Thời điểm Thang Nhị Viên đến, Thang Tam Viên đang quay phim, vẻ mặt Lí Tâm Nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn ảnh, bộ dạng rất cẩn thận, bộ phim này là tâm huyết nhiều năm qua của y, cho nên khi quay y thực sự nghiêm túc.

Thang Nhị Viên cũng không qua quấy rầy bọn họ, yên lặng đứng nhìn ở một bên.

Người lần này diễn cùng Thang Tam Viên là nam diễn viên mới xuất phát từ người mẫu, thân hình cực cao, khuôn mặt góc cạnh, nhưng diễn xuất lại kém hơn một chút, may là trong bộ phim cũng không cần diễn những cảnh yêu cầu kỹ thuật cao, chỉ cần phối hợp tốt với Thang Tam Viên là được, toàn bộ bộ phim được phát triển xung quanh sự trưởng thành của nhân vật mà Thang Tam Viên đóng.

Thang Tam Viên dù xuất thân từ ca sĩ, nhưng phương diện diễn xuất cũng rất có thiên phú, mỗi lần quay phim gần như chỉ một lần là qua.

Nhìn một hồi, ánh mắt Thang Nhị Viên không khỏi liếc trái nhìn phải liếc nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lê Xán.

Cậu khẽ nhíu mày, sau đó thu hồi ánh mắt chuyên chú xem em trai diễn xuất.

Nam người mẫu kia bị NG một lần, Thang Tam Viên lại cùng hắn diễn lại một lần, lần này nam người mẫu kia diễn không tệ, cuối cùng cũng qua, Lí Tâm Nhiên hài lòng nói: "Tạm dừng một lát, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."

Thang Tam Viên vừa nhìn lên thì thấy Thang Nhị Viên đang đứng ở trong góc, không thể nhịn được cười.

Lí Tâm Nhiên cũng thấy Thang Nhị Viên, có chút xấu hổ hướng cậu nở nụ cười, sau đó cúi đầu thu dọn đồ vật.

Thang Tam Viên đi đến trước mặt Thang Nhị Viên, khóe miệng nhếch lên trêu tức: "Anh cũng biết sốt ruột rồi đấy à?"

Thang Nhị Viên mím môi không thừa nhận: "Em suy nghĩ nhiều rồi, anh tới tham ban em mà thôi."

"Ồ..." Thang Tam Viên cố ý kéo dài âm diệu.

Hai má Thang Nhị Viên đỏ lên, một câu cũng không dám hỏi về Lê Xán.

Thang Tam Viên lại rất am hiểu lòng người, tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh Thang Nhị Viên, nói: "Vừa nãy Lê Xán còn ở đây, bây giờ đang đi mua trà chiều."

Đúng là ân cần, Thang Nhị Viên bĩu môi, hỏi: "Lát nữa em còn có cảnh phải diễn không. Nếu không có thì chúng ta ra ngoài uống trà chiều đi"

Thang Tam Viên lắc đầu: "Không được, còn có một cảnh diễn thân mật nữa."

"Cảnh thân mật?" Thang Nhị Viên sợ hãi, sau đó nhíu mày không ủng hộ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Em là Omega, sao có thể diễn cảnh thân mật."

Tuy rằng Tam Viên liên tục phun thuốc ức chế để giả trang Beta, nhưng cậu vẫn là Omega, thời điểm Omega diễn cảnh thân mật, nếu quá mức thận cận sẽ làm cho thuốc ức chế mất hiệu lực, sau khi tin tố phát tán ra sẽ rất nguy hiểm.

Thang Nhị Viên không khỏi lo lắng cho em trai, dù sao trong quá khứ Thang Tam Viên cũng không bao giờ tham gia mấy bộ phim có cảnh thân mật.

"Em vì anh mà nhận diễn bộ phim này đúng không?" Thang Nhị Viên không khỏi nhíu mày.

"Đương nhiên là không." Thang Tam Viên nở nụ cười, tỏ vẻ không sao cả nói: "Em vốn thích kịch bản này, hơn nữa diễn viên đóng cùng em là một Beta, tin tức tố của em sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với cậu ta."

Lúc này Thang Nhị Viên mới yên tâm một chút: " Sao đột nhiên lại chọn phim có cảnh thân mật?"

Thang Tam Viên vuốt vuốt tóc, cười nói: "Đột nhiên em muốn thử xem."

Thang Nhị Viên nhìn em trai như vậy, có tâm tình muốn chọc ghẹo, không khỏi chế nhạo: "Em diễn cảnh thân mật, không lo lắng Cố Ngạn sẽ ghen sao?"

Vẻ mặt Thang Tam Viên cứng lại một chút, sau đó có chút mất mát nói: "Cậu ta sẽ không quan tâm đâu, anh cũng không phải không biết, em với cậu ta chỉ xào CP mà thôi, cũng không thật sự qua lại."

"Anh còn nghĩ là bọn em đang phim giả tình thật." Thang Nhị Viên xem qua chương trình hai bọn họ tham gia, cậu cảm thấy sự ỷ lại của Thang Tam Viên đối với Cố Ngạn không giống như đang giả vờ.

Nhắc tới Cố Ngạn, vẻ mặt Thang Tam Viên rõ ràng trở nên xám xịt không ít, bưng cốc nước lên uống một ngụm.

Lí Tâm Nhiên hoàn thành công việc của mình, đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi đi về phía Thang Nhị Viên.

Thang Nhị Viên cảm thấy trên đầu có một bóng người, ngẩng đầu lên, Lí Tâm Nhiên đang đứng trước mặt cậu.

Lí Tâm Nhiên ngại ngùng cười: "Nhị Viên, nếu có thời gian, tôi có thể nói chuyện với cậu không?"

Thang Nhị Viên có phần ngạc nhiên, tuy rằng cậu với Lí Tâm Nhiên có biết nhau, nhưng bình thường chỉ chào hỏi qua.

Tuy rằng không biết Lí Tâm Nhiên muốn nói cái gì, nhưng cậu vẫn gật đầu đáp ứng: "Được."

Lí Tâm Nhiên cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, Thang Tam Viên đứng lên, để lại hai người nói với nhau: "Em đến phòng trang điểm trang điểm lại."

Thoạt nhìn Lí Tâm Nhiên có chút câu nệ, rõ ràng y muốn nói chuyện với Thang Nhị Viên, sau khi ngồi xuống lại trầm mặc một lúc lâu không có nói gì, y nhìn vào khoảng không vô hình có chút xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì.

Thang Nhị Viên không có thúc giục y mà ngồi ở đó chơi điện thoại, chờ y nói.

Một lát sau, Lí Tâm Nhiên hồi phục tinh thần, áy náy nở một nụ cười nhìn Thang Nhị Viên, nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi mất tập trung."

Thang Nhị Viên cất điện thoại ngẩng đầu nhìn y: "Không sao cả."

Lí Tâm Nhiên cúi thấp đầu: "Kỳ thật tôi tới tìm cậu, chính là hy vọng cậu có thể đối tốt với Chu Trạch một chút."

"..."Thang Nhị Viên nghĩ thầm, hóa ra không phải chỉ có bản thân mình là bạn giường cũ tuyệt nhất Đế quốc, mà còn Lí Tâm Nhiên - bạn trai cũ tuyệt nhất Đế quốc.

Nhưng cậu không có nghĩa vụ hứa hẹn với Lí Tâm Nhiên, chỉ hỏi: "Cậu còn chưa quên được Chu Trạch sao?"

Lí Tâm Nhiên cười khổ một chút: "Tôi cần chút thời gian."

Dù sao quan hệ có chút xấu hổ, hai người lại trầm mặc trong chốc lát.

"...Hai người vì sao lại chia tay?" Thang Nhị Viên lúc đầu cũng không tò mò chuyện này, nhưng hiện tại bộ dạng Lí Tâm Nhiên lại đau khổ muốn phó thác Chu Trạch cho cậu, cậu buộc lòng phải hỏi.

Lí Tâm Nhiên cười chua xót: "...Trước đây chúng tôi cảm thấy có tình yêu là đủ rồi, ra ngoài mới biết được, không có tiền sẽ không có tôn nghiêm, không có tôn nghiêm nói gì đến chuyện tình yêu, nó đã sớm bị những chuyện củi gạo dầu muối tương dấm trà (*) ăn mòn rồi, cuối cùng chỉ còn oán hận lẫn nhau, một khi đã như vậy, không bằng nhanh chóng chấm dứt để trở lại quỹ đạo, đừng tiếp tục ngáng đường nhau."

(*) những thứ vật chất cần thiết trong cuộc sống hằng ngày

Thang Nhị Viên không nói gì, một là vì cậu thấy Lí Tâm Nhiên đang đau lòng vì tình yêu của mình, cho nên không muốn làm phiền, hai là cậu không đồng tình với tình yêu giữa Lí Tâm Nhiên và Chu Trạch, trong cuộc sống cho dù có tiền hay không có tiền, đều có những loại phiền não, không có tình yêu nào thuận buồm xuôi gió, về phần tôn nghiêm lại không có liên quan đến tiền bạc, bọn họ chỉ là không kiên trì nổi nữa mà thôi, ba năm trước đây, Chu Trạch có thể liều lĩnh mang Lí Tâm Nhiên rời đi, ba năm sau Chu Trạch lại không thể

Thang Nhị Viên nhìn nhận tình yêu rất đơn giản, cậu cho rằng tình yêu chỉ liên quan đến tình yêu, đã yêu thì ở bên nhau, không thích thì buông bỏ, yếu tố bên ngoài không nên là lý do để hết yêu.

Thang Nhị Viên đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu thì Lê Xán bước vào.

Thư ký đi phía sau anh, trong tay còn cầm theo trà chiều.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên người Lê Xán, giống như được mạ một lớp vàng, Thang Nhị Viên không khỏi nheo mắt lại.

Lê Xán nhìn thấy Thang Nhị Viên thì bước chân dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng bước tới, tươi cười hớn hở: "Viên Viên, sao cậu lại tới đây."

Biểu hiện của Lê Xán rất bình thường, thư ký phía sau anh lại hoảng sở, thư ký biết gần đây Lê Xán đang theo đuổi Lí Tâm Nhiên, còn đang thay Thang Nhị Viên lau mồ hôi một phen, Thang Nhị Viên sao lại tìm đến đây? Còn ngồi cùng Lí Tâm Nhiên, đây, đây là tới bắt gian sao?

"Đến tham ban Tam Viên."

Lê Xán cũng không có nghĩ nhiều, chỉ phất tay kêu thư ký chia trà chiều đã mua, còn tự mình chọn lựa đồ ăn các thứ, chọn mấy thứ Thang Nhị Viên thích ăn đưa cho cậu.

Thư ký lo lắng nhìn Thang Nhị Viên, thấy cậu rất bình tĩnh nhận lấy đồ Lê Xán đưa cho, hai người đều bình thường, Tu La Tràng (*) trong tưởng tượng của anh ta cũng không xảy ra, lúc này anh ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi nghĩ thầm, kẻ có tiền trong phương diện tình yêu đúng là thành thục khiến anh ta không thể hiểu nổi!

(*) chỉ chiến trận thảm khốc

Lê Xán đưa thức ăn cho Thang Nhị Viên, lúc sau mới nhớ tới Lí Tâm Nhiên, vội vàng nở một nụ cười sáng lạn, cầm lấy sandwich cùng trà sữa dịu dàng đưa cho Lí Tâm Nhiên: "Tâm Nhiên, ăn một chút gì đi."

Lí Tâm Nhiên nhìn sandwich trong tay anh, cười cười, chỉ cầm lấy trà sữa: "Trong bánh mì kẹp có trứng, tôi không ăn trứng."

Lê Xán xấu hổ nở nụ cười, rút tay về: "Vậy thì tôi đổi cho cậu một cái khác? "

Lí Tâm Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không đói bụng, uống trà sữa là được rồi."

Y nói xong liền đứng lên, đến xem cảnh tiếp theo bố trí như thế nào.

Thang Nhị Viên nhìn thấy y đi xa, cắn miếng bánh dứa bản thân thích ăn, không chút thương xót cười nhạo Lê Xán: "Ngay cả Lí Tâm Nhiên thích gì cậu cũng không biết, không theo đuổi được đúng là xứng đáng."

Lê Xán nhíu mày: "Thế cậu biết Chu Trạch thích ăn gì không?"

"..." Cậu quả thật không biết.

Thang Nhị Viên hung hăng cắn một miếng bánh dứa, quả thật cậu không đủ hiểu Chu Trạch, nhưng cậu chỉ cần biết rằng cậu thích Chu Trạch là đủ rồi.

Lê Xán duỗi ngón tay ra lau nước sốt trên khóe môi cậu.

Thang Tam Viên vừa trang điểm xong đi ra, tình cờ nhìn thấy cảnh này, không khỏi cong lên khóe môi, thân thiết như vậy, còn nói chỉ là quan hệ bạn tình thôi sao? Cậu đưa mắt nhìn vết thương nhỏ mà vô tình cứa phải trên tay, sau đó mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia trêu tức.

Lê Xán xoa tay, không nhịn được hỏi: "Cậu nói cậu cùng Tâm Nhiên vì sao lại thích Chu Trạch kia."

"Vì mặt đó" Thang Nhị Viên không chút do dự trả lời, tuy rằng cậu không biết Lí Tâm Nhiên thích gì của Chu Trạch, nhưng cậu thích mặt của Chu Trạch, trong lòng Chu Trạch có cậu hay không, cậu căn bản không quan tâm, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Chu Trạch là được rồi.

"...Nông cạn!" Lê Xán nhất thời nghẹn lại, chỉ vào bản thân: "Tôi không đẹp trai hay sao?"

"Đẹp trai." Thang Nhị Viên nhìn kỹ anh vài lần, không thể không thừa nhận Lê Xán đẹp trai hơn Chu Trạch.

"Vậy vì sao cậu ở cùng tôi ba năm mà không thích tôi?" Lê Xán nói xong không khỏi có chút tức giận, Chu Trạch kia chẳng những giả bộ tỏ vẻ, còn không chịu trách nhiệm, đến tột cùng thì hắn ta có gì là tốt?

Thang Nhị Viên vô tội chớp mắt, coi đó là điều đương nhiên: "Chính là như cậu vĩnh viễn không cầm lấy hoa hồng, giống như tôi vĩnh viễn không chạm vào hoa tường vi vậy."

Lê Xán khó hiểu: "Chuyện này có liên quan gì đến hoa hồng."

Mắt Thang Nhị Viên tràn ngập ý cười, cười khanh khách nhớ lại: "Năm đó lần đầu tiên tôi thấy Chu Trạch là ở trong một cánh đồng hoa hồng, hoa hồng tôi thích nhất cùng với khuôn mặt hợp với thẩm mỹ của tôi, làm cho tôi chỉ nhìn một lần liền thích cậu ta, thời điểm đó tôi đã nghĩ nhất định phải theo đuổi được cậu ta."

Khi đó, Thang gia đi du xuân ở ngoại thành, cậu một mình đi dạo trên cánh đồng, khi Chu Trạch đang chụp ảnh trên cánh đồng hoa hồng, cậu vừa ngẩng đầu liền thấy Chu Trạch, hơn vừa còn là vừa gặp đã yêu, mỗi lần cậu nghĩ lại, cậu vẫn nhớ về ánh nắng ngày hôm đó và hương thơm của hoa hồng lan tỏa giữa mũi, Chu Trạch tựa như cảnh đẹp trong trí nhớ của cậu, có lẽ cũng không quan trọng, nhưng không thể thiếu.

Thang Nhị Viên thích Chu Trạch, tựa như thích hoa hồng, bởi vì đẹp, cho nên cố chấp.

Lê Xán cũng rất tốt, đáng tiếc anh lại không thích hoa hồng.

"Nông cạn!" Lê Xán không thể phản bác, chỉ có thể tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play