như đổi sang thành một con người khác.
Tằng Phong Lượng: ". . . . . ." Hóa ra không phải sẽ không động tâm, mà là sớm đã có chính chủ.
Hắn nhìn về phía Thang Tứ Viên cảm thấy kính nể, có thể đối phó được với Yến ca thì tuyệt đối không phải người bình thường, hắn quả thực đã xem Thang Tứ Viên như chị dâu tương lai.
Tằng Phong Lượng tuy rằng không muốn lên trước quấy rầy bọn họ, nhưng vẫn là chính sự quan trọng, cho nên kiên trì tiến đến, báo cáo với Yến Tần Dã: "Yến ca, em vừa mới nhận được tin tức, tay súng đã bị bắt ngay tại chỗ, chứng cứ vô cùng xác thực, hắn đã nhận tội, đồng thời vạch ra tên phía sau màn, lần này nếu như không có gì bất ngờ, Trương Tông Lương hẳn sẽ không còn khả năng thoát tội."
Yến Tần Dã suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ gật đầu: "Vậy tiếp theo thì cứ theo kế hoạch mà làm đi."
Thang Tứ Viên yên lặng nghe bọn họ nói, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt bỗng nhiên cứng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tần Dã, lông mày đột nhiên nhíu lại, cậu cắn môi, nhớ đến trong phòng còn có một đống người đang đứng, còn có cấp dưới của Yến Tần Dã, cho nên miễn cưỡng nuốt lại lời định nói, tức giận buông tay Yến Tần Dã ra.
Yến Tần Dã nhìn đôi tay mình bị vứt bỏ thì sững sờ, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Thang Tứ Viên, kịp phản ứng, vội vàng đánh gãy lời Tằng Phong Lượng, "Cậu bận bịu cả ngày, nhanh nhanh đi về nghỉ ngơi đi."
Tằng Phong Lượng sửng sốt một chút, đây lần đầu tiên hắn nhận được sự quan tâm của vị cấp trên Yến Tần Dã này, lập tức kích động ngẩng đầu, kết quả liền thấy Yến Tần Dã nhìn hắn với vẻ chán ghét, như thể chê hắn đang cản đường vậy.
"..." Hiểu rồi hiểu rồi, không ở đây làm vướng mắt ngài cùng chị dâu nữa, ngài đừng có trừng nữa.
Tằng Phong Lượng cùng mọi người chào hỏi một tiếng, liền muốn rời đi, những người khác không muốn quấy rầy Yến Tần Dã nghỉ ngơi, cũng rời đi theo.
Thời điểm bọn họ rời đi, Tằng Phong Lượng nghe thấy tên gọi của bọn họ, mới giật mình hiểu được những người này đều là người nhà Thang Tứ Viên.
...Hóa ra đã gặp phụ huynh, còn quen thuộc với người nhà như vậy, Tằng Phong Lượng yên lặng thở dài một hơi, xem ra màn đánh cược của hắn với các đồng nghiệp không nghi ngờ gì nữa sẽ thua, nhất thời cảm thấy đau lòng, ủ rũ rời đi.
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn Thang Tứ Viên và Yến Tần Dã.
Thang Tứ Viên trừng mắt với Yến Tần Dã, giọng điệu gần như khẳng định: "Anh đã sớm dự đoán Trương Tông Lương sẽ phái người đến giết anh, cho nên anh cố ý bày ra một cái bẫy để dụ họ mắc vào, anh không để ý việc sống chết của mình, lấy mình làm mồi nhử!"
Thang Tứ Viên càng nói càng tức, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cậu chỉ cần vừa nghĩ tới Yến Tần Dã có thể nguy hiểm đến tính mạng, trái tim liền như bị siết chặt, lửa giận cùng sợ hãi không thể áp chế được, không có người nào có thể khiến Yến Tần Dã mạo hiểm tính mạng, dù cho người kia là Yến Tần Dã cũng không được.
Yến Tần Dã biết không gạt được, im lặng một lát, đành phải thừa nhận.
Anh nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Thang Tứ Viên, nhẹ giọng nói: "Tôi làm như vậy là muốn nhanh chóng bắt lại những người sau lưng Trương Tông Lương kia, nếu không, chỉ cần một ngày không một mẻ hốt gọn bọn chúng, thì sẽ có thêm một ngày nguy hiểm. Nhóm người đó ẩn nấp trong bóng tối, làm đủ mọi chuyện xấu xa, nếu để mặc thì chỉ càng ngày càng khó đối phó, tôi làm điều này tuy rằng sẽ có chút mạo hiểm, nhưng là cách nhanh nhất để bắt chúng ra."
Anh thấy vẻ mặt Thang Tứ Viên càng ngày càng khó coi, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Mà cảnh sát vẫn luôn bảo vệ xung quanh tôi, tôi sẽ không nguy hiểm tính mạng."
"Coi như không có nguy hiểm tính mạng, cũng không an toàn trăm phần trăm, không phải sao?" Thang Tứ Viên lạnh giọng hỏi lại, liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của anh, giọng nói lạnh lẽo: "Nếu không, anh cũng sẽ không bị thương."
Yến Tần Dã tự biết mình đuối lý, chỉ lấy lòng mỉm cười, đưa tay muốn nắm lại đôi tay của Thang Tứ Viên, chuyển đề tài: "Thìa nhỏ, em đang lo lắng cho tôi sao?"
Thang Tứ Viên tránh né cái tay anh, cơn giận còn sót lại chưa tiêu quay đầu đi, hừ nhẹ một tiếng, "Tôi tiêu xài nhiều tiền như vậy để bao dưỡng anh, nếu như anh xảy ra chuyện, tiền của tôi chẳng phải là bỏ phí sao?"
Nụ cười trên mặt Yến Tần Dã lập tức tản đi, ánh mắt anh chìm xuống, lẳng lặng nhìn Thang Tứ Viên một hồi, nhếch khóe môi không nói gì.
Thang Tứ Viên nhận thấy sự im lặng đột ngột trong phòng, vì vậy cậu không khỏi quay đầu lại, cau mày bắt gặp ánh mắt của Yến Tần Dã.
"Chúng ta sinh một đứa đi."
Giọng nói Yến Tần Dã đột ngột vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói của anh rất bình tĩnh, giống như đang nói về một việc thông thường, nhưng ánh mắt của anh lại chăm chú nhìn chằm chằm Thang Tứ Viên.
"Hả?" Thang Tứ Viên chấn động, ngơ ngác mở to miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Yến Tần Dã: "Anh đang nói đùa sao?"
Vẻ mặt của Yến Tần Dã rất bình tĩnh, giọng nói trầm thấp không có vẻ gì là đang nói đùa chút nào: "Tôi nghiêm túc."
"Anh." Thang Tứ Viên nháy mắt có chút bối rối, bàn tay bất giác nắm chặt lấy ga giường, giọng nói có chút vấp: "Vì sao anh lại đột nhiên muốn một đứa bé?"
Yến Tần Dã cong khóe môi nhìn cậu chậm rãi mở miệng nói: "Lấy sắc hầu người cuối cùng cũng không thể lâu dài, vẫn nên có một đứa bé bên người để giữ chân mới được."
Thang Tứ Viên: ". . ." Đáp án này thật là khiến người ta không thể phản bác.
Cậu không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Yến Tần Dã, rất nghi ngờ rằng Yến Tần Dã đã lén xem một bộ phim cung đấu máu chó nào đó trong thời gian sống tách cậu, hơn nữa còn là loại mẹ quý nhờ con, có một đứa con dễ phòng thân.
----------------------------------------------------------------------
Chương cuối cùng của tuần này, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.