Phó tướng quan sát Thang Ngũ Viên thật tỉ mỉ hồi lâu, từ cười trên nỗi đau của người khác dần dần biến thành vẻ không cam lòng, Thang Ngũ Viên là một Omega, rõ ràng phải yếu đuối, dựa vào Alpha hoặc là Beta mà sống, vậy mà trước kia trong các lớp học quân sự hoặc thể lực, cậu đều vượt qua tên Beta là hắn.
Hắn bại bởi Tống Kiêu Bạch, còn có thể kiếm cớ nói là bởi vì Tống Kiêu Bạch là Alpha, thế nhưng hắn bại bởi Thang Ngũ Viên, một Omega, lại không thể chối cãi, Thang Ngũ Viên tồn tại giống như một minh chứng ảnh hưởng của thuộc tính bẩm sinh của một người không phải không thể thay đổi.
Ánh mắt phó tướng nhìn Thang Ngũ Viên dần dần thay đổi, trong lòng không khỏi bắt đầu ghen tị, ghen tị với tài năng, ghen tị với vận may của cậu, mà khi một người ghen tị với người khác, cảm xúc trực tiếp nhất chính là muốn tiêu diệt nó, phó tướng cười lạnh, hắn lạnh lùng nhìn vào Thang Ngũ Viên, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi tới một số.
Hắn yên lặng chờ một lúc, sau khi điện thoại được kết nối, giọng hắn cung kính: "Chủ nhân, tôi phát hiện ra một chuyện thú vị."
Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, Thang Ngũ Viên chỉ có thể loáng thoáng nghe ra là một giọng nam, từ giọng điệu của phó tướng có thể biết người này không phải là thủ lĩnh của hải tặc, mà là "chủ nhân" phía sau phó tướng.
Phó tướng cung kính nghe lời bên kia, hơi dừng một chút, khóe môi cong lên, "Thưa chủ nhân, tôi phát hiện... Thang Ngũ Viên hóa ra là một Omega."
Trong phòng rất yên tĩnh, mọi người dường như cũng rất e ngại vị "chủ nhân" này, Thang Ngũ Viên cẩn thận lắng nghe, quả thực có thể nghe thấy một chút giọng nói trong micro, cậu nghe thấy vị "chủ nhân của phó tướng im lặng một hồi, sau đó vang lên một tiếng cười lớn âm trầm, Thang Ngũ Viên có thể cảm nhận được sự ác độc trong tiếng cười của hắn qua micrô.
Thang Ngũ Viên cảm thấy vị "chủ nhân" này rất có thể biết cậu, đồng thời có thù với cậu, cho nên trong tiếng cười hiện tại mới có thể trộn lẫn sự hả hê, cười trên nỗi đau của người khác
Vị "chủ nhân" kia không biết còn nói cái gì, Thang Ngũ Viên có thể nghe được tiếng cười, lại không nghe được vị "chủ nhân" kia cụ thể nói cái gì, cậu chỉ có thể nhìn thấy phó tướng lộ ra nụ cười quỷ dị, mỉm cười đáp: "Vâng chủ nhân, nhất định tôi sẽ "chăm sóc" nó thật tốt."
Sau khi phó tướng cúp điện thoại, híp mắt nhìn về phía Thang Ngũ Viên: "Đắc tội chỉ huy Thang rồi, lần này mày cũng không nên trách tao."
Hắn quay đầu lạnh giọng phân phó hải tặc bên cạnh: "A Đại, lâp tức đi lấy thuốc kích dục tới, lấy cái loại mạnh nhất."
Thang Ngũ Viên giật mình, nghiến răng: "Mày muốn làm gì?'
Phó tướng mỉm cười, giơ tay chỉnh ống tay áo, "Bây giờ mày vẫn còn hữu dụng với chúng tao, tao sẽ không giết mày, nhưng nếu đường đường là chỉ huy của quân đoàn Kim ưng lại bị một đám hải tặc vô danh vũ nhục rồi đánh dấu, mày nói... sẽ như thế nào?"
Vẻ mặt Thang Ngũ Viên đột nhiên thay đổi, bọn họ muốn dùng cách này để làm nhục cậu, quả nhiên lòng dạ ác độc.
Phó tướng cười ha ha vài tiếng, trong tiếng cười mang theo vui vẻ không che giấu được, "Đến lúc đó, mày sẽ là sự sỉ nhục của quân đoàn Kim ưng!"
Ánh mắt Thang Ngũ Viên thâm trầm nhìn hắn, con ngươi tối sầm lại: "Tao sẽ giết mày."
Phó tướng chậm rãi dang hai cánh tay, "Chỉ huy, mày nhìn cho kỹ, mày giết được tao sao?"
Thang Ngũ Viên liếc mắt nhìn đám hải tặc to khỏe phía sau lưng phó tướng, khuôn mặt của những tên cướp biển này đều đeo mặt nạ nên cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của họ, nhưng cậu có thể nhìn thấy thần sắc toát ra từ mắt bọn chúng. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cậu như hổ đói , có mấy tên còn toát ra ánh mắt tà sắc đói khát không hề che dấu.
Thang Ngũ Viên cười lạnh, "Coi như hôm nay tao không giết được mày, nhất định ba tao hoặc là Tống Kiêu Bạch cũng sẽ thay tao giết mày."
Phó tướng chẳng hề để ý, cười ngạo nghễ, "Được rồi, tao sẽ xem ngày đó có đến không. Về phần mày, cứ chờ đợi rồi hưởng thụ cho tốt đi."
A Đại lập tức đi lấy thuốc kích dục tới, phó tướng không tự mình động thủ, mà để A Đại tiêm cho Thang Ngũ Viên, A Đại đụng đến da thịt non mềm của Thang Ngũ Viên, hô hấp liền trở nên nặng nề, Omega vốn đã hiếm gặp, Omega xinh đẹp cùng tinh xảo như vậy càng hiếm thấy, hắn nhìn cổ tay trắng nõn như tuyết của Thang Ngũ Viên, nhất thời có chút không đành lòng hạ thủ.
"Thật sự là vô dụng." Phó tướng chán ghét liếc A Đại một cái, hất hàm về phía hải tặc bên cạnh, "Mấy người đi tới giúp hắn."
Mấy tên hải tặc nhích về phía Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên dùng hết sức lực toàn thân dùng nắm đấm đánh ngã hai tên hải tặc đang nhào đến, cậu biết vùng vẫy như thế này là vô ích, chỉ muốn kéo dài thêm thời gian, có lẽ sẽ có một khắc chuyển mình trong khoảng thời gian này, không đến cuối cùng cậu sẽ không từ bỏ.
Phó tướng nhìn dáng vẻ Thang Ngũ Viên vùng vẫy, không nhịn được bật cười, sau đó phất tay để càng nhiều hải tặc vây vây quanh Thang Ngũ Viên, sau một hồi giằng co, kim tiêm vẫn cắm vào cánh tay Thang Ngũ Viên, chất thuốc lạnh lẽo thuận theo mạch máu đi vào cơ thể.
Thang Ngũ Viên cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt băng lãnh bắn về phía phó tướng, lại cắn chặt bờ môi không phát ra một lời.
Phó tướng hài lòng nhìn toàn bộ thuốc kích dục đã được tiêm vào trong người cậu, sau đó cho mọi người thu tay lại, khẽ cười nói: "Chỉ huy, dù sao cùng là "đồng nghiệp", tao cũng không cố ý sắp xếp người "chăm sóc" cho mày, chờ một chút nữa thuốc phát huy tác dụng, tin tức tố của mày sẽ tự nhiên thu hút mọi người, về việc mày sẽ thu hút được bao nhiêu người thì tao không quan tâm, tất nhiên nếu ai đó sẵn sàng đánh dấu mày triệt để, đối với mày mà nói có lẽ là một loại giải thoát."
Hắn lạnh lùng nói xong, ánh mắt đầy thương hại nhìn Thang Ngũ Viên, vừa đi ra ngoài vừa phân phó hải tặc, "Hắn còn hữu dụng, đừng chơi chết."
"Rõ!" Hải tặc trong phòng nhìn Thang Ngũ Viên, trong mắt đều là lửa nóng, hận không thể lột sạch quần áo của cậu ngay lập tức.
Phó tướng vừa bước tới cửa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hoảng hốt, một tên hải tặc chạy tới hét lớn: "Không, không ổn rồi, phòng của thủ lĩnh đột nhiên cháy lớn, thủ lĩnh còn đang ngủ bên trong, phó tướng, ngài mau qua xem một chút đi."
"Cái gì?" Phó tướng biến sắc, "Mau đưa tao đến đó, vài người nữa theo tao, cẩn thận đây là quỷ kế của bọn quân đoàn Kim ưng, nơi của thủ lĩnh có lẽ sẽ có mai phục, mặt khác một mực coi chừng Thang Ngũ Viên cho tao, hắn đã uống thuốc, không chạy được, chúng mày chỉ cần đóng chặt cửa phòng giam lại!"
"Rõ!" Hải tặc liếc nhìn Thang Ngũ Viên lúc này đã có chút phản ứng, chỉ có thể không cam tâm tạm thời khóa trái cửa lại.
Thang Ngũ Viên nhìn cánh cửa đóng chặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên người nổi lên vết ửng đỏ nhàn nhạt, trong người dần dần dâng lên một cỗ khô nóng khó tả, không biết bên trong thuốc kích dục còn có thêm loại thuốc nào, tay chân của cậu đều yếu ớt mất lực, thậm chí còn không đủ sức để giơ tay lên, cậu dùng hết sức lực cuối cùng cũng rút được con dao găm từ trong tay áo ra.
Cậu từ từ cầm con dao găm lên, tiến về phía cổ.
Dường như bên ngoài phòng chỉ còn lại hai tên hải tặc canh giữ, tiếc là Thang Ngũ Viên không còn sức lực, cậu nhìn về phía cửa, chỉ hận không thể tự mình giết bọn chúng với con dao găm trên tay.
Không biết bên ngoài phòng giam có chuyện gì xảy ra, sau một hồi ồn ào, chỉ còn lại một tên canh chừng.
Thang Ngũ Viên ý thức được đây là một cơ hội chạy trốn tốt, muốn ngồi dậy từ trên giường, nhưng ngồi dậy chưa được một giây, lại yếu ớt ngã trở lại giường, cậu không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, mùi hương ngọt ngào tràn đầy trong phòng, cậu hoàn toàn phát tình.
Tên hải tặc phía bên ngoài là một Beta, mặc dù không ngửi được tin tức tố của cậu, nhưng có thể nghe thấy âm thanh nghẹn ngào vừa rồi, ngay lập tức nổi lên phản ứng, rốt cuộc cũng không chờ nổi thở phì phì cầm chìa khoá bắt đầu mở cửa.
Tiếng chìa khóa điên cuồng vang lên, trái tim Thang Ngũ Viên đập dữ dội, từng nhịp một dồn dập, bàn tay nắm chặt dao găm, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Chìa khóa được tra vào lỗ khóa xoay nhẹ, cửa còn chưa mở, tên cướp biển đột nhiên dừng tay, bộ đàm của hắn vang lên, hình như là giọng nói của A Đại, giọng của A Đại vọng ra khỏi bộ đàm kêu hắn ra ngoài một chuyến, hắn đành phải tạm dừng ý định đi vào phòng, hùng hùng hổ hổ tra chìa khóa vào, khóa chặt cửa lần nữa sau đó mới đi ra ngoài.
Nơi này cửa không có chìa khoá thì không mở được, Thang Ngũ Viên lại bị đánh thuốc không chạy ra được, bên ngoài phòng giam còn có nhiều tầng bảo vệ, hắn không lo lắng việc rời đi một lúc thì Thang Ngũ Viên sẽ chạy.
Ngoài phòng yên tĩnh một lát, Thang Ngũ Viên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tiếng mở cửa lại vang lên, một ổ khóa, hai ổ khóa...
Toàn thân Thang Ngũ Viên ướt đẫm mồ hôi, hai mắt nổi lên hơi nước khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, mềm nhũn nằm trên giường, tập trung muốn lắng nghe thanh âm bên ngoài, đáng tiếc màng nhĩ đánh trống reo hò, những gì cậu nghe được chỉ là nhịp tim của chính mình, tin tức tố trên người cậu không không chế được tuôn ra, chỉ có những ngón tay nắm chặt dao găm đang run rẩy vì dùng sức.
Cửa bị mở ra, một người sải bước đi vào, cửa lại đóng lại, sau khi người đó nhìn rõ bộ dạng của Thang Ngũ Viên, bước chân hơi dừng một chút.
Thang Ngũ Viên ngẩng đầu, mở to đôi mắt mông lung, có thể mơ hồ nhận ra người đàn ông đang đeo mặt nạ của A Đại, nhưng cậu cảm thấy bộ dáng của A Đại hình như có chút khác thường, bộ dáng đó trông rất quen thuộc, nhưng đáng tiếc là cậu đang bị phát tình giày vò tâm trí, không thể nhìn rõ, chỉ có thể cảm thấy người tới là một Alpha, đồng thời bị cậu ảnh hưởng, tin tức tố cũng dao động.
Người đàn ông đứng đó dừng lại một lúc, sau đó đi về phía cậu, cậu dùng sức cắn mạnh vào môi dưới, cho đến khi môi dưới bị cắn phá, cảm giác đau đớn khiến thần trí cậu trở nên rõ ràng hơn, cậu dùng sức giơ tay lên, kề con dao găm vào cổ, cậu nhìn chằm chằm người kia, giọng nói khàn khàn lạnh lùng, "Không được tới đây."
Nếu cậu bị hải tặc đánh dấu, sẽ khiến cho toàn bộ quân đội và ba cậu hổ thẹn cả một đời, cậu sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cho nên nếu không phải tình cảnh bắt buộc, cậu sẽ không chút do dự giải quyết chính mình.
"A Đại" nhìn thấy động tác của cậu, đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi vào vết máu đỏ tươi trên cổ cậu, đồng tử mở to, nhanh chóng trầm giọng nói: "Là tôi."
Thang Ngũ Viên sững sờ, không hiểu sao cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, giống như là ... giọng Tống Kiêu Bạch?
Cậu đang nghĩ ngợi, người kia đã lấy tay gỡ xuống mặt nạ trên mặt, khuôn mặt đẹp trai của Tống Kiêu Bạch lộ ra.
Thang Ngũ Viên nhìn đi nhìn lại thật kỹ mới dám khẳng định đây không phải là ảo giác của mình, người đứng trước mặt cậu đúng là Tống Kiêu Bạch, cậu nhìn Tống Kiêu Bạch, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cậu thấy đối thủ thuận mắt như vậy.
Tống Kiêu Bạch đi đến bên cạnh cậu, dùng sức gỡ từng ngón tay cậu ra, cầm lấy con dao găm trên tay cậu, ném xuống mặt bàn bên cạnh.
Thang Ngũ Viên thấy anh lại gần, cơ thể run lên một chút, mùi của Alpha trên cơ thể Tống Kiêu Bạch nồng đậm, cậu vô thức bị hấp dẫn, muốn tiến lại gần hơn, thậm chí muốn ôm Tống Kiêu Bạch, giống như làm như thế sẽ khiến nhiệt độ cơ thể cậu hạ xuống.
Một nỗi nôn nóng không thể giải thích dâng lên trong cơ thể, nỗi nôn nóng này cứ chạy quanh quẩn trong cơ thể khiến đầu ngón tay cậu tê dại, cả người cậu mềm nhũn như một vũng nước.
Tống Kiêu Bạch nhìn gương mặt đỏ bừng của Thang Ngũ Viên, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập cơ thể cậu đúng là mùi hương anh ngửi thấy trước đó, ánh mắt anh càng sâu, anh nhìn con mắt ướt sũng của Thang Ngũ Viên, mang theo vài phần khó có thể tin hỏi: "Cậu thật sự là Omega?"
Thang Ngũ Viên nhìn vành tai phiếm hồng của Tống Kiêu Bạch, rõ ràng là bị tin tức tố của cậu quấy nhiễu, cậu không khỏi hơi kinh ngạc hỏi: "Cậu có thể ngửi được?"
Giọng cậu vốn dĩ rất êm tai, nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ gợi cảm, mềm mại khiến trái tim người ta tê dại như muốn nhũn ra.
Tống Kiêu Bạch sững sờ một lúc mới khẽ gật đầu, "Ừm."
-------------------------------------------------------------------------
Chương sau có gì khum cần nói cũng biết hihi