Không biết Nhậm Dật Phi may mắn hay vẫn là bất hạnh, lần đầu tiên hắn đăng ký tham gia phó bản phúc lợi thì đã bị lựa chọn.

Ba ngày trước khi tiến vào phó bản, hệ thống thông báo cho một trăm người chơi: Cho phép mang theo một quỷ bài và hai đạo cụ khác quỷ bài, có thể sử dụng kỹ năng chủ động công kích.

Nhắc nhở này chứng tỏ chính phủ phía trên đã đánh giá cấp bậc phó bản này là phó bản “cấp trung”.

“Phó bản phúc lợi cấp trung trăm người, có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội rất lớn.” Mấy người chơi trên mạng không ngừng bàn luận về phó bản phúc lợi lần này.

Đối với người chơi bình thường mà nói, phó bản cấp trung đến một trăm người tham gia thì khó khăn còn phải lớn hơn cấp cao. Hơn hết, đây lại còn là phó bản phúc lợi để người chơi thực nghiệm, nói không chừng khó khăn thật sự đúng là cấp cao cũng nên. 

Lúc trước bọn họ đã từng nghe nói đến phó bản cấp trung biến thành cấp cao, toàn bộ người chơi đều bị diệt sạch.

Tuy nhiên, phúc lợi của phó bản cũng là cao nhất.

Cho dù là khen thưởng cuối cùng hay khả năng rơi xuống đạo cụ trong trò chơi thì tỷ lệ có được đều gấp ba lần phó bản bình thường, thậm chí còn xuất hiện kỹ năng quý hiếm. Nhiều người chơi có được đạo cụ cực phẩm từ trong phó bản phúc lợi trăm người rồi đem đi bán, quả thật chúng “cực phẩm” giống như tên gọi.

Thế nên mỗi lần xuất hiện phó bản phúc lợi trăm người, có không ít người chơi chen nhau đăng ký.

“Mọi người còn nhớ cái người chi chiến thành danh* không? Người sống sót duy nhất trong phó bản cấp cao trăm người ấy.” Người chơi nào đó gợi đề tài để nói tiếp.

*Nổi danh sau cuộc chiến

“Salman? Dường như gần đây hắn khá thê thảm thì phải, không hiểu sao lại gây lộn với Thiên Hồng một trận, sau đó biến mất không rõ tung tích.” Người chơi khác lập tức đoán được, bởi vì Salman rất có tiếng trong đám người.

“Nghe giang hồ đồn là hắn bị đuổi giết, người phía trên còn treo thưởng mười sò vàng và mười ngàn sò bạc. Cũng không biết đó là người mà hắn đắc tội lúc trước hay là… Ôi, hay là phi điểu tẫn, phanh cẩu tàng cung*?” Người qua đường nhịn không được thở dài.

*Phi điểu tẫn, lương cung tàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh: Chim bay hết thì giấu cung, thỏ đã chết thì nấu chó. (Ý chỉ lợi dụng người khác rồi vứt bỏ, qua cầu rút ván)

“Ai nói Thiên Hồng làm? Không có chứng cứ thì đừng nói bậy, rõ ràng là do Salman kéo bè kéo cánh củng cố địa vị bản thân, cuối cùng thất bại nên mới bị đuổi đi. Tôi thấy nếu không có cái gậy thọc cứt Salman thì Hồng Ân lại càng khỏe.” Có người phản bác.

Người qua đường nói giúp Salman một câu lập tức không hài lòng: “Bằng năng lực đó của Salman mà cũng có người dồn hắn bỏ trốn sao? Có khi nào vì hắn muốn rời khỏi ván cờ của Hồng Ân không?”

“Ván cờ? Ha, người không có thế lực như hắn là chó rơi xuống nước thì đúng hơn, ván cờ cái gì? Đừng có dát vàng lên mặt kẻ giật dây của mình.”

Cũng còn có người không hiểu về số tiền treo thưởng cho lắm: “Có mười sò vàng cũng đòi treo? Muốn coi thường ai vậy? Người chơi nào tiến vào Quần Tinh Bảng mà không có hơn trăm sò vàng trong người? Lão đại Salman chính là người đứng trên trăm người chơi của bảng xếp hạng, lão đại XX còn muốn mời hắn làm cộng sự, mỗi tháng ba sò vàng nữa kìa má.”

“Tin đồn chứ gì? Sò vàng này là vàng gì mà dễ kiếm đến vậy? Có mỗi sò bạc thôi là đã khó kiếm rồi.”

Thế là đám người hùng hổ lao vào gây lộn ầm ĩ, hơn trăm bình luận không ngớt, ông sai chính tả ông hảo hán bốn phương càng mắng càng hăng, đề tài cũng bị kéo lạc lên chín tầng mây. 

“Nghe nói hắn cũng được lựa chọn trong phó bản lần này.” Người trong cuộc tung ra tin nóng để kéo đề tài về lại phó bản phúc lợi trăm người sắp sửa diễn ra.

Nhưng nói cũng như không.

Bây giờ bọn họ đang thảo luận sôi nổi về quỷ xui xẻo Salman.

Nhậm Dật Phi cau mày tắt diễn đàn. Hắn không hiểu được bọn họ nói gì, vốn đang định tìm hiểu về phó bản phúc lợi trăm người nhưng trọng tâm câu chuyện lại lệch sang hướng khác.

“Salman? Sao lại có chút quen tai nhỉ?” Nhậm Dật Phi lắc đầu, tạm thời buông xuống chuyện này.

Bên kia thành Đông Tinh, chuyện của Salman chỉ vừa mới lên men.

Bởi vì mặt ngoài hắn luôn toàn chức toàn trách, từ trước đến giờ chưa từng thể hiện bất mãn với Thiên Hồng, cho dù là có lòng lang dạ sói muốn thâu tóm thế lực đi nữa thì người không quen biết cũng có thể đưa ra nhận xét Salman là một người tận tâm trung thành, không oán không hận người bên trên.

Thế nên lúc đột nhiên xảy ra chuyện Salman và Thiên Hồng gây nhau, hơn nữa hắn còn dứt khoát rời đi, dư luận cũng không phải chỉ nghiêng về một hướng. 

Cấp dưới của Salman lại càng muốn nháo nhào hơn lão đại, bọn họ không tin rằng hắn tự nguyện rời đi, nói không chừng trong chuyện này có âm mưu gì đó, chẳng hạn như Thiên Hồng bức bách dồn hắn vào chân tường.

“Chắc chắn lão đại bị uy hiếp! Chó Thiên Hồng!” Người phụ trách thông tin Mộc Tri tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà khống bình trên mạng.

“Lão đại, hiện tại anh đang ở đâu?” Đao Nguyệt gọi điện thoại cho Salman.

Ở đâu à? Salman nhìn nơi mình vừa đến, đây là một đồng cỏ hoang dại mênh mông.

Nơi này là thảm cỏ sinh trưởng không có quy luật trải rộng đến tận chân núi, vài loài cây cao gầy mọc lác đác xung quanh. Đỏ, nâu, vàng, xanh lam… Năm sáu loại sắc màu trộn lẫn vào nhau nhưng lại không cảm thấy mất trật tự, ngược lại càng xinh đẹp mỹ lệ.

Có điều không nhìn thấy động vật nào, cũng không biết là vì vốn không có hay là chúng đã ẩn nấp hết rồi.

Xa xa cuối tầm mắt, Salman nhìn thấy một kiến trúc màu xám, không biết là cái gì, giống như là khối nham thạch hoặc là loài sơn dương nào đó với bộ lông xám xịt đang trốn trong bụi rậm.

Hắn giơ kính viễn vọng lên xem, phát hiện đó là một phòng xi măng trơ trọi giữa trời. Rõ ràng kiến trúc nhỏ này là của nhân loại nhưng phong cách tục tằn tùy ý lại hòa hợp hoàn mỹ với cánh đồng hoang dã, ắt hẳn chủ nhân của nó cũng là một người tự nhiên phóng khoáng.

Nói thì nói, dù sao Salman cũng không thể tiêu sái giống như thế được, hắn cảm thấy một mình lẻ loi sống giữa cánh đồng hoang không người thật cô đơn và đáng thương biết bao. 

Salman nhìn quanh bốn phía, thói quen của hắn là che giấu chính mình, càng có nhiều vật cản bảo vệ mình càng tốt, mà tốt nhất là rừng rậm trùng trùng điệp điệp ở phía xa kia, nơi đó có bóng cây đan xen rất khó nhìn thấy. Hắn có thể mua một gian phòng nhỏ trên cây, sau đó tìm một cành cây cao lớn, à không cần cao quá, vừa đủ cho tầm nhìn của Salman là được.

Mấy tháng sau đành ở tạm nơi đó vậy.

“Lão đại?!!!!” Đao Nguyệt không nghe thấy người đáp lời thì tưởng hắn xảy ra chuyện gì, thanh âm cũng đề cao lên một quãng tám.

“Ừ, tôi nghe đây.” Salman vừa nói vừa đi bước thấp bước cao trên cánh đồng, nửa người ở trong bụi cỏ cao ngất, “Không tiện nói nơi ở hiện tại với các cậu lắm, đợi khi nào ổn định chút rồi tôi sẽ nói sau.”

Đao Nguyệt biết hắn có tính toán riêng của mình nên không tiếp tục truy hỏi nữa: “Lão đại, anh để ý phó bản trăm người chút.”

“Tôi biết rồi.”

Đao Nguyệt nhìn trái ngó phải, tuy đây là nhà của cậu ta nhưng Đao Nguyệt vẫn cảnh giác hạ giọng, một tay che miệng nói nhỏ: “Không chỉ vì tên Thiên Hồng kia đâu, em nghe nói phó bản lần này có chút đặc biệt.”

“Như thế nào?” Salman dừng chân, giơ tay lau mồ hôi.

“Em có được tin tức từ mười đại Quần Tinh Bảng, bảy người trong số bọn họ đều gọi hậu bối đăng ký tham gia phó bản này, chẳng qua không biết có mấy người được chọn nữa. Em đoán là lần này có khả năng sẽ rơi xuống đạo cụ cực phẩm hoặc là kỹ năng quý hiếm.”

Nghe được tin tức này, Salman liền nhíu mi.

Mười người kia không có nhân vật nào là đơn giản, như vậy người mà bọn họ phái tới cũng là nhân vật có năng lực, hoặc là người mà bọn họ coi trọng.

Không phải là khó giải quyết, chỉ là Salman có chút ngoài ý muốn, có điều hắn sẽ không vì thế mà cảm thấy áp lực hay sợ hãi.

Trừ hắn thì ai ở bên ngoài cũng đều là đối thủ, một vài người có thể mượn sức, một vài người để lợi dụng, một vài người để diệt trừ, chỉ có vậy mà thôi.

“Có gì mà đáng sợ?” Nhậm Dật Phi đang ngồi chơi Sudoku trong phòng, ánh nắng trên không trung vừa vặn chiếu xuống người hắn và bàn trà, tâm tình Nhậm Dật Phi cũng tốt lên không ít.

Tinh linh hướng dẫn nhìn chỉ số dao động 0,06 trong hệ thống, xem ra tâm trạng của ký chủ nó khá tốt.

“Người chơi khác thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ có nhiệm vụ diễn kịch, còn lại cái gì cũng không cần biết.” Nhậm Dật Phi chống tay một bên má, giọng nói uể oải lười nhác như ánh mặt trời ban trưa.

“Thì là vì lúc trước ngài qua màn hoàn hảo…” Tinh linh hướng dẫn vừa mới hé miệng, thần kinh của ký chủ nó lập tức căng cứng.

Nếu vị huynh đài này còn muốn làm hảo bằng hữu dí ta thì đừng có bóc vết thương của ta ra!!!

“Chuyện lúc trước là ngoài ý muốn,” Nhậm Dật Phi nhấn mạnh, “Tôi chỉ không may gặp một nhân vật có quan hệ dây dưa trực tiếp với “quỷ”, không thể không làm theo nhiệm vụ của nhân vật. Cậu cảm thấy tôi còn có thể gặp được loại nhân vật này nữa không?”

“Chắc… không thể nào đâu?” Tinh linh hướng dẫn do dự mở miệng.

“Thêm “chắc” vào làm gì?” Chỉ số tâm tình của Nhậm Dật Phi lập tức giảm xuống một phần trăm.

“Không thể nào!” Tinh linh hướng dẫn khẳng định chắc nịch.

“Ừ, tôi cũng cảm thấy không thể nào. Gặp một nhân vật có quan hệ trực tiếp với “quỷ” đã không thích hợp, sao có thể gặp thêm một nhân vật nữa? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

Hắn vừa nói xong câu cuối thì hơi chột dạ, nhưng Nhậm Dật Phi cây ngay không sợ chết đứng, lý lẽ hùng hồn nói: “Chẳng lẽ tôi không làm nhiệm vụ chính thì sẽ có người ép tôi làm cho được à? Không thể nào. Nói tóm lại, trừ diễn kịch ra thì những chuyện râu ria bên ngoài tôi đều không làm.”

Hai ngày sau, Nhậm Dật Phi tiếp tục công cuộc ăn, ngủ, tắm nắng vĩ đại. Hắn an tĩnh ở nhà hưởng thụ tinh hoa nhật nguyệt, hít thở không khí đất trời trong lành.

Vào hôm cuối cùng, Nhậm Dật Phi nằm trên giường tiến vào trò chơi.

Trước khi tỉnh lại, tiếng ca kỳ ảo như ẩn như hiện từ đâu thổi đến tựa lông vũ cọ vào màng tai Nhậm Dật Phi. Dưới chân hắn là thứ gì đang chuyển động nhẹ nhàng, cả người cũng mềm mại thả lỏng theo.

Vào phó bản thế này, hắn thích.

Được rồi, bây giờ thì xem qua kỹ năng mới. Nhậm Dật Phi mở sơ yếu lý lịch nhân vật, hắn rút ra một tờ giấy:

Hạc Quân, bạch hạc* ngàn năm, hấp thụ nguyệt hoa thành tinh, giống đực.

*Sếu đầu đỏ

Thích ăn cá, tôm, sò hến, rau quả, ghét thịt, vẻ ngoài trông lạnh lùng khiết phích, thật ra là người có cá tính.

Hít hà…

Hạc, đầu, đỏ, là con hạc “thông minh tuyệt đỉnh” giữa bầy hạc à?

Nhậm Dật Phi lập tức sờ đầu mình trước tiên.

Chúa phù hộ hắn, nhân vật này có mái tóc dài mềm mượt, lại còn dày. May mà hình người của con hạc này không mắc chứng hói đầu.

Sau đó Nhậm Dật Phi mới để ý đến “vấn đề nhỏ” trong sơ yếu lý lịch là “động vật thành tinh”, thì ra phó bản này có bối cảnh huyền huyễn.

Phiền phức rồi đấy, nếu là thế giới huyền huyễn thì Nhậm Dật Phi không thể lý giải nhiều vấn đề theo lẽ thường được, năng lực quan sát và phân tích đáng tự hào của hắn cũng bị giảm đi một nửa.

“Chủ nhân, đã đến Đình Vân Các rồi.” Bên ngoài kiệu vang lên thanh âm thục nữ yểu điệu nhắc nhở.

Trên đỉnh của Đình Vân Các, nhóm yêu ma quỷ quái vừa uống rượu vừa thưởng thức màn múa hát của các tiểu yêu, đột nhiên bọn họ thoáng nghe được tiếng hát từ đâu đó vọng lại.

“Tiếng hát ở đâu vậy?” Một đại yêu ngẩng đầu lên.

Một đại yêu khác buông chén rượu, hắn nhìn về phía chân trời, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười: “Mấy trăm năm không gặp, lão bằng hữu đến rồi.”

“Ai?”

“Hình như là Hạc Quân, y rất coi trọng vẻ ngoài nhã nhặn, lúc ra ngoài cũng muốn nghe ca múa.”

“Là y thật sao? Thời gian bế quan đã hết rồi?” Đại yêu vừa đáp lời thì cũng nhớ ra, hắn bĩu môi ghét bỏ, “Hạc Quân lắm chuyện, yêu bạch y, ghét ăn thịt, một ngày phải tắm gội mấy lần.”

“Ngươi không thể nói như vậy, chẳng qua Hạc Quân chỉ thích sạch sẽ, không ăn thịt, cái này cũng gọi là tật xấu được à?”

Thế là vì vấn đề “Hạc Quân có lắm chuyện hay không” mà nhóm yêu ma quỷ quái ồn ào tranh luận không ngừng.

Hạc Quân là yêu ma khác loài, người thích y rất nhiều, người ghét y cũng không ít. Người phía trước nhìn mặt mà yêu, người phía sau cũng nhìn mặt mà ghét… Ngoài mặt thì lại khác.

Cuối cùng bọn họ đưa ra kết luận: Hạc Quân chú trọng rất nhiều thứ, nhưng y đúng là đẹp thật.

“Dung mạo Hạc Quân xinh đẹp như vậy, y không được thích sạch sẽ hay sao?” Chỉ cần người nọ đẹp thì thế nào cũng được.

Không lâu sau, tầng mây phía xa xa xuất hiện một đoàn người.

Người ở đằng trước là thị nữ dẫn đường, nơi các nàng đi qua đều để lại vô vàn cánh hoa dịu dàng như tuyết, mùi hương át cả tiếng ca.

Tám tiểu đồng nâng cỗ kiệu đi ở chính giữa, gương mặt chúng tròn tròn xinh xắn, hai má có phấn hồng, vẻ mặt tươi tắn xán lạn, bước chân nhẹ nhàng cùng cỗ kiệu chuyển qua tầng mây trắng tiếp theo.

Mặt trời ló dạng một nửa trong áng mây nào đó, tia nắng lung linh vẽ lên cho cỗ kiệu thêm một tầng kim sắc chói chang.

Đây là một cỗ kiệu cực kì mỹ lệ, trên ba tầng đỉnh kiệu là cảnh sắc bốn mùa, xung quanh là côn trùng, chim, cá, trăm loại muôn thú được điêu khắc sống động. Hai sườn kiệu phía dưới làm bằng gỗ thượng hạng, trên tấm lụa là bức họa tinh xảo được thêu lên, muốn dệt được loại lụa này thì cũng phải tốn bốn năm năm. Nhìn từ xa, bức họa lung linh rực rỡ, sắc màu diễm lệ. Lúc đến gần thì mới phát hiện đó là một con bạch hạc thần tuấn đang tung cánh bay về phía mặt trời hồng giữa mây bạc trời xanh. 

“Chậc.” Một đại yêu diện mạo hoa lệ lộng lẫy nhịn không được cười giễu một tiếng, hắn hung hăng vươn tay che lại đôi mắt si mê của đồng bạn mình, “Làm bộ làm tịch.”

Đồng bạn của hắn không hiểu thế nào: “Khổng tước, không phải lúc trước ngươi rất yêu thích Hạc Quân à? Sao bây giờ lại đột nhiên ghét y như vậy?”

“Ai yêu thích y?”

Chúng yêu không thiếu người không thích Hạc Quân, nhưng mà tốt xấu thế nào thì đối phương cũng là đại yêu, bọn họ gặp được đều sẽ nghênh đón.

Cho nên lúc cỗ kiệu của Hạc Quân dừng lại trên tầng mây của Đình Vân Các, các đại yêu tiểu yêu có thực lực không đủ cường đại liền tự giác đứng lên, hướng về cỗ kiệu cung kính: “Tham kiến Hạc Quân.”

Người giấy thị nữ cúi đầu lui sang hai bên, mấy ngón tay thon dài trắng nõn vén lên tấm màng mỏng, một nam tử từ bên trong bước ra.

Người nọ thân cao tám thước, dung mạo tuấn mỹ, tuy đôi mắt y liếc đến tiệc rượu náo nhiệt xung quanh nhưng trong mắt lại không mang theo chút dấu vết tàn lưu, vạn vật tựa mây khói, khí chất thập phần tiêu sái tự tại.

Tóc của y được buộc cao trong ngọc quan, ngoại bào buông thõng xuống đất, một tay cầm quạt nhỏ bằng mặc cốt, phảng phất có mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt thổi đến, làm chúng yêu không khỏi rung động.

Ca nhi ngừng tấu nhạc, vũ cơ ngừng ca múa, mọi người đều đang nhìn chằm chằm người đến, nhất thời yến hội an tĩnh không chút tiếng động.

Trăm năm không gặp, phong thái Hạc Quân lại càng hơn xưa.

Nhậm Dật Phi hơi gật đầu với chúng yêu, tầm mắt hắn chậm rãi chuyển đến một đại yêu đang ngồi. Người nọ là đại yêu khổng tước hoa lệ vừa mới làm vẻ ta đây khinh thường Hạc Quân, cuối cùng bị đối phương nhìn sang thì cứng người đỏ mặt: “Nhìn cái gì?”

Nhậm Dật Phi vừa đến còn chưa biết tình huống ra sao, người nọ nói không nhìn thì hắn cũng không ngại mà nhìn sang chỗ khác.

Mà lúc Nhậm Dật Phi không nhìn khổng tước nữa, đại yêu này lại không vui bĩu môi: “Vì sao nhìn tất cả mọi người, chỉ có ta là không nhìn?”

Nhậm Dật Phi: …

Ủa bro, bộ có bệnh hả?

___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play