Trong con đường màu xám, bóng dáng mất trí nhớ vẫn còn đang tìm kiếm ký ức đã lãng quên. Nhậm Dật Phi đứng ở phía xa, hắn nhìn chính mình bị chặn lại bởi đám ký tự đang hừng hực thiêu đốt.

Hư không hơi chấn động.

“Ngài không cần lo lắng, ta sẽ rời đi ngay.” Nhậm Dật Phi nói với bộ phận quản lý quy tắc, thậm chí hắn dứt lời rồi xoay người đi thật, không hề do dự một chút nào.

Tạm thời thì Salman vẫn ổn, trước mắt không biết anh ấy lựa chọn cách biến mất hay bị ai hạn chế sự tự do.

Nhậm Dật Phi không biết kẻ nào đứng đằng sau ra tay, cũng không xác định có phải người chém bướm giấy của hắn khiến Salman biến mất không. Nhưng mà Nhậm Dật Phi có thể khẳng định, chắc chắn người chém bướm giấy của hắn và người giết Vu Tuyết Minh là cùng một người.

Thật ra sau khi nhìn thấy bóng dáng của Salman chưa mất, lý trí Nhậm Dật Phi lập tức trở về. Đạo cụ Salman dài tận mười mấy trang, không đến mức vừa chạm mặt nhau đã bị bắt lấy, cũng tại Nhậm Dật Phi lo lắng thái quá rồi hoảng loạn lên.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải tìm ra “quỷ”.

Hắn ngồi trong chỗ nghỉ ngơi của trường. Sinh viên đi tới đi lui trên con đường nhỏ ở cách đó không xa, bọn họ đều chuẩn bị ăn cơm. Nhậm Dật Phi quay lưng với đám người, mặt hướng về hồ nước.

“Bình tĩnh, lúc này mình càng phải bình tĩnh.”

Ký tự L&Y mê hoặc thêu trên khăn tay đã được gỡ bỏ.

Một năm trước, có khi hai năm trước, Vu Tuyết Minh tiếp xúc với phó chủ nhiệm, sau đó thiếu nữ trở thành bạn gái không công khai của phó chủ nhiệm. Người nọ cũng là đối tượng sau màn của phó bản, cho nên ra tay giúp đỡ quỷ.

Vu Tuyết Minh thuộc nhóm người rất dễ nhạy cảm, hơn nữa cô còn có thiên phú xuất chúng. Mái tóc bị cắt bỏ trở thành vật môi giới cho phó chủ nhiệm chưa thức tỉnh tâm linh, đây là lý do đối phương đội tóc giả hiến tế.

Có lẽ vì vậy nên Vu Tuyết Minh đã chịu sự ảnh hưởng từ sức mạnh thần bí khá lớn, thậm chí cô có thể tạo ra những bức tượng gỗ điêu khắc kích thích nhóm người nhạy cảm khác.

Bởi vì thân phận phó chủ nhiệm bị Salman xuyên vào, Vu Tuyết Minh cho rằng người yêu mình bị cô hồn dã quỷ đoạt xác, rốt cuộc nổi sát tâm.

Cũng không biết lúc sau người nọ được ai đó hướng dẫn, hay là do cô ấy suy đoán sai lầm, thiếu nữ nghĩ chỉ cần hiến tế thành công thì phó chủ nhiệm sẽ trở về thân thể.

Vu Tuyết Minh đến bệnh viện đặt tượng gỗ điêu khắc, thúc giục đám sinh viên mau mau tự sát.

Nhậm Dật Phi nghiêng về khả năng có người hướng dẫn hơn.

Làm sao thiếu nữ biết nhất định tượng quái vật nhỏ điêu khắc sẽ khiến bọn họ tự sát? Trừ khi là một người vô cùng am hiểu về nghi lễ hiến tế, nếu không cô ấy không thể nào khẳng định chắc nịch được.

Người này, chỉ có thể là “quỷ”.

Vu Tuyết Minh rất yêu phó chủ nhiệm, có điều phó chủ nhiệm cũng yêu cô thật lòng như cách mà Vu Tuyết Minh đã yêu người nọ sao? Giấu giếm chuyện tình cảm, dùng tóc người yêu làm vật môi giới, dẫn dắt cô giết người…

“Nếu tôi không thể gặp lại cậu lần nữa, vậy thì chúc cậu buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, buổi tối ngủ ngon.”

Đây là câu nói cuối cùng mà Vu Tuyết Minh để lại. Vì sao thiếu nữ chọn lời kịch đó, cô ấy nói cho ai nghe? Cô ấy nói cho quỷ nghe?

Nhậm Dật Phi không tìm ra manh mối, hắn lấy quyển sổ nhỏ từ trong cặp mình ra, bên trên có vài manh mối ngẫu nhiên và ý nghĩ chợt lóe như ngọc châu rơi rụng.

“Theo cách Vu Tuyết Minh lý giải, phó chủ nhiệm tổ chức nghi lễ hiến tế vì người nọ muốn giải quyết vấn đề thân nam tâm nữ.” Nhậm Dật Phi nhấn mạnh trọng tâm câu này, cho dù chỉ là lớp da tạm thời thì “quỷ” cũng sẽ lựa chọn thân phận nữ sinh.

Nhậm Dật Phi liệt kê danh sách nữ sinh từ nhóm sinh viên dễ nhạy cảm ra, trong đó có nhiều hơn 7 người.

Quá khó tìm, còn biện pháp nào khác khiến quỷ chủ động xuất đầu lộ diện không?

Một bên là Salman mất tích, một bên là tuyến cốt truyện khó bề phân biệt, Nhậm Dật Phi cảm thấy rất đau đầu. Hắn nhắm hai mắt, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, muốn dùng cách này để giảm bớt cơn đau. Đột nhiên một hàng chữ viết xuất hiện trong đầu hắn.

Chúng là ký tự từng hiện lên khi máy tính nguyên chủ tự động gõ xuống, cực kỳ giống loại chữ tượng hình mà bộ tộc kia để lại tới hiện tại. Bởi vì hai hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cho nên Nhậm Dật Phi cũng quên mất chuyện đó.

Hắn lập tức viết ra rồi chụp ảnh gửi ba Ngọc Diễn: “Chú ơi, cháu tình cờ nhìn thấy mấy chữ này, chúng nó có nghĩa gì vậy ạ?”

Sau khi gửi tin nhắn qua, Nhậm Dật Phi cứ ngồi ngây người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Mười lăm phút sau vẫn không có động tĩnh, hắn vươn tay vẽ lại từng ký tự lên phía trên bệ đá.

Lúc hàng ký tự đã có hình dáng, chúng nó bỗng lóe ánh sáng ảm đạm, không gian xung quanh hơi rung rung, không khác nào có thứ gì đó đáp lời Nhậm Dật Phi.

Hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả âm thanh bên tai đều biến mất không còn, trời đất biến chuyển ngay tức khắc.

Nhậm Dật Phi xuất hiện trong bóng đêm, không gian đen kịt chợt thổi tới mùi tanh nước biển.

Đã không còn bị rối loạn thị giác quấy nhiễu, con người càng trở nên nhạy cảm mới các loại mùi hương, hơn nữa khi ngửi được sẽ liên tưởng đến rất nhiều ảo ảnh dưới đáy biển.

Hắn lại rơi vào ảo giác ư? Bởi vì những ký tự cổ đó?

Nhậm Dật Phi còn cho rằng mình sẽ nhìn thấy quái vật dưới đáy biển, không ngờ khi hắn vừa ngẩng đầu, Nhậm Dật Phi phát hiện mình đang đứng giữa một khu rừng nguyên sinh rậm rạp.

Hiện tại là buổi tối, bầu trời đen bao phủ rất nhanh, hắn trông thấy vòng ánh sáng đỏ rực lập lòe nơi xa xa rừng rậm.

Trong rừng vang lên tiếng trống gõ dồn dập nghe giống hệt mưa xối. Đó không phải tiếng trống bằng da trâu mà là tiếng trống đồng vô cùng bắt tai —— Nhậm Dật Phi cũng không biết vì sao mình lại xác định chắc chắn vậy, rõ ràng hắn chưa từng nghe thấy tiếng trống đồng bao giờ.

Nhậm Dật Phi tách đám cỏ rậm ra rồi đi về hướng ánh sáng. Nhịp trống càng thêm dồn dập như mưa rào, ánh sáng đỏ rực càng lúc càng rõ, có ảo giác hoàng hôn vẫn chưa buông.

Thứ gì đang ở phía trước?

Càng đến càng gần, hắn đứng phía sau một thân cây lớn mà hai người mới có thể ôm xuể. Trước mắt Nhậm Dật Phi là khung cảnh của một màn hiến tế xa xưa.

Một đám người đầu bù tóc rối, bọn họ khoác vải dệt được sơn màu rực rỡ trên người, đi chân trần xoay quanh lửa trại múa ca.

Giữa đoàn người có một người cực kỳ đặc biệt, đối phương là một cô gái tóc dài trẻ tuổi. Cô gái được một người đàn ông cường tráng cõng ngồi trên cổ, đang ngửa đầu ngâm xướng, thanh âm khàn khàn như gió lạnh thổi vào khe cửa lúc trời đông giá rét.

Nữ tư tế, còn có người múa ca.

Nhậm Dật Phi mím chặt môi, hắn kiềm chế bản thân không phát ra tiếng động dư thừa nào.

Bọn họ gầm rú tiếng thú hoang mà con người không thể nào tưởng tượng, nhưng mà từng từ trong đó lại rõ ràng không khác nào bài ca dao vô nghĩa.

Xung quanh nhóm người hoang dã đang múa hát là sáu cột đá đỏ tươi vì bị tạt máu lên, bốn phía cột đá đặt những giá gỗ, trên mỗi giá gỗ đều buộc một người đã bị chặt đầu.

Nhậm Dật Phi chuyển mắt về phía lửa trại, đồng tử của hắn hơi mở to —— Tất cả đầu người đều bị xếp chồng đặt giữa đống lửa.

Nhậm Dật Phi lập tức nổi hết da gà.

Đây là cảnh tượng buổi hiến tế sắp sửa kết thúc. Cô gái trẻ tuổi nhảy khỏi vai người đàn ông. Thiếu nữ đi tới trước lửa trại, tay cầm dao găm đồng.

Con dao sáng bóng thoạt nhìn như vừa được làm cách đó không lâu bị đưa vào lửa đỏ. Đợi ngọn lửa hơ qua một lần, cô gái đưa nó lên cho mọi người nhìn xem, sau đó tự cắt vào cổ.

Không phải thiếu nữ muốn tự sát, cô chỉ muốn cắt đi một sợi tóc dài, không ngờ lại cứa trúng làn da nên khiến máu ứa ra. Thiếu nữ ném tóc vào lửa trại, ngọn lửa bùng lên vì mỡ dầu của hộp sọ người. 

Đợi khoảng một phút sau, lửa trại đột ngột bùng lên dữ dội, trên cổ cô gái xuất hiện dấu vết bị cháy bỏng, sự tồn tại thần bí đánh dấu lên người cô.

Thiếu nữ dang đôi tay ra rồi hét lớn về phía không trung. Những người khác đều lần lượt đi tới, bọn họ vây quanh cô gái rồi quỳ xuống đồng loạt. Đám người vươn tay chạm vào vạt áo thiếu nữ, cuối cùng ấn lên trán mình.

Dường như hành động này thể hiện lòng trung thành.

“Hóa ra là vậy.” Không ngờ nữ tư tế làm nghi lễ hiến tế vì cô muốn có sức mạnh và quyền lực bộ tộc? Thế thì lý do “phó chủ nhiệm tổ chức nghi lễ hiến tế vì muốn thay đổi tình huống thân nam tâm nữ của mình” rõ ràng là nói dối hoàn toàn.

Có lẽ bản thân phó chủ nhiệm biết mình không đủ năng lực, cho nên đối phương mới lợi dụng mái tóc Vu Tuyết Minh với ý đồ gian lận qua cửa, chẳng qua nghi lễ hiến tế vẫn không thành công.

Chỉ khi Salman tiếp nhận thể xác phó chủ nhiệm xong thì hiến tế mới thành công, Salman bị thừa nhận trở thành một “tư tế”.

“Vù vù.” Làn gió thổi qua, thế giới lại lần nữa yên tĩnh. Đoàn người vây quanh lửa trại như khói bụi vừa bị lửa thiêu rụi, bọn họ chậm rãi tan biến vào hư không, dàn tế và rừng rậm bên trong cũng dần dần chìm xuống.

Không gian xung quanh lộ ra hình ảnh đáy biển sâu thẳm, rong biển từ từ bò lên trên cột đá, cột đá cũng đang bị ăn mòn.

Nhậm Dật Phi cởi bỏ lớp da con người, hắn biến trở về bộ dáng tà vật chân chính.

Thế giới như trôi qua thật lâu, không biết trôi qua ngàn năm hay mấy ngàn năm nữa. Đáy biển rạn nứt, bên dưới xuất hiện hai đốm lửa đỏ rực tựa dung nham cuồn cuộn đang sôi, làn sương đen toát ra chứng tỏ địa ngục đang dần trở lại.

Có thứ gì dưới đáy biển thức giấc sau một giấc ngủ say.

Nhưng mà đôi mắt như ngọn lửa địa ngục kia đột nhiên nhắm lại. Có lẽ nó đang chờ đợi thời cơ mình thật sự thức tỉnh. Một khi nó đợi tới ngày ấy, nói không chừng thế giới sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh giết chóc điên cuồng.

Nhậm Dật Phi lơ lửng trong nước biển. Hắn nhìn ngọn núi ở trước mặt, nó nhắm hai mắt giống như đã ngủ rồi.

Bộ tộc hiến tế này đã sớm bị tiêu diệt tận mấy nghìn năm trước, bọn họ bị người Điền cổ tiêu diệt. Song bằng cách nào đó mà phương thức hiến tế của bọn họ lại bị người hiện đại phục hồi như cũ. 

Chẳng lẽ nó chỉ dẫn?

Nó có thể gặp con người trong mơ, cũng có thể ảnh hưởng và thay đổi linh hồn bọn họ, liệu có phải phó chủ nhiệm đã bị nó chỉ dẫn trong mơ không?

Đây chỉ là một trò đùa quái đản, hay do nó diễn tập con người để lần nữa trở về?

Nó cần trở về trong sự hỗn loạn và mất trật tự.

Nhậm Dật Phi vươn ngón tay ra, hắn viết mấy chữ mà mình ghi nhớ vào trong gợn nước biển.

Dòng chữ trong nước phát ra tia sáng xanh u ám, quái vật khổng lồ như núi chợt mở bừng đôi mắt, đôi mắt màu dung nham đỏ rực.

Nó vừa mở mắt, đáy biển đen kịt chợt xuất hiện ánh sáng. Quái vật thoáng cử động thân mình khiến lớp vỏ nứt ra, tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp.

Nhậm Dật Phi cảm nhận được tất cả hỗn loạn đang xoay quanh người nó, còn có điềm báo “sự khởi đầu”.

Không khác nào sao mai, một khi quái vật thức tỉnh sẽ là điềm báo trước, điềm báo rằng nó sẽ kéo theo nhiều thứ đang nấp trong bóng tối.

Đương nhiên, đây đều là vấn đề mà con người ở thế giới kia cần phải lo lắng. Hơn nữa quá trình quái vật thức tỉnh vô cùng dài lâu, không thể dùng tuổi thọ nhân loại cân đong đo đếm, có khi lúc ấy con người đã cùng gia đình mình chuyển ra ngoài vũ trụ cũng nên.

“Gọi ta tới đây vì muốn nói gì sao?” Nhậm Dật Phi không hề mở miệng, hắn dùng phương thức giao tiếp giữa các tà vật với nhau. Nhậm Dật Phi nén tất cả cảm xúc tiêu cực thành chiếc đàn cầm, đàn ra những nốt nhạc chết, có thể khiến con người xếp hàng nối đuôi nhau tự tử.

Nước biển trước mặt hắn chợt tách ra làm đôi, để lộ không gian khác bên trong. Một bóng dáng ánh kim bay ra từ nơi đó, bay tới chỗ Nhậm Dật Phi rồi nằm lên lòng bàn tay tái nhợt.

Bóng dáng hoảng sợ nhỏ vừa rơi vào tay hắn đã lập tức nằm yên, đối phương nhắm mắt lại rồi lim dim ngủ mất.

Đột nhiên trái tim Nhậm Dật Phi cũng nhẹ nhõm rất nhiều, thậm chí hắn bắt đầu buồn ngủ.

Như rồng lớn vừa tìm về châu báu của nó, hiện tại Nhậm Dật Phi chỉ muốn ôm người nọ cẩn thận rồi về lại hang động. Chẳng qua hắn vẫn nhớ phép lịch sự tối thiểu, Nhậm Dật Phi nói một tiếng cảm ơn với chủ nhân nơi này, sau đó mới rời khỏi cảnh trong mơ sâu thẳm.

Bầu trời trong xanh, mặt nước cũng trong xanh, xung quanh là tiếng sinh viên đi qua trò chuyện náo nhiệt. Hắn nhìn mặt hồ một lúc lâu, cuối cùng há miệng ngáp một cái.

Bóng dáng Salman bị đánh dấu đã trở về nơi nó vốn thuộc về.

Tà vật xem con người chỉ như món đồ chơi, cho nên có lẽ nó muốn tặng đồ chơi của mình cho một người bạn nhỏ mà nó vừa mới quen —— Bởi vì Nhậm Dật Phi đi vào con đường kia tìm rất nhiều lần, dường như hắn rất thích món đồ chơi nhỏ đó.

Nhậm Dật Phi thở phào nhẹ nhõm.

Salman bị hãm hại trở thành tư tế thay kẻ khác, nếu sự tồn tại thần bí nhất quyết không cho, hắn muốn cướp về sẽ rất phiền phức.

Bây giờ không còn gông xiềng nữa, lúc Nhậm Dật Phi ra tay sẽ không phải cấm kỵ quá nhiều. Hiện tại chỉ cần tìm được thân phận nhân vật của “quỷ” nữa là xong.

Làm phó bản kết thúc, Salman bị mất tích cũng có thể trở về an toàn.

“?” Nhậm Dật Phi mở điện thoại di động, hắn phát hiện ba Ngọc Diễn đã trả lời tin nhắn vài phút trước rồi, bên trên tin nhắn chỉ vỏn vẹn 5 chữ:

“Chào mừng cậu, đồng loại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play