Bối cảnh đã được chuẩn bị kỹ càng, phim bắt đầu quay, chỉ có Thang Nhị Viên và Lê Xán vẫn ngồi ở tại chỗ, không gia nhập với những nhân viên bận rộn xung quanh.

Thang Nhị Viên nhìn thoáng qua sắc trời đang dần tối, quay đầu hỏi Lê Xán: " Chúng ta có nên đi không ?"

Lê Xán gật đầu, kéo cậu đứng dậy: "Đi thôi, đừng ở đây làm chậm quá trình quay phim của họ."

Hai người không đi quấy rầy Lí Tâm Nhiên cùng Thang Tam Viên, để trợ lý Thang Tam Viên chuyển lời, yên lặng không một tiếng động rời đi .

Hai người sóng vai cùng đi ra bãi đỗ xe, Lê Xán thản nhiên mở xe, nói: "Tôi đưa cậu về nhà."

"Không cần, tôi có lái xe tới."

Lê Xán mở cửa xe bên ghế phụ, quay đầu nhìn cậu, mím môi cười, giọng nói có chút dịu dàng: "Cậu bị thương, không tiện lái xe, tôi chở cậu."

"..." Thang Nhị Viên liếc nhìn vết thương "lớn" trên tay mình, yên lặng lên xe Lê Xán.

Lê Xán ngồi vào ghế lái, xoay người giúp cậu thắt dây an toàn, khoảng cách quá gần, khiến Lê Xán có thể thấy rõ mỗi cọng lông mi của cậu, bốn mắt nhìn nhau, động tác Lê Xán dừng một chút, mới thu lại tay, điềm nhiên như không có việc gì khởi động xe.

Trái tim Thang Nhị Viên đập không theo quy luật, mất tự nhiên kéo dây an toàn, nhìn cảnh sắc không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ nói: "Vương Nãi Thanh đang theo đuổi Lí Tâm Nhiên, cậu cẩn thận một chút, đừng để Vương Nãi Thanh nắm lấy cơ hội. Hai người họ sớm chiều ở chung trong đoàn làm phim. Vương Nãi Thanh lớn lên tuấn tú lịch sự, mỗi ngày đều vô cùng quan tâm Lí Tâm Nhiên..."

Lê Xán đánh gãy lời cậu: "Cậu thấy Vương Nãi Thanh lớn lên tuấn tú lịch sự?"

Thang Nhị Viên nghĩ ngợi, tuy gương mặt Vương Nãi Thanh không có gì đặc biệt nổi bật, nhưng thắng ở dáng người thẳng tắp, cả người vẫn là rất dễ thấy trong đám người, vì vậy gật đầu: "Vẻ ngoài cậu ấy không tệ."

Lê Xán nhớ tới bản chất nhan khống của Thang Nhị Viên, sắc mặt trở nên lạnh hơn một chút: "Sau này cậu bớt chạy tới đoàn làm phim đi."

(*) Nhan khống: một người cuồng sắc đẹp, coi trọng sắc đẹp.

Thang Nhị Viên đang muốn phản bác, điện thoại di động kêu một tiếng, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Chu Trạch.

"Nhị Viên, hôm nay tôi cùng bạn tụ họp ở "Ngợp trong vàng son", bọn họ muốn gặp cậu một lần, cũng mấy ngày rồi tôi cũng chưa thấy cậu, cậu tới đây cùng nhau chơi một chút có được hay không?"

Sau bữa cơm tan rã trong không vui, Thang Nhị Viên không gặp Chu Trạch, cậu không biết ngày đó Chu Trạch giải thích cho ba Chu mẹ Chu như nào, về sau Chu Trạch chỉ gửi cho cậu một tin nhắn xin lỗi, không có nhiều lời.

Cậu không trả lời tin nhắn đó, hôm nay Chu Trạch rủ cậu đi ra ngoài chơi, chắc là vì muốn làm dịu mối quan hệ với cậu.

Cậu biết ngày đó không nói gì mà đã rời đi là không tốt lắm, thế nhưng một khắc đó cậu chỉ muốn cái gì cũng không nghĩ đi theo Lê Xán

Cậu quay đầu nhìn Lê Xán, lại nghĩ tới nụ hôn kịch liệt bá đạo ngày hôm đó, trên môi Thang Nhị Viên giống như có thể cảm nhận được cả sự tê dại, cậu vô thức sờ lên môi mình.

Lê Xán hơi nghiêng đầu nhìn cậu, cong môi: "Cậu cứ nhìn tôi làm gì?"

Thang Nhị Viên thu lại ánh mắt, vành tai hơi đỏ lên, nhanh chóng bỏ tay xuống, dường như sợ bị Lê Xán phát hiện cậu đang hồi tưởng lại nụ hôn.

Điện thoại lại vang lên một tiếng, Thang Nhị Viên cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Chu Trạch.

"Nhị Viên, tôi nhớ cậu, ra ngoài gặp một lần đi."

Thang Nhị Viên mấp máy khóe môi, ngón tay vô thức nhẹ nhàng lướt qua tin nhắn, do dự một chút rồi nói với Lê Xán: "Tôi không quay về nhà, cậu đưa tôi đến ngợp trong vàng son đi."

Lông mày của Lê Xán nhíu lại, coi như anh biết ngợp trong vàng son là Lục Thành mở, Thang Nhị Viên sẽ không có gì nguy hiểm ở nơi đó, anh cũng không nhịn được nhíu mày: "Hẹn ai?"

"... Chu Trạch." Thang Nhị Viên vô ý thức dời ánh mắt, không hiểu sao có chút chột dạ.

Hai tay đang cầm vô lăng của Lê Xán bỗng nhiên nắm chặt lại, không nén được lửa giận trong lòng, không thể nhịn được nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Thang Nhị Viên, cậu thích cậu ta như vậy sao?"

Anh không biết rằng cơn tức giận của mình bắt nguồn từ việc Chu Trạch đối xử không tốt với Thang Nhị Viên, hay từ việc Thang Nhị Viên thích Chu Trạch. Anh chỉ biết rằng cơn tức trong lồng ngực không ngừng trào dâng, anh muốn áp chế nhưng không thể áp nổi, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với Thang Nhị Viên, nhưng anh không thể khống chế nổi.

Thang Nhị Viên cúi đầu nhìn đầu ngón tay, không nói gì, bởi vì chính cậu cũng không biết đáp án.

Mấy năm này, cậu vẫn cho rằng cậu thích Chu Trạch, phần thích kia cùng không có phai màu theo thời gian cùng khoảng cách, ngược lại Chu Trạch trong trí nhớ của cậu càng ngày càng rực rỡ như một đóa hồng đỏ.

Thế nhưng bây giờ cậu lại do dự, ngoại trừ gương mặt kia của Chu Trạch, cậu còn có cái gì để thích Chu Trạch? Cậu thật sự hiểu rõ Chu Trạch sao?

Lần đầu tiên cậu bắt đầu nghĩ đến những vấn đề này, cũng là lần đầu tiên cậu bắt đầu nghi vấn về tình cảm của mình đối với Chu Trạch.

Lần này đi gặp Chu Trạch, cậu quyết định nói rõ ràng với hắn, mặc dù cậu còn chưa nghĩ ra câu trả lời của mình cho lời cầu hôn của hắn là gì, nhưng cậu cảm thấy mình không thể trì hoãn được nữa, lúc này nên cho Chu Trạch một đáp án.

Lê Xán không nói gì thêm, hai người im lặng một đường, không khí trong xe dường như trở nên mỏng manh.

Lê Xán trực tiếp lái xe đến cổng ngợp trong vàng son, sau đó không nói một lời ngừng xe.

Thang Nhị Viên im lặng một lúc, đi xuống xe, quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cậu đưa tôi tới."

Lê Xán quay đầu đi, cáu kỉnh rút một điếu thuốc trong gói, ngậm ở bên miệng châm lửa.

Sắc trời đã hoàn toàn tối, Lê Xán tắt đèn xe, chung quanh một vùng tăm tối, chỉ có khói lửa bập bùng, chiếu đến khuôn mặt góc cạnh của anh.

Thang Nhị Viên nhìn anh một lúc, đóng cửa xe, xoay người chậm rãi đi vào ngợp trong vàng son .

Cậu sắp nhìn thấy hoa hồng đỏ trong lòng mình, nhưng cậu không vui một chút nào, bước chân của cậu rất nặng nề, chỉ cần vừa nghĩ tới sắc mặt vừa nãy của Lê Xán, trong lòng liền hiện lên một nỗi khó chịu không thể giải thích được.

Lê Xán phun ra một làn khói, nhìn bóng lưng của Thang Nhị Viên, không nhịn được đập tay lái.

Bên trong ngợp trong vàng son vẫn xa hoa truỵ lạc như cũ, cách cửa phòng cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói vang vọng, hành lang tráng lệ khiến Thang Nhị Viên không khỏi nhớ tới chồng của anh cả, đoạn thời gian trước nghe nói anh ấy mất trí nhớ, cũng không biết đã khôi phục hay chưa."

Khi Thang Nhị Viên bước vào cửa, Chu Trạch và bạn của hắn đã đến rồi, trong phòng rộng rãi ngồi đầy người, bọn họ đều đang nâng ly cạn chén.

Ánh mắt Thang Nhị Viên quét một vòng quanh phòng, trong phòng tràn ngập mấy tên công tử dốt nát vô công rồi nghề, trước kia Chu Trạch rất xem thường những người này, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều là ánh mắt khinh thường.

Thang Nhị Viên đã chơi với những người này vài lần trước đây, cũng vì điều này mà còn mấy lần nhận được ánh mắt lườm nguýt của Chu Trạch, không ngờ bây giờ Chu Trạch lại chơi với họ.

Thang Nhị Viên không khỏi có chút hổn thức, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao những người này thực lực không có bao nhiêu, nhưng tài lực của gia tộc cũng không thể coi thường, ngược lại nhà họ Chu ngày càng giảm sút, ngay cả mấy người họ cũng không bằng, Chu Trạch muốn đem Chu thị về quỹ đạo một lần nữa, không thể thiếu được trợ giúp của những người này.

Thang Nhị Viên đơn giản chào hỏi một tiếng với bọn họ, sau khi lớn lên, đã lâu cậu cũng không có liên lạc với mấy người này, thậm chí không có bao nhiêu người có thể kể tên, chỉ có một người có tên Lí Ích, có quan hệ không tệ với cậu, những năm này thường xuyên ra ngoài chơi cùng nhau.

Chu Trạch nhìn thấy Thang Nhị Viên đến thì rất vui vẻ, mỉm cười đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Nhị Viên , cậu đến rồi à?"

Thang Nhị Viên hướng hắn gật đầu, vẻ mặt có chút xa cách, động tác Chu Trạch dừng một chút, sau đó lại cười lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Tới đây ngồi đi."

Thang Nhị Viên không nói thêm gì, giẫm lên hột hoa quả cùng vụn thức ăn trên mặt đất đi tới, ngồi xuống tại chỗ cách một cách tay Chu Trạch.

Chu Trạch đưa một chén rượu cho cậu, cậu cầm ở trong tay không uống, bởi vì là Omega, lúc ở bên ngoài cậu đều rất cẩn thận, cậu không quen uống rượu mà người khác đưa tới, ngay cả là Chu Trạch cũng không được, cậu không có cách nào tín nhiệm Chu Trạch trăm phần trăm.

Chu Trạch hướng cậu mỉm cười, đột nhiên đưa một bông hồng đỏ cho cậu, ánh mắt nóng rực mà ôn nhu nhìn chằm chằm vào cậu: "Nhị Viên, cậu có thể đến đây khiến tôi rất vui vẻ, tặng cho cậu."

Thang Nhị Viên nhìn hoa hồng đỏ trong tay hắn thì ngẩn người, cậu đưa cho Chu Trạch nhiều hoa hồng đỏ như vậy, đây là lần đầu tiên Chu Trạch đưa cậu hoa hồng đỏ. Cậu lúng túng nhận lấy, không quá quen thuộc nói: "Cảm ơn."

Những vị công tử đó đã hơi say, nhìn thấy Thang Nhị Viên ngồi bên cạnh Chu Trạch, lập tức bưng chén rượu tới mời rượu..

"Khó được nhìn thấy Thang thiếu gia, hôm nay phải uống thật ngon."

"Đúng vậy đúng vậy, trước tiên phải uống ba ly!"

"Hôm nay vui vẻ, không say không về."

Tiếng cười nói và niềm vui xung quanh vẫn tiếp tục không ngừng, Thang Nhị Viên lại có chút lạnh nhạt ngồi đó, không hứng thú.

Chu Trạch nhìn cậu không hăng hái lắm, liền khéo hiểu lòng người đứng lên cản rượu: "Tới tới tới, chúng ta đến bên này uống, thân thể Nhị Viên hôm nay không thoải mái, tôi uống thay cậu ấy."

Dù sao lần trước tại phòng ăn đã ồn ào không vui vẻ, lần này hắn phải biểu hiện thật tốt, không thể lại để cho Thang Nhị Viên đi trước.

Đám công tử nghe thấy lời Chu Trạch, bắt đầu ồn ào: "Cả người không thoải mái? Có phải là có thai hay không?"

Tất cả mọi người đều bật cười, ánh mắt quét nhẹ qua vùng bụng phẳng lì của Thang Nhị Viên, nhìn thấy những ánh mắt mập mờ kia, trong lòng Thang Nhị Viên lại nổi lên một trận bực bội

Chu Trạch không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ là cười lớn nói: "Uống rượu uống rượu. . ."

Nói xong dẫn đầu uống một chén rượu, kéo mọi người sang một bên tranh giành tửu lượng.

Chung quanh xem như thanh tĩnh một chút, Thang Nhị Viên nới lỏng cổ áo, hôm nay từ lúc cậu từ trên xe Lê Xán đi xuống, tâm tình cũng không quá tốt.

Lí Ích ngồi bên cạnh cậu, cầm chén rượu trong tay: "Nhị Viên, bạn với chả bè, hai người muốn kết hôn cũng không nói cho tôi, Chu Trạch nói ra tôi mới biết được."

"Kết hôn?" Thang Nhị Viên liếc nhìn Chu Trạch đang uống rượu cách đó không xa, Chu Trạch cũng không có chú ý tới bên này..

Lí Ích gật đầu, gẩy điếu thuốc trong tay, hút hai cái, giống như lơ đãng nói: "Đúng vậy, Chu Trạch nói hai người sắp kết hôn rồi, vừa rồi Vương Đạt đã cùng hắn ký một tờ đơn, nếu không phải vì chú Thang, bây giờ dựa vào tình hình của nhà họ Chu, ai dám ký hợp đồng với nhà hắn? "

Thang Nhị Viên khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng bình tĩnh nhìn Thang Nhị Viên.

Thang Nhị Viên biết Lí Ích là đang nhắc nhở cậu, nếu như cuộc hôn nhân giữa cậu và Chu Trạch vẫn chưa được định ra, cậu nên làm rõ càng sớm càng tốt, nếu cậu và Chu Trạch đã định, đừng để Chu Trạch lợi dụng, không thể để cho hắn lấy cái danh của Thang tướng quân mà phô trương thanh thế, đến lúc đó gây phiền phức cho Thang tướng quân thì không xong.

Thang Nhị Viên không rõ trong lòng đang thất vọng đối với Chu Trạch, hay là tập mãi thành thói quen, chỉ là ngẩng đầu hướng Lí Ích cảm kích mỉm cười, im lặng không nói gì.

Thấy cậu đã hiểu, Lí Ích cũng không nói thêm, thuận tay gạt tàn thuốc trên tay.

Thang Nhị Viên nhìn chằm chằm điếu thuốc đã tắt trong gạt tàn một lúc, trong đầu đều là vẻ mặt kia của Lê Xán.

Cậu đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cầm bông hồng đỏ trên tay đứng lên, nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Lí Ích gật đầu, như không có chuyện gì xảy ra chạy đi hát, Chu Trạch đang say sưa mơ màng, cũng không để ý đến Thang Nhị Viên bước ra khỏi phòng.

Thang Nhị Viên ra khỏi căn phòng chướng khí mù mịt, nhịn không được nhẹ thở ra một hơi, cậu cũng không đi phòng vệ sinh, chậm rãi đi ra ban công bên ngoài, gió đêm hơi lạnh, cậu nhìn bóng đêm mịt mờ nhắm lại hai mắt, bị gió lạnh thổi, cái đầu có phần hỗn loạn của cậu trở nên tỉnh táo không ít.

Cậu lại mở mắt ra như thể đã hạ quyết tâm, ánh mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm vào ánh sáng phía xa.

Đối với cậu mà nói, Chu Trạch giống như một dòng suối xanh nhìn từ phía xa xăm, cậu vốn tưởng rằng dòng suối xanh nhất định phải ngọt ngào thanh khiết, nhưng khi thực sự uống vào, cậu mới nhận ra đó chỉ là một loại nước trắng bình thường mà thôi.

Cậu không thể lại lừa mình dối người, Chu Trạch cũng không phải là hoa hồng đỏ trong lòng của cậu, mà chỉ là một người khách qua đường đi ngang qua cánh đồng hoa hồng mà thôi.

Cậu nhìn chằm chằm đóa hồng đỏ Chu Trạch tặng trong tay một hồi lâu, rốt cục buông lỏng tay ra, nhìn hoa hồng đỏ từng chút một biến mất trong màn đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play