"Có ý gì?" Tống Kiêu Bạch nghe thấy lời Thang Ngũ Viên nói thì hơi nhíu mày.
"Ý là..." Thang Ngũ Viên đứng lên hoạt động gân cốt, hai mắt sáng ngời, "Đánh nhau đi."
....
Ngày hôm sau, khi Thịnh Liên tới quân đội thì phát hiện trong quân đội lặng yên, không có dấu hiệu sắp xuất chiến, các binh sĩ vẫn huấn luyện như thường, tất cả đều có trật tự giống như ngày thường, giống như việc hôm nay xuất chiến là do hắn nhớ nhầm vậy.
Hắn nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên đâu, ngay cả trong văn phòng của hai người bọn họ cũng không có ai, lông mày hắn không khỏi nhíu chặt lại.
Hắn kéo một tên tiểu binh qua, vẻ mặt khó coi liên tục đặt câu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao muộn như vậy còn chưa bắt đầu tập kết quân? Thiếu tướng với chỉ huy của mấy người đâu rồi? Người đều đi đâu mất rồi?"
"Thiếu tướng và chỉ huy..." Vẻ mặt tiểu binh bối rối, lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói ra: "Thiếu tướng và chỉ huy bởi vì đánh nhau, hai bên đều bị thương...nên bị nguyên soái gọi đi chịu phạt."
"Cái gì?" Thịnh Liên kinh ngạc, "Hôm nay phải tiến đánh hải tặc, vậy mà hai tên đó lại đánh nhau?"
"...Vâng...." Tiểu binh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn lén vẻ mặt của hắn, lúng túng đáp lại.
Vẻ mặt Thịnh Liên lạnh lẽo, vào lúc này mà Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch lại đánh nhau, điên rồi sao?
Hắn miễn cưỡng đè nén lửa giận, trầm giọng hỏi: "Vậy chuyện tiến đánh hải tặc vũ trụ phải làm sao bây giờ?"
"Nguyên soái Simon vừa mới truyền đạt mệnh lệnh, chuyện tiến đánh hải tặc vũ trụ tạm thời gác lại, về sau bàn tiếp."
"Bởi vì hai người bọn họ mà gác lại toàn bộ kế hoạch? Cái lão Simon hồ đồ nghĩ như thế nào vậy!" Thịnh Liên khó có thể tin được thở hổn hển, lửa giận trong lồng ngực không ngừng trào dâng.
Tiểu binh nghe thấy Thịnh Liên há miệng mắng nguyên soái như vậy, bị dọa đến run người, chớp mắt nhỏ giọng nói: "Thiếu tướng cùng chỉ huy không ở đây, trận này không thể đánh, mặc dù chiến lược đã bố trí tốt, thế nhưng nếu vào lúc này phái một người khác khác đến chỉ huy việc tác chiến cũng cần có thời gian luyện tập với chúng tôi, không thể trực tiếp ra chiến trường..."
"Đương nhiên ta biết, còn cần cậu nói à?" Thịnh Liên nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm.
Tiểu binh vội vàng im lặng, không dám tiếp tục nhiều lời.
Mặt Thịnh Liên đen đến mức không thể đen hơn được nữa, hung tợn trừng tiểu binh, "Cút đi!"
Tiểu binh bị vẻ mặt hung tàn của hắn làm cho giật mình, vội vàng bỏ chạy.
Mắt Thịnh Liên tối sầm, cuối cùng nổi giận đùng đùng bỏ đi.
....
Tin tức Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên bởi vì đánh nhau mà bị bắt đi chịu phạt rất nhanh đã lan truyền khắp quân đoàn kim ưng, sau khi mọi người nghe tin đều hoang mang, những năm này thiếu tướng với chỉ huy mặc dù khắc khẩu không ngừng, nhưng vẫn chưa từng động thủ một lần, đây là lần đầu tiên, chẳng lẽ xung đội giữa thiếu tướng cùng chỉ huy lại thăng cấp rồi?
Đám người trong quân đoàn lo lắng không thôi, chỉ có đám thân tín của Tống Kiêu Bạch cảm động đến lệ nóng doanh tròng, ôm nhau âm thầm hoan hô. Sau khi Chu Mạnh nghe tin, càng có khẩu vị ăn nhiều hơn một bát cơm, thiếu tướng và chỉ huy đánh nhau, điều này đại biểu cho việc gì?
Đại biểu bọn họ trong sáng, vẫn là đối thủ như cũ!
...
Trong văn phòng nguyên soái, nguyên soái Simon ngồi ở vị trí đầu tiên, tóc mai của ông đã hơi trắng, nhưng hai mắt vẫn sáng người, một thân quân trang nhìn qua khỏe mạnh.
Ánh mắt của ông nhìn thật sâu vào Thang Ngũ Viên, dừng lại một lúc, lại chuyển qua Tống Kiêu Bạch, sau một lúc ông đau đầu xoa bóp huyệt thái dương, giọng nói bất lực: "Mấy đứa vừa mới nói mấy đứa đánh nhau đến bị thương nghiêm trọng, cho nên không thể mang quân đi đánh, sao ta lại không thấy vết thương của mấy đứa ở chỗ nào? Mắt ta đã mờ đến mức này sao?"
Tống Kiêu Bạch: "...Vết thương ở trên người."
Thang Ngũ Viên: "...Bị quần áo che mất."
Hôm qua cậu rất muốn đánh một trận với Tống Kiêu Bạch, đáng tiếc Tống Kiêu Bạch không đồng ý, cho nên hôm nay hai người bọn họ chỉ có thể mặt dạn mày dày, mở miệng nói mò.
"Mấy đứa coi ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao ?" Đầu Nguyên soái càng thêm đau, ông vội vàng cầm chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới thấy hít thở thông hơn chút.
Tống Kiêu Bạch trầm mặc một hồi, không nhịn được quan tâm một câu, "Lão Mông, ngài chú ý thân thể." (*)
(*) Simon (Tây Mông) nên anh Bạch gọi là lão Mông
Nguyên soái Simon nhìn anh rồi hừ lạnh, nặng nề đặt chén trà xuống: "Cháu còn nói ta phải chú ý thân thể, ta còn tưởng rằng cháu muốn làm ta tức chết!"
Giọng nói của Tống Kiêu Bạch lạnh lùng nhưng cung kính, "Đương nhiên cháu hi vọng ngài sống lâu trăm tuổi."
Nguyên soái Simon nghe anh nói vậy, thở dài một hơi, lửa giận vốn chẳng tụ lại trong mắt tán sạch sẽ.
"Năm đó anh Tống vì cứu ta nên mới qua đời, những năm gần đây ta đảm nhận việc làm nguyên soái thay người anh này, bảo vệ đế quốc, mặc dù quá trình gian khổ, nhưng miễn cưỡng có thể nói là không phụ lòng nhờ vả của anh."
Giọng nói của tướng quân Simon dừng lại một chút, có chút già cỗi nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ còn lại cháu là trọng trách của ta, vốn ta không muốn cháu tòng quân, ta chỉ hi vọng cháu có thể sống an ổn cả đời này, thế nhưng cháu lại di truyền tài năng quân sự của anh Tống, lại có lòng muốn tòng quân, ta không đành lòng chôn vùi tài năng của cháu, cho nên ta mới khuyên chị Tống đồng ý để cháu tiến vào quân đội, bản thân ta không có con, tâm nguyện lớn nhất chính là cháu có thể thành tài, kết quả cháu... cháu... cháu...cứ chọc tức ta như vậy sao?"
Thang Ngũ Viên đứng ở bên cạnh yên lặng nghe, không có mở miệng, cậu từng nghe Thang Bá Đặc nói qua, ba của Tống Kiêu Bạch là nguyên soái đương nhiệm, cùng với nguyên soái Simon là anh em vào sinh ra tử.
Vào ngày hôm đó, một quan chức của Đế quốc kết hôn, buổi tối có một bữa tiệc trên du thuyền, Nguyên soái Tống và Nguyên soái Simon đều đến tham dự, trong bữa tiệc, một số phần tử vũ trang lén lẻn vào, không cẩn thận bắt gặp Nguyên soái Simon, một mình Nguyên soái Simon khó địch lại đông người bọn họ, bị bọn họ bắt được, buộc bom hẹn giờ vào người ông.
Thời điểm Nguyên soái Tống phát hiện ra Nguyên soái Simon, bom hẹn giờ trên người Nguyên soái Simon chỉ còn mấy phút nữa là phát nổ, một mình ông qua cứu Simon, quả bom kia được lắp rắp đặc biệt, một khi khởi động sẽ không thể bỏ ra, bỏ ra sẽ lập tức phát nổ, cho nên sau khi Nguyên Soái Tống dỡ xuống bom hẹn giờ, một mình ôm bom nhảy khỏi du thuyền.
Ông cứu tất cả người trên thuyền, bản thân lại không toàn thây.
Nguyên soái Tống xứng đáng là một anh hùng được tất cả mọi người ca tụng, ông dũng cảm không sợ hãi, được đế quốc ghi nhiều công trạng, đến giờ người dân đế quốc vẫn tỏ lòng tôn kính khi nhắc đến ông.
Đám người ở Đế quốc đều rất ngưỡng mộ Nguyên soái Tống, năm đó những người trên thuyền đều là những người có máu mặt, bọn họ được ông cứu một mạng, đều cảm động và nhớ đến ân đức của ông, những năm này đều đặc biệt chú ý tới mẹ con Tống Kiêu Bạch, cho nên Tống Kiêu Bạch chỉ cần không gây ra sai lầm nghiêm trọng, thì không có việc gì.
Nguyên soái Simon vừa nói vừa tức, ông mất kiễn nhẫn trừng Tống Kiêu Bạch cùng Thang Ngũ Viên, "Mau nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa!"
Thang Ngũ Viên yên lặng nhìn Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch chủ động mở miệng, nói một lần những tiền căn hậu quả, giọng nói trầm thấp, tường thuật rõ ràng, khiến người ta kiên nhẫn lắng nghe.
Nguyên soái Simon nghe anh nói xong, trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng nói: "Suy đoán của hai đứa không phải không có lý, việc tiến đánh hải tặc vũ trụ không thể coi thường, đúng thật là không thể hành sự lỗ mãng, nhỡ đâu thật sự có nội gián, hậu quả khó mà lường được, hai đứa làm rất đúng, thông qua thử nghiệm lần này cũng có thể yên tâm hơn chút."
Ông dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, "Nhưng hai đứa lấy lý do đánh nhau bị thương...." Ông lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: "Là đứa nào nghĩ ra?"
Thang Ngũ Viên nhìn nghiêng, cúi đầu không muốn thừa nhận.
Nguyên soái Simon nhìn vẻ mặt này của cậu liền đoán được, trước kia mỗi lần Thang Ngũ Viên phạm sai lầm đều là bộ dạng này, ông không khỏi nở nụ cười, nhàn nhã: "Ngũ Viên, chiêu này của cháu có chút mạo hiểm, cháu chưa từng nghĩ tới việc ta muốn vạch trần mấy đứa?"
Thang Ngũ Viên nhướng mày ngẩng đầu nịnh nọt: "Nguyên soái, cháu tin tưởng ngài sẽ không làm vậy, ngài giúp chúng cháu một tay nha."
Nguyên soái Simon mỉm cười chỉ vào cậu: "Mấy đứa bọn bây đoán ra được ta sẽ giúp bọn bây."
Thang Ngũ Viên cong khóe miệng, ngọt ngào nói, "Cháu biết ngài thương chúng cháu mà."
Nguyên soái Simon cười, hưởng thụ, "Chiêu này của cháu mặc dù có chút tổn hại, nhưng vẫn coi như hữu dụng."
Ông nhìn Tống Kiêu Bạch cùng Thang Ngũ Viên, mỉm cười lắc đầu, "Cháu nói hai đứa chúng cháu, từ thời điểm ở trường quân đội, luôn thích đấu qua đấu lại, không nghĩ tới hôm nay lại hợp tác làm nên loại chuyện này, ngược lại phối hợp rất ăn ý."
Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch nghe ông nói vậy, đồng thời quay đầu nhìn đối phương một chút, ánh mắt đều có chút ghét bỏ.
Nguyên soái Simon nhướng mày, nhìn hai hậu bối thì vui mừng gật đầu, giọng điệu vui vẻ: "Năm đó khi còn ở học viện quân sự, ta đã phát hiện tính cách hai đứa bổ sung cho nhau, nhất định sẽ phối hợp hoàn mỹ khi làm việc cùng nhau. Đó là lý do tại sao ta xếp hai đứa cùng vào quân đoàn kim ưng, bây giờ đã chứng minh rằng ý tưởng của ta không sai chút nào, hai đứa thực sự hợp tác rất ăn ý."
Thang Ngũ Viên phối hợp kéo khóe miệng, không, ngài sai rồi, hai chúng ta vốn có thể phối hợp ăn ý, nhiều năm như vậy đều không đánh nhau đều bởi vì cháu đại nhân đại lượng, không có so đo với cháu Tống của ngài mà thôi.
Tống Kiêu Bạch im lặng không nói, hiển nhiên cũng không đồng ý với lời của nguyên soái Simon.
Nguyên soái Simon nhìn bộ dạng mất tự nhiên của hai người, chỉ cho là bọn ho có chút xấu hổ, cười ha hả, không trêu hai người nữa, gọi điện thoại với trợ lý bên ngoài nói: "Thiếu tướng Tống cùng chỉ huy Thang, coi thường quân quy, ẩu đả đánh nhau, phạt một tháng tiền lương, về phần thể phạt vốn nên làm, nể tình bọn họ bị thương nghiêm trọng, tạm thời miễn, về sau lại đi xử phạt."
Sau khi Nguyên soái Simon cúp máy, Thang Ngũ Viên đảo mắt, mềm giọng: "Nguyên soái, vậy bên phía bệ hạ..."
Nguyên soái Simon nhìn bọn họ, lộ ra bộ dạng bất đắc dĩ, "Chờ lúc nữa ta sẽ gọi điện thoại giải thích cho bệ hạ."
Thang Ngũ Viên lập tức hớn hở: "Cảm ơn nguyên soái!"
Tống Kiêu Bạch cũng trầm giọng mở miệng: "Mông lão, cảm ơn ngài."
Nguyên soái Simon mỉm cười khoát tay với hai người: "Diễn kịch thì diễn đến cùng, nhanh lăn đến bệnh viên ở một ngày đi."
Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên vui vẻ đáp lại, họ rời văn phòng của Nguyên soái đi đến bệnh viện, Nguyên soái Simon đã chào hỏi bệnh viện rồi.
Bác sĩ cũng không kê đơn thuốc cho bọn họ, chỉ trực tiếp cho bọn họ đến phòng bệnh, dù sao hiện tại cũng ít chiến tranh, trong quân y còn trống rất nhiều, chỉ cần để một phòng bệnh cho bọn họ ở lại một đêm mà thôi.
Thang Ngũ Viên nhìn phòng bệnh, hai cái giường đặt song song nhau, buồn bực nhíu mày, cậu cực kì nghi ngờ Nguyên soái Simon cố ý trừng phạt bọn họ.