Trước mặt Nhậm Dật Phi là một bát canh thịt hầm đang nghi ngút khói, hắn nhìn thoáng qua, dường như là đùi người, bên cạnh còn có chút nấm, măng tươi và gia vị các loại, phía trên nước dùng là một lớp dầu mỡ nổi lềnh bềnh.

Nếu không biết nguyên liệu là gì thì thứ này đúng là mỹ vị.

Nhưng mà nghĩ đến nguyên liệu nấu ăn, dạ dày Nhậm Dật Phi hơi co thắt, muốn nôn ra ngoài.

Ban đầu Nhậm Dật Phi còn không quá xác định có phải mâm vuông ở trên bàn hắn là nhầm lẫn hay không, bây giờ thì không cần đoán nữa. Người ta đã chỉ tên nói họ, không phải cố ý thì chắc chắn cũng là cố tình.

“Biết là ta nhưng vẫn dùng thứ đồ bẩn thỉu này làm nhục mắt ta?”

Nhậm Dật Phi nhìn trắc phu nhân ở trên đài đang ác ý khiêu khích mình: “Ngươi có mấy cái đầu đủ cho ta giết?”

Lửa giận của hắn không phải vì mâm thức ăn này mà vì bản thân Hạc Quân là đại yêu kiêu ngạo bị người khiêu khích. Tính chất chuyện này và chuyện tiểu yêu lúc trước không khác nhau mấy, hơn nữa còn muốn ác liệt hơn.

Chỉ qua lần này Nhậm Dật Phi không chọn cách ôn hòa đáp lời mà hắn dùng hành động trực tiếp thể hiện chính mình không hề vui vẻ.

Cả ngày hôm nay, hắn nhìn thấy chúng yêu đều xử lý mâu thuẫn như thế. Bọn họ không rảnh rỗi đe dọa hay bức bách ai, cứ giết quách cho xong việc.

Chỉ có sức mạnh mới là thứ dùng để giải quyết bất hòa.

Nhưng mà… Nhậm – sức chiến đấu bằng cọng bún thiu – Dật Phi, bi thương ngược dòng thành sông.

“Vì sao Hạc Quân lại tức giận?” Trắc phu nhân trừng lớn mắt khoa trương.

Vì sao? Chúng yêu đều nhìn về phía thịt người trên mâm: Hạc Quân không ăn thịt đỏ, không phải nàng đang cố ý khiêu khích y hay sao? Ai cho nàng tự tin đó, chẳng lẽ là Thanh Hồng? Sư huynh đệ này…

Dây tơ hồng trên cổ tay Nhậm Dật Phi chợt sáng lên, đám người xung quanh không thể nhìn thấy, chỉ riêng hắn là thấy nó đang phát ra ánh sáng đỏ tươi như máu. Dây tơ hồng nảy lên rất có quy luật, tựa như tiếng tim đập.

Đây là thứ mà hệ thống âm phủ quái thai trước kia đã để lại cho hắn, không biết nên gọi món quà hay là di vật để lại nữa.

Nhậm Dật Phi đã đem mọi cảm xúc cực đoan của mình phong ấn vào trong đó, hắn cứ tưởng cả đời sẽ không bao giờ dùng đến, mãi cho đến lúc này.

“Cuối cùng cậu cũng cần tôi.” Trong thế giới tinh thần, “Nhậm Dật Phi” đầu bạc mắt đỏ cười khẽ, ánh mắt tràn ngập dụ hoặc vô hình, “Cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, cậu sợ cái gì?”

Nhậm Dật Phi nhắm mắt lại: “‘Sức mạnh’, mượn tạm một chút.”

“Kiêu ngạo như cậu mà cũng có ngày nhờ tôi giúp đỡ? Không thể đối phó nữa rồi sao?” Quỷ đầu bạc vươn tay, đầu ngón tay chạm vào bàn tay Nhậm Dật Phi, mười ngón tay kề sát.

“Thật là yếu ớt… Thôi vậy.”

Dây tơ hồng sáng rực lên.

Tiệc hội vốn là ngày xuân oanh ca yến hót, không hiểu sao lúc này, không khí hiu quạnh tiêu điều của ngày thu chợt cuồn cuộn nổi lên không dứt.

Gió thu như đao kiếm sắc bén, chém đứt bách chi hoa cỏ.

Người đầu tiên không chịu nổi áp lực này là nhạc kỷ và vũ cơ. Các nàng ôm chặt thân thể thống khổ, cuối cùng vẫn không thể ngăn được vận mệnh chính mình hóa thành một làn khói nhẹ tiêu tán.

Bức họa cuộn tròn run bần bật lên, làn khói đang tỏa ra cũng rút về trong tranh, sau đó thu lại ống tay áo của chủ nhân, đến ngay cả hắc vũ bát ca ồn ào không ngừng của đại yêu khổng tước cũng sợ tới mức nhắm chặt miệng, bất động giả chết.

Khí thế đại yêu đột nhiên bùng nổ chèn ép toàn bộ chúng yêu không thể thở nổi. Ca vũ ngừng, thưởng rượu ngừng, yêu ma nhìn mấy người trên đài, cùng chờ một kết cục.

Thị nữ mang thức ăn đến càng hận không thể biến mất tại chỗ.

“Sao lại thế này? Vì sao trên bàn sư huynh lại có thịt?” Thanh Hồng nhíu mày nhìn về mỹ nhân bên phải.

Vị này hẳn là thiếp phu nhân, nhưng xem ra là người chưởng quản mọi chuyện lớn nhỏ trong yến hội.

Chỉ sợ là người được sủng ái.

Quả nhiên, mặc dù nàng bị hỏi trách nhưng biểu tình lại không có chút sợ hãi nào, hơn nữa mặc cho không khí áp lực của đại yêu mà nhìn về phía hắn, tươi cười không đổi: “Yêu sinh ra là phải ăn người, cũng thích ăn người. Ta mang thịt thượng hạng chiêu đãi Hạc Quân, vì sao Hạc Quân lại bất mãn?”

Nói rồi nàng cầm một khối thịt người trên mâm lên, há miệng lộ ra răng nanh bén nhọn rồi cắn xé thịt xuống, môi đỏ như máu:

“Ừm, đúng là mỹ vị.”

Nàng tiếp tục khiêu khích đối phương: “Từ khi thiếp sinh ra đến nay chưa từng nghe nói yêu quái không ăn thịt người. Hay là đúng như lời đồn nào đó, Hạc Quân vốn không phải yêu ma giống như chúng ta?”

Có điều nàng còn chưa dứt lời, một luồng gió quỷ dị nổi lên bốn phía, sương trắng bao phủ yến hội, thân ảnh chúng yêu như ẩn như hiện.

Trắc phu nhân kinh hãi, nàng vội đứng lên, dùng sức đẩy ra làn sương trước mặt.

“Hạc Quân, ngươi làm gì với ta?”

Thanh âm đàm tiếu, tiếng ca vũ, tiếng hít thở bên cạnh đều biến mất không thấy đâu. Trắc phu nhân vừa đẩy sương trắng vừa lảo đảo nghiêng ngả đi xuống bậc thang, chỉ biết cảnh vật trước mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi.

Chúng yêu ngồi quanh yến hội đã biến mất vô tung vô ảnh. Bây giờ nàng đang ở một nơi tan hoang đổ nát, xung quanh là cỏ hoang mọc đầy, còn có ruồi muỗi bay loạn.

Nơi này vẫn là Đình Vân Các không đổi, nhưng nó không phải Đình Vân Các nguy nga tráng lệ. Hai bên trụ gỗ bạc màu đầy những vết nứt và nấm mốc, khe đá trên mặt đất mọc nhiều cỏ hoang, vách tường lộ ra dấu vết năm xưa.

Tê tê, cỏ dại cao đến đầu gối khẽ lay động xào xạc dù không có chút gió, nàng nhìn thấy cả rắn rít xiêu quẹo.

Đỏ, đen, xanh, đủ loại rắn độc bò ra từ trong bụi cỏ, vây quanh trắc phu nhân tê tê thè lưỡi.

“Hạc Quân!” Nàng nhìn khắp nơi, không tìm thấy chút sơ hở nào, rốt cuộc cũng có chút kinh hoảng: “Nếu ngươi thương tổn đến ta, cho dù Thanh Hồng có nể tình nghĩa huynh đệ đi nữa thì tuyệt đối cũng không bỏ qua ngươi!”

Đáp lại lời nàng là một mảnh tịch mịch, chỉ có tiếng nàng vang vọng khắp nơi.

Trái tim trắc phu nhân lạnh xuống: “Hạc Quân! Mau thả ta ra!”

Đột nhiên phu nhân yến hội ở trên đài quơ loạn gào thét giống như kẻ điên, chúng yêu đều bị dọa cho nhảy dựng. Bọn họ biết đây là Hạc Quân ra tay, nhưng mà không có ai phát hiện rốt cuộc y ra tay như thế nào.

Thực lực của trắc phu nhân không thấp, thế nhưng nàng lại không thể chống cự nổi sức mạnh của Hạc Quân.

Ánh mắt chúng yêu nhìn chằm chằm Hạc Quân trở nên cuồng nhiệt. Bọn họ thích mỹ mạo, sùng bái kẻ cường đại, càng không thể cự tuyệt người vừa có mỹ mạo vừa cường đại.

Chỉ qua vài giây ngắn ngủi, Nhậm Dật Phi cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đều bị hút cạn. Hắn mệt mỏi không thôi, cũng choáng váng hoa mắt, nhưng Nhậm Dật Phi vẫn cố cắn răng chịu đựng giữ lại hình tượng cho nguyên chủ.

Quỷ đầu bạc siết chặt tay hắn, tiếp tục mê hoặc: “Có được sức mạnh rất tốt đúng không? Sao nào? Cởi bỏ phong ấn?”

Nhậm Dật Phi duỗi tay ấn gương mặt tối tăm của chính mình xuống: “Cậu đi được rồi.”

“Không giết cô ta à?” Quỷ đầu bạc bị ấn trên mặt đất, cười đến vui vẻ, “Cậu xem, cô ta bị mấy con rắn độc này dọa cho run rẩy, thật thú vị. Hay là cắn cô ta một cái?”

Ảo ảnh là giả, thế nhưng thống khổ và tuyệt vọng là thật.

“Nàng có con.”

Nhậm Dật Phi thoát ra khỏi không gian ý thức: “Các ngươi nên biết ơn vì ta không ăn thịt. Nếu ta ăn thịt, thịt người làm sao tinh túy ngon miệng được như thịt yêu?”

Hắn đứng lên, mái tóc dài xõa trên mặt đất buông thõng sau lưng, vài sợi rơi ở trước ngực. Ánh sáng yến hội đuổi theo bóng hình hắn, mấy tầng bóng râm họa ra dung mạo như hoa.

Hắn chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã sư huynh.” Thanh Hồng gọi hắn, “Chuyện này là ta sai.”

“Đương nhiên là người sai.” Nhậm Dật Phi nhìn đối phương, không chút khách khí, “Cho dù không phải người sai sử thì ít nhất cũng là ngươi thất trách.”

“Sư huynh nói đúng, Hoa Li tự mình chủ trương cũng là ta sai, ta ở nơi này nhận tội với sư huynh.”

Nói rồi người nọ xuống đài, đi đến trước mặt Nhậm Dật Phi chắp tay thi lễ.

“Ngươi tránh ra.”

“Sư huynh đừng nóng giận.”

Nhậm Dật Phi không thể đi được, thật ra hắn đang muốn giấu giếm tình huống thân thể không ổn, giờ phút này chỉ muốn ho ra một búng máu.

“Thanh Hồng…” Trắc phu nhân vừa mới trở về, muốn tìm an ủi. Nàng ngẩng đầu nhìn trượng phu đang bận trêu hoa ghẹo nguyệt, tức giận đến mức đôi mắt hoen lệ, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.

“Hoa Li, còn không nhận lỗi với sư huynh?” Chủ nhân yến hội không thương hoa tiếc ngọc chút nào, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, một bên quát lớn trắc phu nhân của mình, quả thật đúng là hiện trường tra nam.

Trắc phu nhân nhìn về phía Nhậm Dật Phi, trong lòng còn mang theo tuyệt vọng tàn lưu của trời cao không đường xuống, mặt đất chẳng hướng ra. Nàng vừa kinh vừa sợ, sợ hãi và oán hận chất chồng, cắn răng: “Hạc Quân, là ta thất trách.”

“Không có lần sau.” Nhậm Dật Phi cảnh cáo. Hắn nóng lòng rời khỏi đây, lại không thể đi ngay, biểu tình trên mặt lạnh xuống mấy phần.

Trắc phu nhân chỉ cảm thấy bản thân thảm hại, gương mặt tro bại xám xịt.

Đại phu nhân ở bên trái cũng đang xem trượng phu trêu hoa ghẹo nguyệt, có điều tâm thái nàng không tệ lắm: “Sư huynh vẫn luôn rộng lượng, không để mấy chuyện phàm tục này trong lòng, nhưng vẫn có người muốn trêu chọc y. Sư huynh, huynh muốn thanh tịnh, nơi này lại chướng khí mịt mù, huynh vốn không nên đến.”

Lời nàng nói giống như đang thừa cơ bỏ đá xuống giếng, Nhậm Dật Phi lại nghe rõ ràng một thanh âm khác vang lên trong đầu: “Sư huynh, huynh không nên đến.”

Mật ngữ truyền âm trong truyền thuyết?

Nhậm Dật Phi không có năng lực này. Hắn nhìn đại phu nhân, đáp: “Ngươi nói đúng.”

Sư huynh? Thì ra phu nhân của sư đệ Hạc Quân là sư muội y?

Trên mặt hắn bình tĩnh không biểu tình, trong lòng lại không khỏi khiếp sợ: Không phải chứ, môn phái của mấy người có chuyện gì vậy? Truyền thống yêu thầm sư huynh à? Đây không phải chuyện cấm kỵ sao?

“Sư huynh.” Thanh Hồng còn muốn giữ hắn lại, Nhậm Dật Phi vòng qua đối phương đi về phía cửa.

Không ai dám cản hắn, thị nữ đang bưng thức ăn lập tức lui sang hai bên nhường ra con đường.

Đi đến cửa, một mùi hương quen thuộc chậm rãi bay đến, ập vào trước mặt Nhậm Dật Phi. Đó không phải mùi rượu thịt buồn nôn, cũng không phải son phấn lả lướt mà là một loại mùi caramel vừa ngọt vừa đắng, Nhậm Dật Phi hơi dừng bước chân.

Người chơi bánh ngọt?

Thật trùng hợp.

Hắn theo bản năng nhìn về phía yêu ma nam tính cường tráng trong góc, trùng hợp là người nọ cũng chuyển mắt về phía hắn, bốn mắt chạm nhau, hai người đều sửng sốt.

Nhậm Dật Phi thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước: Thôi, thân phận xấu hổ, vẫn là không rước phiền phức cho mình đi. Vừa lúc để cho người nọ nhìn xem, chính mình có thể thông quan hoàn mỹ mà không cần dựa vào người khác hay không.

Hắn ra khỏi cửa, trường bào quét qua sàn nhà nhẵn bóng, mùi hương lãnh diễm thổi qua, chúng yêu nhắm mắt xuôi tay hít sâu một hơi.

Thanh Hồng nhìn theo bóng dáng tiêu sái của đối phương rồi nhìn chúng yêu đang ngẩn người si mê, ánh mắt lạnh lẽo, ngoài miệng lại tươi cười: “Tâm tình sư huynh ta không được tốt lắm, ta ra ngoài nói chuyện với y, các ngươi cứ tự nhiên ăn trước.”

Dứt lời theo sát đối phương.

Chủ nhân yến hội đi rồi để lại hai phu nhân bất hòa nhìn nhau.

“Muội muội đúng là có bản lĩnh, có thể làm sư huynh không hay phát hỏa thành ra như vậy.” Đại phu nhân cười như có như không.

Trắc phu nhân Hoa Li vuốt bụng, nàng đã khôi phục bộ dáng ban đầu, cũng lười ngụy trang mỹ nhân ngoan ngoãn nhu mị, nhìn tỷ tỷ coi thường: “Tỷ tỷ, chúng ta mới là người một nhà. Ngươi sẽ không vì người ngoài mà ra tay với người trong nhà đâu nhỉ?”

“Chúng ta là người một nhà… nha.”

Đại phu nhân nhìn khí thế cao ngạo tự đắc của trắc phu nhân rồi lại nhìn xuống bụng đối phương. Nàng cầm ly rượu uống cạn, sau đó quăng nát ly rượu: “Ta khuyên ngươi đừng đi quá xa.”

“Tỷ tỷ đừng giận mà,” Người nọ càng tức giận, trắc phu nhân càng cười vui vẻ, “Ngươi tức giận vì Thanh Hồng, hay là vì Hạc Quân vậy?”

Nhớ rồi nhớ rồi, mấy người chơi phía dưới đều nhanh chóng ghi vào sổ tay.

Yêu hận tình thù của những người đứng sau yến hội cũng là một loại manh mối, hơn nữa đây còn là tình tay bốn, có thể tìm được không ít bí mật.

Manh mối giấu trong mấy cuộc đối thoại này rất nhiều.

Riêng Salman ngồi yên ở trong góc, đôi mắt người nọ vẫn còn hiện lên trong đầu hắn.

Kỳ quái thật, NPC đó nhìn hắn sao?

Bởi vì nhân vật hay là vì hắn?

Trực giác của Salman nói cho hắn biết NPC nọ đang nhìn hắn, chứ không phải là nguyên chủ đại bàng.

Hắn nhéo mũi mình. Trước mắt không có bằng chứng nào chứng minh, chỉ có thể lấy cảm tính ra phán đoán, đây không phải tác phong của Salman. Hắn luôn từ chối sự giúp đỡ đến từ “trực giác” và “giác quan thứ sáu”.

Bỏ qua “trực giác” khó hiểu trong nháy mắt kia đi, Salman bắt đầu phân tích cốt truyện phía trước.

Lúc nãy những lời mà phu nhân bên trái nói với đại yêu bạch y có che giấu tình cảm khác thường. Trên mặt nàng là biểu cảm tức giận của nữ tử vì ghen tuông, nhưng biểu cảm đó rất nhỏ, chỉ lóe mắt qua mà thôi.

Nghe qua giống như trọng điểm là nửa câu trước nàng cười nhạo phu nhân bên phải, nhưng thật ra “Huynh vốn không nên đến” mới là lời mà nàng muốn nói cho đối phương.

Xem ra yến hội trước mắt không đơn giản giống như lời chủ nhân yến hội nói, nó có mục đích riêng, mà mục đích này gây bất lợi với đại yêu bạch y và cả những người khác, thế nên mới có nhắc nhở khéo léo này.

Làm phu nhân chính thất nhưng chỉ có thể chọn cách nhắc nhở khéo léo, chứng tỏ yến hội cùng người tổ chức có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.

Đối với tình cảnh NPC đối đầu nhau thì rất dễ cho người chơi thừa nước đục thả câu, thu hoạch tin tức hữu hiệu.

Salman ngồi ở góc đầu tiên lui vào bóng đêm, thân ảnh giống như sóng nước đang gợn, chậm rãi biến mất.

Các NPC trong yến hội phát hiện hắn đã rời đi, cười nhạo một tiếng: Yêu ma cổ quái.

Bước chân Nhậm Dật Phi bình tĩnh trầm ổn, nhưng càng lúc càng đi nhanh hơn, miệng cọp gan thỏ chính là tình cảnh hiện giờ của hắn.

Đây là kết quả của việc mượn tạm ‘sức mạnh’ bị phong ấn. 

Chỉ có thể làm anh hùng một phút mà thôi.

Ít ra người chơi khác còn có kỹ năng cường lực giữ chút thể diện, còn hắn, hắn chỉ có kỹ thuật diễn xuất cọp giấy dọa người, bị nhìn thấu là xong ngay.

Cứ xem tầm mắt của chủ nhân yến hội như hận không thể nuốt hắn vào trong bụng, nếu như bị phát hiện là Hạc Quân giả, hoặc là phát hiện giờ phút suy yếu lúc này của hắn thì… Ha ha, tiếp theo chắc chắn sẽ là phim kinh dị R18 bị cấm chiếu hiểu không?

Một lát sau, phía sau Nhậm Dật Phi vang lên tiếng bước chân rất có quy luật, không vội vàng không hoảng loạn, tràn ngập cảm giác mèo nhỏ trêu chọc con chuột của nó.

Tim Nhậm Dật Phi đập nhanh như trống nổi: Chẳng lẽ là hắn? Ngàn vạn lần đừng là hắn…

“Sư huynh.”

Má.

“Ngươi tới làm gì?”

Nhậm Dật Phi xoay người, quả nhiên nhìn thấy sư đệ nguyên chủ đang lo lắng lại đây.

“Người ta trăm năm không gặp huynh, sư huynh cần gì vội vàng như thế?” Thanh Hồng vài bước đuổi theo, hắn duỗi tay muốn ngăn đối phương, Nhậm Dật Phi lui sau nửa bước tránh né.

Hắn quát: “Có chuyện gì?”

“Sư huynh học quỷ thuật lúc nào? Sao ta không biết.” Thanh Hồng cười tủm tỉm, đôi mắt nhìn hắn, “Chuyện này là ta sơ suất. Có điều, ta còn tưởng rằng với tính tình của huynh, Hoa Li sẽ bị áp xuống nền đất, không thấy đêm ngày.”

Người này… dùng tiểu thiếp làm phép thử hắn? Dù sao cũng là phu thê kề gối, đối phương thật sự nỡ lòng sao?

“Nàng có đứa nhỏ.” Nhậm Dật Phi nói.

“Ngươi nói dối.” Thanh Hồng tươi cười biến mất, hắn trầm mặt xuống, “Ngươi là ai? Với tính cách của sư huynh ta, huynh ấy nhìn thấy thịt sẽ phất tay áo rời đi, làm gì có chuyện ở lại nhiều lời?”

Hắn tới gần Nhậm Dật Phi, bức đối phương vào góc tường: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play