Salman vẫn không thể hiểu, phàm là những thứ liên quan nghệ thuật đều cần đến thiên phú, trong đó biểu diễn cũng là một kiểu hình nghệ thuật. Hắn nghĩ có lẽ mình không có loại tế bào này trong người.

Nhưng mà dù sao cũng không liên quan, “A Phi” cảm thấy được là được, anh ấy cảm thấy không được thì là không được.

“Nói chung ghế dựa mồ vẫn là tin tức rất hữu dụng,” Nhậm Dật Phi tán thưởng Salman, “Manh mối của tôi là “bụng cá giấu xác”.”

“Tuy rằng sơn trang Tinh Quang được xây dựng trên đảo nhưng xem ra, trước mắt không có kiến trúc liên quan đến cá hay nơi nào mang ý nghĩa tương tự. Như vậy, có phải manh mối “cá” muốn nhắc tới thứ gì khác không?”

Nhậm Dật Phi nhìn về phía cửa nhà ăn rộng mở sáng sủa.

“Người phương Nam sống bằng nghề chài lưới và đánh cá. Trong bữa ăn, bọn họ rất kiêng kỵ việc lật qua lật lại món cá, bởi vì trong mắt họ, cá chính là “thuyền”, lật cá qua lại không khác nào ám chỉ lật thuyền, đây là một điềm báo xấu.”

“Cậu xem, bên kia có một sân khấu trình diễn, nơi bị vải bố trắng che lại có một mô hình con thuyền.”

“Thì ra là thế này.” Salman đã tới nhà ăn mấy lần, hắn cũng từng để ý sân khấu nhỏ nhưng không nghĩ rằng nơi đó còn cất giấu một mô hình con thuyền.

Ngư dân quan niệm “cá” không khác nào “thuyền” trên biển, chuyện đó Salman có biết, nhưng nếu thiếu đi manh mối mô hình con thuyền thì hắn không thể liên hệ được.

Nhậm Dật Phi đứng lên đi về phía sân khấu, hành động của hắn lập tức kéo theo miệng vết thương đau nhức. Sắc mặt Nhậm Dật Phi hơi biến đổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn điềm tĩnh như không có gì.

“Nơi này không có ai.” Salman lên tiếng nhắc nhở, vì không có ai nên anh có thể thả lỏng một chút.

Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn Salman, hắn mỉm cười ôn hòa: “Tôi không cảm thấy đau.” Cho dù đau thì cũng không để người khác xem.

Phía dưới vải bố trắng là một đống tạp vật linh tinh, bọn họ có thể nhìn thấy hình dáng thấp thoáng của mô hình con thuyền. Lúc trước đám người côn đồ có đánh phá vào tận nhà ăn, thế nên đồ vật xung quanh đều bị đổ ngã lộn xộn.

Nhậm Dật Phi chuẩn bị dọn dẹp mớ đồ đạc hỗn loạn này sang một bên, ai ngờ vừa duỗi tay đã động phải miệng vết thương, hắn đau đến mức mặt mũi trắng bệch.

“Để tôi.” Salman vội buông mèo đen, hắn vén tay áo bắt đầu khiêng đồ vật dọn đi. Nhậm Dật Phi tự giác thu tay lại rồi ngồi một bên xem Salman bận lên bận xuống.

“Uống nước.” Thấy hắn nhàm chán, Salman đổ cho Nhậm Dật Phi một cốc nước đưa qua.

“…”

Đồ vật linh tinh lần lượt bị dọn gọn gàng, mô hình xinh đẹp tinh xảo cũng xuất hiện trong tầm mắt. Nó nằm ngay vị trí trung tâm sân khấu, phía dưới là cát biển xanh trắng và đủ loại vỏ sò màu sắc sặc sỡ.

Phía trên mô hình thuyền có nhiều mô hình con người nhỏ nhắn sinh động như thật, biểu tình mỗi người đều không giống nhau, đến trang phục cũng khác. Có người thì đứng trên boong tàu hóng gió, có người thì bơi lội ở bể bơi trên đỉnh tàu, thậm chí còn có thể trông thấy cảnh tượng yến tiệc bên trong cửa kính thủy tinh.

“Thứ này làm giống như thật vậy.” Salman mở cửa, hắn thò tay vào “hành lang” sờ soạng một hồi, bên trong có đèn tường, bức tranh, ngay cả thảm lông cũng không thiếu.

“Hình như có thể tháo dỡ ra.” Nhậm Dật Phi đi quanh mô hình con thuyền, tìm được vài cơ quan.

“Để tôi xem, anh đứng yên đó đi, đừng có nhúc nhích.”

Salman tháo rời phần đỉnh trên cùng của con thuyền, hắn nâng xuống: “Nơi này giống như là phòng của thuyền trưởng, có phòng điều khiển, phòng cho khách quý và bể bơi tư nhân.”

Mô hình thuyền quá mức chân thật và tinh xảo, ngay cả biển số từng phòng cũng sinh động không kém. Nếu vô tình làm hỏng một chút gì đó thì cũng đều là hành động phá hư tác phẩm nghệ thuật.

Có điều vì không còn nhiều thời gian nên bọn họ vẫn sử dụng biện pháp nhanh nhất để tháo gỡ chúng ra, Salman dứt khoát dùng bạo lực phá hủy mấy cơ quan nhỏ.

Một tầng, hai tầng, ba tầng, từng tầng mô hình con thuyền đều bị hắn tháo xuống, bên dưới khoang thuyền xuất hiện các phần gỗ chạm khắc bị đứt gãy thành nhiều đoạn rời rạc.

“Đây là thi cốt?” Còn tưởng là xương cốt hay thi thể thật, không ngờ là hài cốt bằng gỗ điêu khắc.

“Thi thể khắc gỗ.” Salman dọn xong gỗ điêu khắc ra ngoài.

Các phần gỗ điêu khắc màu vàng nhạt không dính chút bụi bẩn dư thừa, nhìn qua rõ ràng sạch sẽ. Có điều vì mấy thứ này chất chồng lên nhau nên nhất thời không phân biệt được cái nào là cái nào.

Nhậm Dật Phi vừa định động tay thì Salman ở phía sau đã mang xong bao tay chuẩn bị xử lý, hắn liền lui về: “Nhìn có hơi quen mắt.”

Salman cầm một cái xem kỹ: “Anh còn nhớ nửa bức tượng điêu khắc nữ thần mà chúng ta nhìn thấy trước kia không?”

Thật ra Nhậm Dật Phi đã đoán ra, nhưng mà vì không biết bộ dáng nó ghép lại sẽ như thế nào nên hắn không dám khẳng định quá.

Salman ở bên này đã có phán đoán đại khái, hắn cong eo quan sát rồi vừa cần mẫn vừa tập trung khuân các phần cơ thể điêu khắc ra, sau đó cẩn thận phân biệt từng bộ phận.

Nhậm Dật Phi rảnh rỗi nhàm chán không có chuyện gì làm, hắn quyết định đi qua nghiên cứu các mô hình.

Thế là Nhậm Dật Phi kéo một cái ghế dựa tới, một bên quan sát mô hình con thuyền, một bên chờ người nọ ghép xong bức tượng.

Ba tầng khoang thuyền chứa khoảng mấy trăm mô hình con người thu nhỏ, không cái nào là giống cái nào. Mỗi người chúng nó đều bị keo nước dán ở trên sàn, một vài người ở nhà ăn dùng cơm, một vài người ở trong phòng khiêu vũ ca múa, một vài người thì ở phòng riêng ngủ, thậm chí còn có nhân viên công tác đang nghiêm túc làm việc.

Ngón tay Nhậm Dật Phi chạm vào một “phu nhân” mặc bộ đầm màu đỏ, mái tóc ngắn thời thượng nhuộm màu xám tro.

“À…” Hắn chợt nhớ đến ngày đầu tiên tiến vào chợ cá, Nhậm Dật Phi có gặp một phu nhân giống vậy.

Suy nghĩ nào đó đột nhiên lóe qua trong đầu, hắn cẩn thận kiểm tra từng mô hình người thu nhỏ.

Đa số mọi người đều không có đặc điểm nào nổi bật để nhận biết với nhau, Nhậm Dật Phi tìm thật lâu mới tìm ra một mô hình phù hợp —— Nói đến cũng khéo, đúng là người chơi thiếu nữ.

Cô bé để mái tóc ngắn tương tự vị phu nhân lúc nãy, trên đầu là kẹp tóc nhỏ đáng yêu. Trong thuyền còn có mô hình của một cô gái trẻ đi cùng thiếu nữ, hình như là mẹ con.

Nhậm Dật Phi không hề do dự, hắn trực tiếp lấy điện thoại di động ra mở khóa, sau đó bắt đầu chụp từng mô hình thu nhỏ. Bởi vì đầu bả vai bị thương nên toàn bộ quá trình Nhậm Dật Phi chỉ dùng một tay, thoạt nhìn không nóng không vội, cũng không luống cuống tay chân.

Hắn có cẩn thận tìm thử “Cố Tinh Dã” ở đâu, nhưng mà tìm nửa ngày cũng không thấy mô hình người nào là chàng trai thể thao mang màu da bánh mật. Có điều Nhậm Dật Phi lại tìm được một thiếu niên ôm mèo đen, bộ dáng cùng lắm là học sinh trung học, đang ngồi ở trong phòng chơi máy vi tính.

Sau khi chụp xong tất cả mô hình, Nhậm Dật Phi liền tắt điện thoại cất đi, bắt đầu nghiêm túc “ghi nhớ” đặc điểm từng mô hình.

Chụp vào điện thoại trước chỉ để tăng thêm một tầng đảm bảo, tốt nhất là bản thân nên nhớ rõ toàn bộ chi tiết cụ thể.

May mắn là Nhậm Dật Phi từng trải qua một thời gian huấn luyện dài cho việc ghi nhớ lời kịch, vậy nên hắn có khả năng ghi nhớ ngắn hạn rất tốt, ít nhất trong vòng hai ngày, chi tiết toàn bộ mô hình con thuyền sẽ không bị phai nhạt.

Salman chú ý tới động tác của đối phương, hắn biết nhất định anh ấy có phát hiện quan trọng nào đó nhưng không quấy rầy Nhậm Dật Phi. Salman xem xét từng phần gỗ điêu khắc, tiếp tục ghép chúng lại với nhau.

Bọn họ cần phải tìm ra mọi tin tức có giá trị trước khi người chơi khác tìm thấy.

Các bộ phận gỗ điêu khắc được lắp ráp không lâu lắm, đây là tạo hình pho tượng nữ thần đã bị mất phần đầu và bả vai, tổn hại nghiêm trọng, thiếu sót không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mỹ lệ năm xưa.

Pho tượng có mái tóc dài đến tận bàn chân, trong tay cầm một cây đinh ba, váy trắng ôm sát người nữ thần, tôn lên đường cong xinh đẹp yêu kiều của cô.

“Thứ này giống như mũi thuyền, nếu còn nguyên vẹn thì có thể cao đến ba mét. Hơn nữa, xem loại nước sơn bên ngoài và cách tạo hình chạm khắc tổng thể, tất cả nói lên đây là đồ cổ lâu năm.” Salman nhẹ nhàng buông cây đinh ba xuống.

“Chẳng lẽ bụng cá giấu xác ám chỉ đáy thuyền cất giấu thi thể nữ thần sao?” Nhậm Dật Phi vuốt cằm suy tư, hắn có một suy đoán không khả thi cho lắm. Nhưng mà đã là phó bản thần quái thì có xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ, đúng không?

“Tôi còn tìm thấy cái này.” Salman lấy ra một đồ vật màu vàng khá nhỏ đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ trong đáy thuyền. Đây là một huy hiệu vàng có hình con thuyền.

“Huy hiệu làm bằng vàng 14K, phía trên khảm một viên kim cương quý báu cực kỳ chói mắt. Tạo hình con thuyền trung tâm là thuyền du hành chở khách định kỳ, có quy mô đại dương. Một dòng bên dưới viết Wr.Chen.”

“Đây là đồ vật của thuyền trưởng.” Nhậm Dật Phi đột nhiên nói.

Salman sửng sốt: “Làm sao anh biết?”

“Đương nhiên tôi biết,” Nhậm Dật Phi chỉ vào một mô hình người mặc quần áo trắng trong phòng điều khiển, đúng là thuyền trưởng, “Cậu xem trên ngực mô hình này có phải cũng có một huy hiệu giống hệt thứ cậu vừa phát hiện không?”

Salman híp mắt nhìn kỹ, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một mô hình huy hiệu nhỏ hơn cả hạt mè trên ngực mô hình người chỉ cao ba centimet.

“Nhiều chi tiết như vậy mà anh vẫn có thể chú ý đến nó?”

Nếu không cẩn thận một chút thì người khác có thể nghĩ rằng thứ này là hạt bụi nào đó vô tình bám vào, Salman kinh ngạc cảm thán với năng lực quan sát của Nhậm Dật Phi.

Đúng là hắn được cường hóa thị lực nhưng nếu muốn Salman tìm ra mô hình nhỏ này trong vô số mô hình thu nhỏ khác, sau đó còn phải tìm thêm một cái huy hiệu bằng vàng nhỏ như đầu tăm xỉa răng thì hắn xin giơ tay rút lui thôi.

Bây giờ Salman mới chú ý đến cách ăn mặc của mô hình người. Nó mặc đồng phục trắng, trên vai là ký hiệu đại biểu cho thuyền trưởng, những người khác trong phòng điều khiển đều nghe theo mệnh lệnh của hắn.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như mấy con thuyền chạy định kỳ đều thiết kế huy hiệu chuyên môn cho các công nhân viên. Xem chất liệu huy hiệu, chủ nhân của huy hiệu này quả đúng là thuyền trưởng.”

“Không sai.” Nhậm Dật Phi mỉm cười gật đầu, hắn có thể khẳng định chắc chắn. Không vì lý do gì đặc biệt, trước đây linh hồn Nhậm Dật Phi từng bám vào một thuyền trưởng, sau đó thuyền chìm.

A… Ký ức xa vời, chẳng trách từ lúc tiến vào phó bản, hắn vẫn luôn có một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái không thể diễn tả.

Không ngờ là vì mình từng chìm thuyền một lần.

“Làm sao vậy?”

Nhậm Dật Phi lắc đầu: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, một nửa biển số nhà bên ngoài trang viên Tinh Quang là số 12, một nửa rơi trên đất là 395. Lúc sau tôi mới để ý biển số nhà của trang viên là: 12395.”

“Số điện thoại cầu cứu tai nạn trên biển?” Nhậm Dật Phi còn chưa nói xong, Salman buột miệng thốt ra.

“Cậu cũng biết?” Nhậm Dật Phi có nghĩ tới chuyện đó ngay từ đầu, song hắn cho rằng chỉ là trùng hợp mà thôi. Ở thế giới khác sao có thể dùng được dãy số này?

“Mặc dù người chơi chúng ta đến từ thế giới khác nhau nhưng nguồn gốc của các nền văn minh đều đồng nhất, lịch sử cũng trùng lặp, đa số là không gian song song.” Salman nói cho Nhậm Dật Phi tin tức rất ít người biết, “Có lẽ chúng ta đến từ nhiều thế giới nhỏ bất đồng nhưng có khả năng đã từng ăn cùng một quán ăn, hoặc là dạo qua cùng một địa điểm du lịch.”

Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi biết được chuyện này, hắn có chút kinh ngạc: “Là thế sao… Được rồi, trước tiên nói chuyện chính đã. Vào đêm mưa đầu tiên, radio nhà tôi từng tiếp nhận một đoạn tín hiệu cầu cứu của con tàu nào đó gặp nạn trên biển.”

“Nếu huy hiệu này là của thuyền trưởng, thuyền trưởng thật sự tồn tại, vậy thì những mô hình du khách thu nhỏ… Chẳng phải cũng là du khách và thuyền viên chân thật hay sao? Hay nói cách khác là dân đảo chúng ta và bà chủ trang viên?” 

Giả sử bọn họ đúng là nạn nhân của một vụ đắm tàu, suy ra ý nghĩa chuyện này đã không còn đơn thuần là những dân đảo chạy nạn nữa. Mà cái gọi là Cô Đảo thì chính là tàu du hành trên biển, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải thích.

Thoạt nhìn nhóm người bọn họ đang trải qua nguy cơ bị nước biển chảy ngược nhấn chìm, thật ra, đây là lặp lại tai nạn trên biển.

Nhậm Dật Phi sờ vảy cá tựa cánh đào trên mu bàn tay, hắn cho chính mình một đáp án: “Chúng ta đã chết lâu rồi đúng không? Thời gian cũng đã dừng lại vào đêm tai nạn trên biển hôm đó.”

Hiện tại có hai vấn đề quan trọng trước mắt. Đầu tiên, bà chủ trang viên là người có hiềm nghi lớn nhất, rốt cuộc thân phận thật sự của cô là ai?

Ban đầu Nhậm Dật đoán rằng cô chính là thuyền trưởng, nhưng bây giờ hắn lại có một suy đoán khác.

Thứ hai, bộ xương đi theo bọn họ là loại tồn tại gì?

Nếu nhóm người bọn họ là kẻ ngoại lai xâm lấn và chiếm đoạt thân phận bộ xương thì bộ xương không nên cung cấp manh mối cho Nhậm Dật Phi, thậm chí càng không nên cứu hắn một mạng.

“Có lẽ địa điểm tiếp theo sẽ cung cấp manh mối cho chúng ta.” Nhậm Dật Phi đứng lên.

[Bụng cá giấu xác, cát vàng chôn xương.]

“Xác” đã tìm được, bây giờ thì đến lượt “xương”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play