Nếu không có việc gì quan trọng thì sau khi mọi người đốt tiền giấy đều sẽ rời khỏi linh đường. Nhậm Dật Phi cũng tuân theo quy củ, hắn đốt xong xấp giấy liền đứng dậy ra ngoài.
“A Phi” là cháu nội của người chết. Ở thời đại lúc bấy giờ, hắn là một thiếu niên bình thường, trên người mang theo cảm giác mộc mạc thành thật, cũng không có gì bất thường so với đám người gác đêm khác nên không ai để ý “NPC” này đã rời khỏi.
Nhậm Dật Phi đã thăm dò xong linh đường. So với tính toán ban đầu, hắn còn rất hài lòng vì vô tình phát hiện ra vài manh mối mới từ trong đám người chơi.
Ở phía lều trúc bên kia, đám người A Lượng đã bắt đầu chơi ván mới. A Lượng ngồi trên một chiếc ghế dài cắn hạt dưa, anh thấy Nhậm Dật Phi đang đến liền cao giọng gọi: “Tới nhanh tới nhanh.”
Nhậm Dật Phi biết rằng thanh niên “A Lượng” cùng một vài trưởng bối trong nhà đối xử với hắn rất tốt. Mà với hiểu biết của hắn, rất nhiều thế giới trò chơi đều vận hành xoay quanh những NPC này, ấn tượng của bọn họ đối với người chơi càng tốt thì về sau màn chơi sẽ càng thuận lợi. Chỉ là không biết nơi này có phải cũng giống như thế hay không.
A Lượng vỗ vỗ đầu ghế bên kia. Nhậm Dật Phi đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh đẩy đĩa hạt dưa về phía hắn rồi hỏi thăm: “Chú đi qua đốt giấy cho bà nội à?”
“Dạ mới vừa xong luôn. Mà anh đi chưa?”
“Với cái tính này của anh mày ấy hả? Thôi khỏi đi anh không dám đâu.”
Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó hắn cắn hạt dưa, làm bộ thở dài cảm thán: “Sao bà nội lại đi đột ngột vậy chứ…”
Động tác cắn vỏ hạt dưa của A Lượng hơi dừng lại, anh muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ đành lắc đầu nói một câu: “Người già mà.”
Những đêm hạ thường rất mát. Gió từ khắp nơi nhè nhẹ thổi qua, bên trong linh đường cũng bị nó thổi đến từng trận mùi nến sáp. Hai thanh niên ở ngoài lều trúc cứ chuyện trò câu được câu mất, nhìn qua thật giống hai anh em họ bình thường đang tán gẫu đủ chuyện dưới đất trên trời.
Nếu phía bên kia không phải là linh đường, vậy thì nơi này nhất định là một nơi rất thích hợp để dạo mát. Trên đỉnh đầu bọn họ là ánh trăng xán lạn, sao phủ khắp trời. Dưới nền sân đặt một vài chậu cây, trên tán lá xanh bóng có thể phản chiếu được vẻ đẹp diệu kì của nhiều góc trời.
Tiếng cú mèo từ xa xa vọng lại. A Lượng phun vỏ hạt dưa ra ngoài, anh nghiêng người tìm kiếm bóng dáng của nó nhưng không thấy đâu: “Lại nữa. Chốc chốc lão cú lại tới kêu.”
Lúc này bài trên bàn lại đổi tiếp, A Lượng liếc nhìn về phía trước, anh hơi khó hiểu: “Bài A Tùng đâu rồi? Thằng nhóc thúi này không phải bình thường đều ăn vạ bàn bài không chịu đi sao?”
Nhậm Dật Phi lập tức hỏi hắn: “A Tùng đâu anh?”
“Không thấy hả? Nó ngồi kế bên A Kiệt đó.”
Nhậm Dật Phi nghe vậy liếc mắt nhìn qua, hắn vừa nhìn liền biết được ai là A Tùng.
A Kiệt ngồi giữa hai người, nhưng trong đó chỉ có một người đang tập trung nhìn bài trong tay, người còn lại là một người trẻ tuổi hơi thấp gầy, từ đầu đến cuối cậu ta đều nhìn chằm chằm về phía linh đường, trên mặt là đủ loại biểu tình phức tạp.
Nhậm Dật Phi thả mồi cho A Lượng: “Chắc là cậu ta quên đem tiền đó anh.”
“Không đâu.” A Lượng nhíu mày, giọng điệu có chút khinh thường, “Lúc trước nó không đem tiền cũng sống chết ăn vạ cho được mà. Cái thằng nhóc xỏ lá.”
Nói rồi anh quay sang Nhậm Dật Phi răn dạy: “Anh nhắc rồi đó, chú không được học theo nó nghe chưa. Thím nó còn ước gì có được đứa con như chú đấy. Chứ đẻ có một thằng con thôi mà cũng như không, lại còn tốn thêm của. Công việc thì không chịu làm, giỏi gì không giỏi lại đi mê mấy cái thứ này, động vào bài bạc rồi là cả ngày cứ tụm năm tụm bảy như mấy thằng nghiện ngập.”
“Em biết mà. Em không học theo cậu ta đâu.”
A Lượng hài lòng gật đầu. Anh lại vui vẻ đẩy cho Nhậm Dật Phi đĩa hạt dưa: “Nè ăn đi.”
Nhậm Dật Phi cười hì hì cầm lấy hạt dưa, hắn cảm thấy mình cứ như cá gặp nước, không cần phải lúc nào cũng lo sợ ác ý từ NPC khác.
Nhưng những người chơi khác thì không được may mắn như thế, bọn họ không thể biến sân khách thành sân nhà như Nhậm ảnh đế. Vừa mệt vừa sợ, một ngày ở đây dài đằng đẵng có khác gì một năm đâu?
Cô gái tên “Tiểu Mỹ” đã bị dọa cho khóc lớn hai lần. “Cháu trai thứ” vẫn luôn ngồi yên trong góc không nhúc nhích, dường như vẫn chưa kiềm chế được sợ hãi.
“Con dâu trưởng” thì bị người phụ nữ trung niên là mẹ chồng nhìn chằm chằm, ngay cả người bình tĩnh như “cháu trai trưởng” kia cũng đã bị răn dạy một lần.
Nhóm NPC này đúng là đối với đám người mới không tốt tính chút nào. Nhưng ít ra bọn họ không có phản ứng gì quá mức, như thế đã là quá tốt. Chỉ cần bọn họ đừng có bất ngờ trưng ra cho người khác xem gương mặt cá chết quỷ dị là được.
Dù sao thì bọn họ vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời của NPC, ngay cả người chơi lâu năm cũng không dám làm ra hành động phản kháng. Bởi vì Nhậm Dật Phi biết bọn họ hiểu rằng khiêu khích NPC trong sân nhà của người ta là một hành động ngu xuẩn và sai lầm hoàn toàn. Hậu quả nghiêm trọng thì sẽ thế nào? Nhậm Dật Phi không biết. Thế nhưng hắn chắc chắn người chơi sẽ phải trả cái giá nào đó rất đắt.
Nhậm Dật Phi bình tĩnh suy nghĩ, hắn cũng không ngu ngốc mà để bản thân bị lộ tẩy. Trước tiên cứ đi bước nào tính bước đó, manh mối không phải thứ cứ vội vàng là sẽ tìm được.
Thời gian chậm rãi trôi, thấm thoát cũng đã khuya muộn, mấy cụ ông cụ bà ở trong linh đường đều đã rời đi. Cuối cùng trong đại viện chỉ còn mấy thanh thiếu niên gác đêm, người thân của người chết, vài hòa thượng đang niệm kinh và một ít người tùy thời giúp đỡ.
Nhậm Dật Phi đã ăn xong mấy cái bánh đậu. Hắn vuốt bụng thở dài: “Em còn chưa no nữa nè.”
NPC A Kiệt trợn trắng mắt cạn lời: “Thiệt tình luôn trời, sao anh không đói xỉu luôn đi cho chừa.”
“Chắc chút nữa có đồ ăn ngay thôi. Anh thấy trong phòng bếp có khói kìa.” Thanh niên lớn tuổi nhất đám người bật cười một tiếng rồi tiếp tục xem bài.
Hắn nói cũng không sai. Quả thật chỉ chốc lát sau liền có người bưng thức ăn ra ngoài.
Bởi vì người thân phải túc trực bên linh cữu cả ngày nên rất dễ đói, không biết dì quản bếp biết bọn họ không có tâm tư ăn uống mấy hay thế nào mà chỉ nấu chút cháo ngũ cốc. Dì bưng nồi cháo ra một cái bàn nhỏ rồi quay sang gọi bọn họ: “Mọi người đều lại đây ăn chút cháo lót dạ đi, nếu không sẽ không trụ nổi cả đêm đâu.”
Mấy thanh thiếu niên gác đêm đứng dậy đi qua đó, Nhậm Dật Phi cũng theo sau A Lượng đi qua. Chỉ thấy “cháo” trong nồi không giống cháo của thời của hắn lắm. Trong này phần lớn đều là nước loãng, chỉ có gần dưới đáy nồi mới có chút đậu hay ngũ cốc gì đó.
Một thanh niên gác đêm hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn nhìn vào nồi cháo trước mặt rồi nhíu mày than thở: “Có tiền mời cao tăng này nọ mà lại cho chúng ta uống thứ cháo này hả? Chẳng trách bà Xuân Chi lại…”
“Ăn cháo mà mở miệng là coi chừng sặc đấy.” A Lượng gõ bàn cắt ngang lời hắn.
Nhậm Dật Phi nhìn thanh niên kia, càng lúc càng cau mày khó hiểu. Đoạn hắn quay đầu nhìn về phía linh đường đèn đuốc sáng trưng, các hòa thượng đang niệm kinh không ngừng thì hiểu ra vì sao hắn lại cảm thấy không thích hợp rồi.
Dùng số tiền lớn để mời cho được cao tăng đã không thích hợp, quan tài của bà nội hắn lại càng không đúng.
Đây là một gia đình ở nông thôn nhỏ, điều kiện kinh tế chắc cũng không mấy khá giả. Người khá khẩm hơn một chút thì mua quan tài dày, kẻ khó khăn thì mua quan tài mỏng, nhưng chắc chắn sẽ không ai tốn thêm nhiều tiền để sơn quan tài làm gì. Thế nhưng quan tài trước mặt hắn đều được sơn đen tinh tế, quan tài lại còn rất lớn và dày, để có được loại quan tài này thì phải là một gia đình giàu có mới được. Còn không, chỉ riêng độ dày của quan tài thôi là đã có thể cuỗm hết mấy tháng tiền ăn uống sinh hoạt của bọn họ.
Nhậm Dật Phi nhìn đèn đuốc ở bốn phía bức tường. Dùng một cây đèn minh đăng để dâng Phật là đã quá xa xỉ, đừng nói đến cả linh đường đều có đèn minh đăng thắp sáng. Đèn này lại còn dùng dầu mè tốt nhất, làm cho xung quanh bừng lên những ngọn lửa nhỏ màu vàng kim trong suốt. Ánh sáng quá mức chói mắt, như thế nào cũng thấy xa hoa lãng phí. Thứ ánh sáng này đáng lẽ không nên xuất hiện ở trong một gia đình nông thôn được.
Đối với đám tang trước mặt Nhậm Dật Phi mà nói, trang hoàng thì có trang hoàng đấy. Nhưng muốn trang hoàng được như vậy, nhất định gia đình này phải nhịn ăn nhịn mặc rất lâu. Mặc dù nói hiếu kính cha mẹ không sai, nhưng có phải là “hiếu kính” hơi quá hay không…
A Lượng ở bên cạnh vẫn còn đang bận giáo dục thanh niên trẻ có phần lỗ mãng kia: Bọn họ đến giúp đỡ là vì tấm lòng chứ không phải vì mấy chén cháo. Gác đêm không câu nệ tiểu tiết, không cần vì ba thứ đồ ăn thức uống này mà viện cớ, bởi vì nó thật sự không đáng chút nào.
Thanh niên xấu hổ cúi đầu nghe A Lượng nói thì cũng hiểu ra, sau đó hắn buồn bực ôm chén cháo đi sang chỗ khác. Mấy người khác cũng gãi gãi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biểu tình vi diệu.
Nhưng mà tất thảy trong mắt Nhậm Dật Phi chính là bọn họ đang lảng tránh đề tài này, giống như muốn ám chỉ phía sau việc túc trực bên linh cữu là một vài chuyện cũ không thể nói vậy.
“Anh Lượng ơi múc cho em chén cháo với.” Hai tay Nhậm Dật Phi đều rúc vào trong tay áo, từ đầu đến cuối hắn chỉ toàn nhìn qua ngó lại hóng hớt.
Bỗng nhiên bả vai Nhậm Dật Phi bị ai đó đẩy đẩy, người nọ là một thanh niên đang đứng dựa vào bàn: “Tiểu Phi vào trong kêu Tiểu Thạch với Tiểu Uyển ra đây ăn cháo đi. Chúng nó chịu đói cả ngày trời rồi. Con nít mà có hiểu gì đâu, chịu khổ như vậy tội nghiệp lắm.”
“Hả?” Nhậm Dật Phi sửng sốt nhìn cậu ta một lúc, bởi vì hắn chợt quên mất thanh niên này là ai.
A Lượng đang định khuấy cháo, anh nghe vậy thì bỏ muỗng xuống: “Sao cậu không đi đi A Tùng, kêu A Phi làm gì?”
Bộ dáng bảo vệ con nít của A Lượng làm Nhậm Dật Phi cảm động muốn chết. Hắn lập tức bước ra sau lưng A Lượng, hai mắt tròn xoe chớp chớp làm bộ tội nghiệp nhìn A Tùng.
A Kiệt cũng gật đầu đồng tình: “Đúng đó, anh đi gọi tụi nó đi. Anh A Phi cũng kêu đói nãy giờ rồi.”
Mấy thanh niên trẻ tuổi khác nhìn qua bọn họ, trong lòng không khỏi bực bội: Mấy người này bộ bị mù hả? Thằng nhóc này ngoài cái mặt đẹp với cái miệng ngọt xớt thì còn cái gì tốt nữa đâu? Lười thì thôi, vậy mà còn tham ăn nữa.
Vài thanh niên gác đêm chơi cùng với A Tùng đã lâu lập tức giải vây cho cậu ta: “Chân của A Tùng bị thương, kêu nó đi thì không tốt lắm đâu.”
“Đúng vậy, lúc nãy nó còn đi bước thấp bước cao mà.”
A Lượng cúi đầu nhìn xem, quả thật một chân của A Tùng bị thương. Tầm mắt của anh xấu hổ dừng ở vết thương của A Tùng một lúc, không biết phải nói gì tiếp theo. Đúng lúc này, Nhậm Dật Phi bỗng buông chén xuống, hắn ngoan ngoãn nói: “Thì ra là vậy. A Lượng giúp em múc nhiều cháo chút nha, để em chạy đi kêu hai đứa nhỏ ra đây.”
A Lượng cũng không ngăn hắn lại. Anh nhìn theo bóng lưng Nhậm Dật Phi đi vào linh đường, hơi lắc đầu: “Các cậu đừng bắt nạt A Phi. Đứa nhỏ này rất tốt, chẳng qua bị thím nuông chiều nên có chút yếu ớt thôi, cứ làm bộ không thấy đi.”
Ai bắt nạt cậu ta?
Mấy thanh niên xung quanh nghẹn họng không đáp. Thôi bỏ đi, dù sao người ta cũng là máu mủ ruột rà, người thân với nhau đương nhiên cảm thấy đau lòng, bọn họ không thể so bì được.
Chỉ có A Tùng theo bản năng gật đầu một cái. Cậu ta cảm thấy lời này đúng mà.
Bên kia Nhậm Dật Phi vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn không hiểu vì sao A Tùng lại gọi hắn là “Tiểu Phi”. Theo lời A Lượng nói, hắn và A Tùng cũng không có thân quen mấy, A Tùng còn nhỏ tuổi hơn hắn. Thế nên vì sao bọn A Lượng gọi hắn “A Phi” mà A Tùng lại thân mật gọi một tiếng “Tiểu Phi”, cứ như người nọ là trưởng bối của hắn vậy?
Nhậm Dật Phi có rất nhiều thắc mắc.
Nếu A Tùng là người chơi, vì sao cậu ta lại biết tên hai đứa nhỏ là Tiểu Thạch và Tiểu Uyển?
Nếu A Tùng không phải là người chơi, vậy vì sao cậu ta lại có nhiều biểu hiện khác thường, điển hình nhất là việc cậu ta không giống dân cờ bạc trong miệng A Lượng chút nào?
Thanh niên này, so với “cháu trai trưởng” còn đặc biệt hơn. Nhậm Dật Phi tự dặn lòng mình phải để ý cậu ta thêm.
Trời về khuya, người ở trong linh đường cũng không nhiều như trước. Bên cạnh quan tài chỉ còn người thân của người chết: Con trai và con dâu mặc áo tang, cháu trai trưởng im lặng không hé răng, cháu dâu trưởng có dòng chữ vàng kim đánh dấu, cháu trai thứ ngồi ở trong góc và hai đứa chắt nhỏ.
Hai đứa nhỏ quỳ cả một ngày, cả người đã sớm mệt lả. Chúng nó ngây mặt ra hồi lâu, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm nơi nào đó trước mặt.
Cháu trai trưởng vẫn luôn ngồi bên cạnh thau đồng đốt tiền vàng, đôi tay gã bị ám toàn mùi giấy. Đột nhiên cháu trai trưởng nhìn thấy phía trước có một NPC trẻ tuổi chậm rãi đi tới, đi thẳng một mạch đến trước quan tài rồi khom người nói với cha mẹ gã: “Bác trai bác gái, hai người muốn nghỉ ngơi một chút uống cháo không ạ?”
Không nhắc thì thôi, tên NPC này đột nhiên nhắc tới làm cháu trai trưởng nhịn không được sờ sờ bụng: Tôi đói muốn chết rồi đây.
“A Phi hả con?” Đôi vợ chồng trung niên nhìn thiếu niên NPC rồi lại cúi đầu, “Con ăn trước đi, chúng ta không đói bụng.”
“Hai người đã mệt như vậy còn hành hạ chính mình nữa, bà nội thấy sẽ không yên lòng.”
“Khụ khụ.” Cháu trai trưởng giả vờ ho khan. Gã ngẩng cầu nhìn NPC trước mặt như muốn nhắc nhở: Đây đây, tôi nè, tôi đói nè.
Nghe Nhậm Dật Phi nhắc tới mẹ mình, cơ thể người đàn ông trung niên đột nhiên cứng đờ vài giây. Người phụ nữ bên cạnh hơi run rẩy một chút, trên mặt là biểu tình hoảng sợ.
Bà ta nghiêng sang một phía che mặt rồi nhấn mạnh lần nữa: “Chúng ta không đói đâu.”
“Vậy con dẫn Tiểu Thạch và Tiểu Uyển ra ngoài ăn chút cháo nhé? Nếu không sẽ không chịu nổi mất.” NPC trẻ tuổi nhỏ giọng nói. Hắn vừa quay ra phía sau nhìn hai đứa trẻ vừa nhíu mày, có chút không đành lòng thương xót: “Vẫn là hai đứa con nít mà.”
Người phụ nữ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng bà ta vẫn không nỡ nhìn hai đứa nhỏ bị bỏ đói nên mới gật đầu: “Vậy đi đi, ăn xong lập tức quay lại đây.”
Cháu trai trưởng ở bên kia có chút thấp thỏm nhìn thiếu niên NPC. Bụng gã đã kêu mấy lần, gã tự hỏi vì sao cái tên NPC này lại không kêu mình. Chỉ cần kêu một tiếng, không phải gã sẽ đồng ý nhanh gọn hay sao?
Cháu trai trưởng không kiên nhẫn làm cho “người vợ” ở kế bên cũng lo lắng nhìn sang. Cháo không ngon cũng được, chỉ cần cậu kêu tôi một tiếng mà thôi, cho dù cháo có khó nuốt mấy tôi cũng cố mà nuốt xuống.
Nhưng mà giống như NPC trẻ tuổi bị mù không nhìn thấy bọn họ. Hắn đi tới bên cạnh hai đứa nhỏ sau lưng hai người thấp giọng nói chuyện, bọn họ quay lại cũng làm như không thấy, sau đó lập tức dắt hai đứa nhỏ rời đi.
Hai người sống sờ sờ ra đó chứ đâu phải hạt cát, nói không thấy là không thấy thế nào?
Có phải NPC các người thấy người chơi rất dễ ăn hiếp hay không?
Thiếu niên NPC vừa đi, người phụ nữ trung niên liền lạnh lùng quay sang trừng đôi vợ chồng trẻ: “Tiếp tục quỳ, làm bà nội cô cậu hài lòng đi.”
Người chơi đói bụng muốn chết, bụng cũng đang đánh trống không ngừng:… Thật không có chút tình người nào luôn?
Ngoài kia, bọn A Lượng nhìn thấy Nhậm Dật Phi dắt hai đứa nhỏ đi ra liền đưa ghế cho bọn họ ngồi xuống. Nhậm Dật Phi nhìn thấy có ba chén cháo bên trong toàn là đậu được đẩy tới trước mặt. Hắn ngẩng đầu nhìn, người đưa cháo là A Tùng.
A Tùng cười cười với hắn, sau đó cậu ta mang cháo cho hai đứa nhỏ.
Nhậm Dật Phi nhìn sang chén của những người khác, bên trong đều là nước, có chén còn thấy cả đáy trống trơn. Mấy thanh niên gác đêm nhìn hắn bực bội không thôi: Nhìn cái gì mà nhìn, không phải nằm trong chén chú em hết hả?
“Khụ.” Nhậm Dật Phi xấu hổ cọ cánh mũi. Nhưng da mặt hắn cũng đủ dày, hắn không nói gì ngồi xuống múc ăn.
Cháo ngũ cốc thật sự không có mùi vị giống cháo ngũ cốc mà hắn biết. Nhưng Nhậm Dật Phi vẫn chậm rãi uống, dù sao có còn hơn không, có mấy người muốn uống còn không được. Hắn vừa uống, khóe mắt vừa dừng lại trên người của người phụ nữ trung niên. Bà ta vội vàng đi ra từ trong linh đường, mấy đứa nhỏ cũng không thể uống chậm rãi được như hắn, mới đó liền bị bà ta mang trở về lại bên trong.
Không hiểu vì sao dường như bà ta rất hoảng loạn. Ánh mắt người phụ nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía linh đường, một bên không ngừng thúc giục hai đứa nhỏ nhanh chân lên: “Mau vào đốt chút tiền giấy cho bà cố, bà cố thích hai đứa con nhất.”
Nhậm Dật Phi nhìn vào hai cái chén chỉ uống được lưng chừng, không hiểu thế nào: Hai đứa nhỏ chỉ mới uống có một chút mà cũng dẫn đi cho được?
Hai đứa nhỏ bên cạnh A Tùng đã rời đi, cậu ta cũng không nói gì mà tự nhiên cầm lấy chén của chúng ăn cho hết. Nhậm Dật Phi buông đũa, hình như hắn nhớ tới điều gì đó.
“Anh không ăn nữa hả A Phi? Không ăn nữa thì đưa đây em quất luôn cho.”
A Kiệt uống được nửa chén cháo, cậu ta thấy Nhậm Dật Phi buông đũa thì vỗ vai hô to.
Cậu ta không nói thì thôi, vừa lên tiếng thì mấy ý tưởng quái dị trong đầu Nhậm Dật Phi không biết chạy đi đâu mất. Hắn nhanh tay nâng chén lên, uống một phát sạch trơn: “Cưng nằm mơ.”
Ăn uống xong xuôi, đám người trẻ tuổi quay lại lều trúc. Dù sao bây giờ trong bụng bọn họ cũng đã có thức ăn, mấy người liền nâng lên tinh thần í ới chơi bài. Bọn họ phải phụ giúp gia đình làm đủ mọi việc quanh năm suốt tháng, muốn có thời gian chơi bài quang minh chính đại như thế này không dễ dàng đâu.
Trừ chuyện bên cạnh có một cái quan tài thì túc trực linh cữu cũng đâu có gì đáng sợ như bọn họ tưởng tượng. Có thể bởi vì người chết là trưởng bối của mình, lúc còn sống còn là một người hiền lành vui vẻ. Cứ nhớ tới bộ dáng ôn hòa dịu dàng của bà là bọn họ cũng không còn sợ hãi nữa.
Người đang nằm trong quan tài bây giờ chỉ là một cái xác vô dụng. Không phải xung quanh đều nhiều người như vậy sao, cái xác thôi thì có gì mà đáng sợ chứ?
Trong bóng đêm vô tận, ở nơi nào đó vang lên tiếng thanh niên cười đùa đập bài. Nhâm Dật Phi vịn vai A Lượng đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh.
Mấy thanh niên đang chơi bài cũng không thèm quay đầu, cười cười nói giỡn: “Đi nhà xí thì đi nhà xí, đừng có rớt xuống hố là được nha ông nội.”
“Mấy anh rớt thì có.”
Nơi này là khu vực nông thôn, nhà cửa thấp bé cũ kĩ, dường như tuổi tác đã lâu. Nhậm Dật Phi nghĩ có lẽ nhà vệ sinh ở phía sau viện, thế là hắn nghĩ sao làm vậy, lập tức đi ra đằng sau ngôi nhà.
Đúng như suy đoán của hắn, nhà vệ sinh nằm ở phía sau viện, gần bên nó là một phòng trống chất củi, Nhậm Dật Phi vừa đi đến đây đã nghe thấy mùi hôi.
Hậu viện của căn nhà này rất lớn, xung quanh trồng đầy chuối tây và cây thạch lựu, còn nuôi heo và gà, gần bên đó có một cái giếng hoang cạn nước. Hậu viện này cũng không khác gì hậu viện của mấy gia đình nông thôn khác.
Nhậm Dật Phi chậm rãi đi vào nhà vệ sinh nhưng chỉ đứng ở đó không làm gì. Hắn đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi vươn hai tay xoa lấy gương mặt mình, giống như là đang lột da.
Chỉ biết là lúc sau, gương mặt ấy không phải là biểu tình đơn thuần thiện lương của thiếu niên “A Phi” nữa. Đó là một “A Phi” mà khi người khác nhìn tới đều có thể nhận ra có kẻ ngoại lai xâm nhập vào đây.
A Phi không có biểu tình trầm ổn chín chắn và lạnh lùng như thế. Đó là khí chất riêng biệt của riêng người đàn ông này.
Người đàn ông xa lạ khẽ rũ mi. Diễn thật lâu, cũng thật mệt.
Hắn bây giờ không phải là A Phi.
Hắn là Nhậm Dật Phi chân chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT