Sau khi có được đáp án, các người chơi đều yên tâm rời đi, những người còn lại có người mơ hồ, có người nở nụ cười nhẹ nhõm. Chỉ có Nhậm Dật Phi trong lòng trầm xuống, hắn xác định một người đã chết, còn lại đều bị giam trong du thuyền.
Hắn không biết liệu những người bên trên có sử dụng ám chỉ gì hay không, khiến những người chơi này nghĩ rằng bị bắt giữ chỉ là một trong những hình phạt để loại bỏ khi bọn họ thua cuộc. Hoặc bọn họ không che giấu ác ý, làm tuyển thủ bị loại ôm quyết tâm chém giết sau khi được hồi sinh.
Tất cả chuyện này đều không thể đoán trước, thậm chí hắn còn không biết tương lai sau này, sẽ còn ai chết không.
“Nói về người phá giải vụ án thất bại rồi, bây giờ chúng tôi sẽ công bố bảng xếp hạng nhiệt độ thảo luận trong kênh phát sóng trực tiếp của mọi người, từ cao xuống thấp, người xếp vị trí cuối sẽ bị loại trừ.” Tại thời điểm này, giọng nói tiếp tục thông báo một vở kịch lớn, quy tắc loại trừ bằng nhiệt độ thảo luận.
Các người chơi vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng.
Nhậm Dật Phi cuốn nhẹ mấy sợi tóc không dài không ngắn một bên thái dương, bình tĩnh chờ đợi lời thông báo cuối cùng.
Vị trí đầu tiên, Trương Thụy Tinh.
Người có nhiệt độ thảo luận cao nhất là một diễn viên trẻ đang nổi, không có gì ngạc nhiên.
Sức hấp dẫn của chuyên gia phá án vẫn chưa được thể hiện, chuyên môn điều tra tội phạm của họ sẽ dần thu hút nhiều người xem hơn vào lúc sau, nhưng đây là giai đoạn đầu nên những tuyển thủ có người hâm mộ đông đảo sẽ chiếm ưu thế.
Vị trí thứ hai, thứ ba rồi tới thứ năm, đều là những người nổi tiếng của giới giải trí. Mãi đến vị trí thứ sáu, người xuất hiện mới là một nhân tố không có tên tuổi, đó là một cô gái có ngoại hình ngọt ngào, bộ dáng hoạt bát lanh lợi.
Sau đó mấy người chơi phá án lần lượt được điểm danh, đến tận vị trí thứ mười ba, cái tên “Hà Chiêu Minh” mới xuất hiện.
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu cười với mọi người. Mặc dù hắn nói chuyện tùy tiện nhưng cảm giác giải trí rất tốt, có thể giữ chân khán giả. Hơn nữa xét về giá trị nhan sắc hay khả năng suy luận của Hà Chiêu Minh cũng đều không tệ.
Giọng nói tiếp tục xướng tên. Anh ta đọc tên tới đâu, người chơi lập tức thở phào tới đó, trong khi những người còn lại thì càng thêm căng thẳng. Như thể chuyện này rất vui, anh ta cố tình kéo dài lúc đọc tên tuyển thủ, khiến sự hồi hộp của các người chơi không khỏi tăng mạnh.
Rốt cuộc, tên của 38 người chơi đã được thông báo, chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người kia nắm chặt tay tạo thành nắm đấm, đầu cúi xuống không thấy rõ vẻ mặt.
Cuối cùng giọng nói thông báo tên đối phương, một nhân viên phục vụ đi ra sau anh ta, làm một động tác mời.
Người chơi này đứng dậy, anh ta nhìn tất cả những người còn sống sót, sau đó cười khổ nói: “Trước khi tôi đến đây, thầy tôi đã nói rằng với tính cách nhạt nhẽo vô vị này, cho dù tôi làm tốt chuyên môn mình cũng không thể tiến xa. Xin lỗi nhưng những gì khán giả muốn xem, vốn không phải một chương trình trinh thám chuyên nghiệp mà là một chương trình giải trí.”
Lúc nói đến mấy chữ giải trí, anh ta tập trung nhìn vào vài người chơi trong giới nghệ sĩ, bao gồm Nhậm Dật Phi.
“Tôi đã quá ngây thơ, nghĩ mình sẽ vượt qua thử thách bằng năng lực thật sự.”
Nói xong, người đàn ông liền quay người rời khỏi, để lại bóng lưng cô độc vì không người xem trọng.
“Đợi đã anh gì ơi.”
Người chơi phải rời đi dừng chân, anh ta quay đầu nhìn Nhậm Dật Phi đang dựa lưng vào ghế, một tay ấn góc màn hình điện thoại.
Hắn khẽ cười một tiếng, đột nhiên gương mặt thay đổi thành biểu tình cô đơn, giọng nói cũng biến hóa: “Tôi đã quá ngây thơ, nghĩ mình sẽ vượt qua thử thách bằng năng lực thật sự. Thật xin lỗi, nhưng mà dù vượt qua thử thách bằng năng lực thật sự, tôi cũng làm mọi người thất vọng rồi, ngại quá.”
Giọng nói hắn giống hệt người chơi vừa bị loại y đúc, khiến toàn bộ cuộc trò chuyện đều trở nên cợt nhả.
Những người khác không khỏi bật cười, lần này không còn phân biệt được đâu là giới giải trí và đâu là người bình thường.
Ngay từ đầu, ban tổ chức hoạt động đã tuyên bố chương trình vừa mang tính chuyên nghiệp vừa mang tính giải trí, nếu không thì sao họ lại chọn đám thanh niên trẻ tuổi ưa nhìn? Không phải ngoài kia càng có nhiều nhân tài với kỹ năng chuyên nghiệp hơn hả?
Anh ta cũng biết luật chơi từ lâu, sao phải nói những lời chua lè đó lúc này? Dứt khoát rời đi không phải còn phong độ hơn sao?
Đồng thời mọi người đều có cái nhìn mới về tính cách nóng nảy của Hà Chiêu Minh. Cậu ta tính nóng như vậy, khó chịu liền nói móc, không hề mang nửa phần do dự, thậm chí cay độc nhưng chuẩn xác, khó trách xưa nay mang tiếng xấu.
Đặt kiểu tính cách đó trong nơi làm việc bình thường thì chắc chắn sẽ bị nói “không biết cư xử”, “EQ thấp”, huống chi giới giải trí còn quy tụ hàng loạt những tài năng đỉnh lưu.
Da mặt người chơi này lập tức đỏ bừng, nghẹn nửa ngày không nói nên lời.
Anh ta chỉ muốn giữ gìn chút mặt mũi trước khi mình bị loại, để chứng tỏ anh ta bị loại không phải do không có tài năng mà là vì không đủ thú vị. Kết quả còn chưa đầy một phút, mặt nạ ra vẻ đã bị xé.
Đương nhiên, đồng ý lời nói của anh ta đúng là hơi thiên vị, chẳng qua anh ta đã bị loại, nói một hai câu bi thương cũng không được phép ư? So đo với người bị loại trong hoàn cảnh thế này đúng là quá sân si.
Ai mà có ngờ rằng, trên đời tồn tại loại người tính sân hận thế thật, giặc cùng đường cũng phải theo đuổi bắt.
Nhậm Dật Phi tùy ý để bọn họ đánh giá: “Chỉ cần tôi không cần đạo đức, đạo đức không thể bắt ép tôi.”
“Anh giả giọng giống thật đấy, từng học qua rồi sao?” Cô gái tóc xoăn vốn không thích hắn vào ngày đầu tiên, hiện tại nhìn Nhậm Dật Phi với vẻ thiện ý, “Kỹ năng hữu ích như vậy, tại sao trước đây anh không thể hiện ra?”
“Trước đây không có cơ hội á.” Nhậm Dật Phi nhăn mũi, nốt ruồi nhỏ trên mũi nhích lên, cực kỳ có cảm giác thiếu niên.
“Ồ? Nhưng mà sao cô biết trước đây tôi chưa từng thể hiện?” Nhậm Dật Phi cảm thấy hơi kỳ quái.
Cô gái tóc xoăn lúng túng gãi đầu: “Khụ, tôi là antifan của anh. Có điều sau khi tiếp xúc trực tiếp, ừm, tôi phát hiện lời nói và hành động tùy tiện không phải do anh cố tình xây dựng, đây là tính cách thật của anh.”
“Cô chuyển làm fan tôi?” Hắn vui vẻ ngồi thẳng người dậy.
“Không có!” Đối phương nói lớn.
“À.” Thân thể Nhậm Dật Phi lại mềm xuống tức thì, hắn ỉu xìu ngã vào lưng ghế không chút hình tượng. Tuy hắn khiến người ta dở khóc dở cười, thỉnh thoảng còn cảm thấy rất ngứa mắt, song cũng có người thích tính khí thẳng thắn và chân thật ở Hà Chiêu Minh.
Bốn người bị loại do đáp án sai và một người bị loại do nhiệt độ thấp nhất, còn lại 38 người sống sót.
“Cái này… Đạo diễn.” Lúc bọn họ sắp sửa giải tán, trên bàn dài có người giơ tay, “Sau khi ăn tối, chúng tôi được ra ngoài đi dạo một chút không?”
Qua một ngày quan sát, người chơi bắt đầu động thử kẽ hở trong quy tắc đưa ra, xem xem có thể lợi dụng được hay không.
“Không được.” Giọng nói trả lời: “Biệt thự sẽ khóa cửa lúc 5 giờ 30, mọi người phải trở về phòng trước 8 giờ tối. Nếu vi phạm quy tắc, hậu quả các vị tự chịu trách nhiệm.”
“Quy tắc nói 8 giờ phải quay về biệt thự, hay là sau bữa tối không ra khỏi biệt thự? Tôi đã đọc quy tắc, chỉ cần phải về trước 8 giờ là được. Không được rời khỏi biệt thự là luật bất thành văn sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu vi phạm quy tắc bất thành văn này, đó là mọi người sẽ bị loại lập tức. ” Người chơi này vẫn đang thử nghiệm.
Giọng nói kia không đáp, không biết là thừa nhận hay không muốn trả lời.
Thấy anh ta im lặng, các người chơi cũng không hề lên tiếng. Bọn họ đã tìm thấy một lỗ hổng nho nhỏ trong quy tắc. Phải về phòng trước 8 giờ, đồng nghĩa với việc trước đó, bọn họ có thể lén lút quan sát tình huống bên trong, thậm chí là ra ngoài biệt thự.
Mặc dù biệt thự sẽ khóa cửa lúc 5 giờ 30, song không phải chỉ có cổng chính là lối vào duy nhất.
Sau bữa tối, nhóm tuyển thủ giải tán giống như tối hôm qua. Có điều vì hôm nay tâm trạng của bọn họ khá tốt nên lúc gặp nhau ở bậc thang đi lên, bọn họ còn bàn việc rời biệt thự xem thị trấn buổi tối.
Nhậm Dật Phi nghĩ đến đội tuần tra dùng súng, hắn luôn cảm thấy kẽ hở quy tắc này không phải cho người chơi, mà là dành cho “kẻ đi săn người chơi”.
“Hà Chiêu Minh, cậu có ra ngoài không?” Nhìn thấy hắn đi ngang, một người chơi thuận miệng hỏi.
“Không đâu, gần đây tôi đang điều chỉnh đồng hồ sinh học, phải đi ngủ sớm một chút.” Nhậm Dật Phi ngáp một cái rồi đi ngang đám người tụ tập.
Càng nhiều người tham gia thảo luận, họ không thích nghe theo suy nghĩ của người khác, cũng ghét việc tiếp nhận thông tin một cách bị động. Đây là một trong những lý do tại sao những người này giỏi lập luận phá án, họ có một niềm khao khát mạnh mẽ muốn khám phá sự thật.
Sau khi trở về phòng, Nhậm Dật Phi vội vàng rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo ngủ. Hắn leo lên giường nằm nhắm mắt lại: Sao mà ngủ thật được, phải hóa thành bướm đi thăm dò tình huống.
Lần theo lộ tuyến ngày hôm qua, hắn nhanh chóng tìm được du thuyền neo đậu bên bờ biển, cũng nhìn thấy 5 người vừa bị loại tối nay.
Tất cả đều có mặt, gồm 56 người của hôm qua trên thuyền, không hề giảm số lượng.
Song biểu cảm của 5 người chơi đến sau khác với biểu cảm của đám người chơi bị loại xung quanh. Nếu người đến trước lộ rõ vẻ sợ hãi lo âu, vậy thì người đến sau lại mang theo vẻ hy vọng tràn trề.
Có vẻ họ không nói thông tin quan trọng “hồi sinh người thua cuộc” với những người sống khác, cả 5 người đều giấu kín như bưng.
Hơn nữa, thái độ của 5 người đối với những kẻ “khủng bố” mang súng có phần nhẹ nhàng và dễ chấp nhận hơn.
“Nhất định bọn họ đã hiểu lầm, nghĩ rằng bị bắt cóc là một trong những quá trình khi bị loại bỏ.” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm.
Thấy nhóm 5 người đã thích ứng tốt, bướm trắng lặng lẽ rời khỏi khoang tàu. Hắn định tìm nơi khác xem thử, tốt nhất là nơi có NPC.
Xung quanh biệt thự không có người đi lại, chỉ có đội tuần tra mang súng. Nhậm Dật Phi đi ra sân sau, phát hiện cửa ban công của mấy căn phòng đều mở, đã có người chơi trèo xuống từ ban công.
Bướm trắng lần theo dấu chân trên cát, nó bay sang một khu phố nhỏ và tiến đến gần một nhóm gồm 7 người chơi, bảy thiết bị phát sóng trực tiếp đang bay trên đầu họ.
“Ở đây có NPC thật sao?” Đám tuyển thủ không chú ý đến bướm trắng đang đậu trên cành cây.
“Chắc chắn có, tôi tìm thấy nơi này có dấu vết sinh hoạt, nấu nướng giặt ủi các kiểu.” Người chơi này cẩn thận xác định phương hướng, thị trấn trinh thám nhỏ ban đêm không giống với ban ngày, đầu hẻm đen kịt như thể có thứ gì đó đang sắp sửa lao ra.
“Không còn nhiều thời gian.”
“Chúng ta đi đến chỗ kia trước đã, có gì mai quay lại kiểm tra kỹ hơn... A, hẻm nhỏ này!” Người chơi nọ chỉ vào góc tường có ba viên đá, “Tôi sợ mình quên nên cố tình làm “dấu” nơi đó.”
Bướm trắng lập tức vỗ cánh bay vào.
Dọc theo con hẻm khoảng 100m, một khu sinh hoạt nhỏ dần dần xuất hiện. Dưới ánh đèn sáng, rất nhiều quầy hàng xếp ở hai bên đường, phía trên bày bán trái cây và rau củ quả chất lượng tầm trung, còn có NPC cò kè trả giá ở bên cạnh quầy hàng.
Hắn còn nhìn thấy trên tầng hai chung cư, quần áo treo ở hai bên dây thép, không khác nào dãy cờ màu sắc sặc sỡ với kích thước khác nhau. Cửa sổ đang mở, một NPC ngồi xem TV bật cười ha ha.
Cởi bỏ thiết lập NPC bên ngoài, mỗi người bọn họ đều có cuộc sống riêng. Có thể người mặc tây trang là đàn anh mặc áo ba lỗ đang treo ngay trên cửa. Có thể người đủ loại phong độ ban ngày là người ban đêm phủi bỏ hình tượng, ôm dưa hấu ngồi gặm ngon lành.
Đột nhiên Nhậm Dật Phi có chút ích kỷ, hắn thật sự không muốn người chơi đến đây, làm phiền thời gian nhóm NPC sống là chính mình. Nhưng mà bọn họ vẫn đi vào được.
Vì chuyện này, chợ nhỏ bỗng chốc yên tĩnh.
“Tít ——” Một NPC huýt sáo, tất cả NPC đều giật mình nhảy dựng. Cửa sổ tầng hai ầm ầm đóng lại, NPC bày đồ bán dưới đường cũng vội vàng dọn đi.
“Mọi người bình tĩnh đã, chúng tôi tới đây chỉ muốn hỏi một câu.” Các người chơi cố gắng ngăn họ.
“Đùng!” Đội tuần tra mang súng đã đuổi kịp đến hẻm. Bọn họ nã một phát lên trời, “Kẻ đột nhập ở đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT