Dây tơ hồng buộc chặt cổ tay hắn, áp chế cảm xúc tức giận đột ngột tăng vọt. Dường như cảm xúc cực đoan mang tên tức giận sắp nhân cơ hội phá vỡ phong ấn. Nhưng mà Nhậm Dật Phi vừa nhìn thấy ảnh ngược của mình trên màn hình máy tính, hắn lập tức bình tĩnh lại.

“Cho dù Hoang Vu Chi Giác đang có âm mưu gì đi nữa, chỉ cần khiến nó thất bại là được rồi.”

Nhậm Dật Phi ném khối đất sét trong tay bị siết cho biến dạng sang một bên, hắn cầm lấy điện thoại di động ở trạng thái ghi hình, muốn xem lúc mình lạc đường có bộ dáng gì.

Nhậm Dật Phi mở video, hình ảnh bắt đầu từ khối đất sét điêu khắc. Hắn cúi đầu ngắm nghía đất sét trên tay, sau đó cẩn thận nặn thành hình dạng, hơn nữa càng mài gọt tỉ mỉ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, kim giây tích tắc chuyển động tới lúc nào đó, Nhậm Dật Phi đang chăm chú điêu khắc chợt dừng lại động tác.

Hắn nhìn thấy hai mắt mình trong video bắt đầu rã ra, không hề có tiêu cự. Tiếp theo là đầu chân mày cong lên, mí mắt trên cũng nâng, khóe miệng cụp xuống.

Bi thương.

Nhưng hình ảnh vẫn chưa kết thúc, biểu tình trên mặt nam sinh bắt đầu thay đổi. Cậu ta không còn bi thương nữa, ngược lại là vẻ đau lòng đến mức chết lặng.

Có vẻ những thứ Nhậm Dật Phi cảm nhận được trong không gian xám xịt kia đang nuôi sống cơ thể nguyên chủ, khiến cậu ta không thể khống chế cảm giác tuyệt vọng, thậm chí muốn tự sát.

Nhớ đến vẻ mặt mấy bóng dáng từng gặp, Nhậm Dật Phi cho rằng cảm xúc kích hoạt của mỗi người đều không giống nhau. Có người tuyệt vọng, có người tức giận, có người phát cuồng, có người sợ hãi.

Salman là người đặc biệt nhất, bởi vì anh ấy là tư tế, cũng là tế phẩm đặc biệt nhất đám người.

Trước mắt, bản thân nguyên chủ Salman mang ấn ký thuộc về “thần linh”. Có điều không biết vì chất lượng linh hồn quá thấp hay không đủ nhạy cảm, nguyên chủ anh ấy không thành công trong việc hiến tế chính mình.

Mà ấn ký thất bại lại bị Salman kế tục vì tiến vào nhân vật.

Vì sao Nhậm Dật Phi lại khẳng định như thế? Bởi vì ấn ký đáng chết kia đóng dấu lên mùi vị linh hồn của Salman, chứ không phải là người nào khác anh.

Nếu đổi thành phó bản bình thường khác, chắc chắn sẽ không có loại chuyện vô lý vậy xảy ra. Nhưng vì phó bản này quá mức đặc biệt, điểm đặc biệt nhất là “nó” thật sự tồn tại.

Không chỉ riêng “nó”, Hoang Vu Chi Giác muốn âm thầm cắn nuốt càng nhiều sức mạnh, nói không chừng phó bản còn tồn tại nhiều loại sinh mệnh có ý đồ như Hoang Vu Chi Giác.

Nói chung Nhậm Dật Phi không quan tâm chúng nó, hắn chỉ biết một chuyện, lần này Salman gặp nguy hiểm.

Đám quái vật đều có tính chiếm hữu như nhau đối với đồ vật mà mình đã đánh dấu. Cho dù cuối cùng phó bản có bị công phá hay không, linh hồn Salman đã nhiễm ấn ký cũng không có cách nào trở về được Hoang Vu Chi Giác.

Anh ấy sẽ trở thành người chịu tội thay cho tư tế đáng chết, dù có lẽ tư tế kia cũng đang nóng lòng trở về vòng tay của thần linh.

Một khi linh hồn Salman rơi vào tay tà vật nào đó, cướp về lần nữa là chuyện khó khăn nghìn trùng.

Nếu muốn ngăn cản chuyện này xảy ra, hiện tại chỉ có một biện pháp là dùng linh hồn tư tế chân chính đổi với linh hồn Salman. Không phải nguyên chủ Salman cũng đang vô cùng chờ mong à.

Tư tế chân chính đang ở đâu?

Nhậm Dật Phi bất giác cắn ngón tay, hắn chợt nghĩ tới một ý tưởng điên cuồng.

Đợi mình bình tĩnh một lần nữa, Nhậm Dật Phi tiếp tục mở ra video quay được trong điện thoại, muốn tìm xem còn manh mối khác không. Trong video là hình ảnh vẻ mặt hắn chuyển từ bình tĩnh đến bi thương, từ bi thương sang chết lặng.

Nhậm Dật Phi vốn tập trung tất cả sự chú ý lên gương mặt nam sinh, nhưng mà sau khi phát lại hai ba lần, đột nhiên hắn để ý tới một vấn đề kỳ quái.

Vì sao trong video chỉ có tiếng một mình Nhậm Dật Phi hít thở?

Hắn điều chỉnh âm thanh tối đa, lớn tới nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thật khẽ thổi vào phòng ngủ. Chẳng qua Nhậm Dật Phi lại không nghe thấy tiếng gõ bàn phím lạch cạch và tiếng con người hít thở vốn tồn tại bên cạnh.

Không biết nghĩ đến cái gì, hắn tạm ngưng video, sau đó duỗi tay phóng to hình ảnh trong màn hình điện thoại. Camera quay đối diện gương mặt Nhậm Dật Phi, sau lưng hắn là ngăn tủ và kệ sách bạn cùng phòng làm nền.

Trên kệ sách, vì sao lại hoàn toàn trống rỗng?

Đằng sau vang lên tiếng bạn cùng phòng mang dép lê giẫm trên sàn nhà, Nhậm Dật Phi lập tức tắt điện thoại, hắn quay đầu mỉm cười: “Buổi trưa anh có cần em mua gì về không?”

Bạn cùng phòng quay đầu khó hiểu: “Không cần.”

Tới giờ cơm trưa, Nhậm Dật Phi mang cặp rời khỏi phòng ngủ. Hắn không biết rốt cuộc người ở chung phòng ngủ với mình là thứ gì, càng không biết nếu mình nói thẳng ra, thứ này có thể bộc lộ sát ý ngay hay không.

Với giá trị vũ lực của Trương Chính Nguyên, e rằng cậu ta chỉ có thể bị đối phương băm nhỏ.

Nhậm Dật Phi ở chung một phòng với quái vật và Salman làm tư tế hiến tế, hóa ra từ lúc ác mộng bắt đầu, người đối diện không phải chỉ có mình Salman.

Người kiểm tra ký túc xá đến hơn 3 giờ chiều, đối phương vẫn là người đàn ông trung niên mà hắn gặp được khi kiểm tra quy phạm đồ điện.

Đám sinh viên đều ló đầu nhìn xem, bọn họ muốn biết tình huống thế nào.

Bởi vì quy định là trước khi phòng ở được khử trùng hoàn toàn, sinh viên không thể rời khỏi ký túc xá, cho nên bọn họ liền lên mạng thảo luận, một số nhắn trong nhóm lớp còn một số thảo luận trên diễn đàn trường. 

Nhậm Dật Phi cũng ngồi tại chỗ, đọc tin nhắn thỉnh thoảng nhảy ra từ câu lạc bộ và từ nhóm lớp.

Mấy người kiểm tra phòng ngủ đi hết phòng này đến phòng khác, bọn họ xem qua một lượt, rất nhanh đã tới lầu 5.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, Nhậm Dật Phi đi qua mở cửa.

“Khử trùng.” Người đàn ông trung niên lời ít ý nhiều, theo sau ông còn có hai người mặc đồ bảo hộ, mang bình thuốc khử trùng trên vai.

Vì là một giai đoạn bắt buộc của quá trình “khử trùng”, bọn họ phun sương trong suốt vòng quanh phòng ngủ. Chẳng qua nhìn người đàn ông trung niên không giống đến đây để khử trùng cho lắm.

Song ông cũng không tiến vào, chỉ đứng ngoài cửa chờ trong chốc lát, chờ tới khi phòng ngủ tràn ngập hơi nước, bọn họ mới rời đi.

Người nọ đại diện cho sức mạnh phi khoa học của phó bản này sao?

Nhưng mà dù người đàn ông trung niên đến đây hai lần, ông đều không phải hiện được thứ gì. Có lẽ hai bên vốn không cùng hệ thống nên có thể bọn họ hiểu rõ cách đối phó cái ác do con người gây ra, không may lại không hiểu cách đối phó những thứ rối loạn lẫn điên cuồng kỳ dị.

“Kết thúc rồi?” Trong phòng vang lên thanh âm lãnh đạm của nam sinh cùng phòng.

“Kết thúc rồi.” Nhậm Dật Phi tiễn mấy người kia đi, phòng ngủ bị bao phủ bởi màn sương mù mỏng manh. Bạn cùng phòng đứng trong sương mù ở ngoài ban công, không nhìn rõ đôi mắt. 

Bọn họ một người đứng trong phòng, một người đứng ban công, không hiểu sao không khí đột nhiên ngưng đọng.

Nhậm Dật Phi bỗng bật cười một tiếng, hắn khom lưng cầm lấy bịch rác: “Nếu phòng ngủ được khử trùng xong rồi thì chúng ta cũng có thể ra ngoài nhỉ. Em đi vứt rác đây.” Hắn quay đi, lúc xoay người đã không còn biểu tình gì trên mặt.

Ban nãy, khi người đàn ông trung niên đứng bên ngoài cửa phòng quan sát, ánh mắt ông từng lướt qua người Nhậm Dật Phi, nhưng lại hoàn toàn không nhìn xem người kia.

Hai người xịt thuốc khử trùng cũng giống hệt như ông, lúc bọn họ đi ngang người nam sinh cùng phòng, thậm chí còn không nói “xin nhường đường một chút”.

Nếu đây là quái vật tham gia phó bản ngẫu nhiên, rốt cuộc nó xuất hiện khi nào?

Nhậm Dật Phi nghĩ đến nút bịt tai vẫn chưa bóc tem.

Trực giác nói cho hắn biết, thời gian “bạn cùng phòng” xuất hiện sẽ không quá lâu, có lẽ gần với giai đoạn nguyên chủ bắt đầu cảm nhận được dị thường.

“Triệu Nhị, ngoại trừ việc thỉnh thoảng xuất hiện ảo giác, mấy ngày nay cậu còn gặp triệu chứng nào khác không? Chẳng hạn như nhìn thấy vài người không tồn tại?” Nhậm Dật Phi nhắn tin cho Triệu Nhị.

Đối phương trả lời rất nhanh: “Không có. Cậu gặp hả?”

“Hơi nghi ngờ.”

Nhậm Dật Phi xuống lầu đổ rác, đám sinh viên trong phòng ngủ khác vừa được khử trùng xong cũng nối nhau đi ra. Bọn họ đều đang bàn tán về chuyện khử trùng toàn bộ ký túc xá: “Tôi có nghe gần đây bùng phát bệnh truyền nhiễm cấp tính gì đâu ta.”

“Này, trường học nói sao thì chúng ta nghe vậy, vừa lúc được khử trùng miễn phí, còn tiết kiệm công sức tôi phơi nắng mỗi ngày.”

“Làm ơn đi ạ, khử trùng là khử trùng, phơi nắng là phơi nắng, cậu đừng gom hai chuyện thành một chứ.”

Hai nam sinh nói chuyện ra ngoài, âm thanh càng lúc càng xa, Nhậm Dật Phi cũng chuyển hướng về phía phòng ngủ. Nhưng mà hắn chưa đi được mấy bước, sau lưng chợt truyền tới tiếng thứ gì đụng thật mạnh vào tường, phát ra một tiếng “ầm” rất vang.

Nhậm Dật Phi nhìn thấy một chiếc xe hơi đang bốc khói, phần đầu hoàn toàn vặn vẹo, một người đang nằm trên tay lái, đôi mắt hắn trợn trừng.

Có điều thứ khiến người khác khiếp sợ chính là, dường như nơi bánh xe cán qua có hai bóng người mơ hồ. Không lâu trước đây, hai nam sinh vẫn còn vừa đi vừa nói chuyện náo nhiệt.

Toàn bộ ký túc xá đều yên lặng mấy giây vì sự cố bất thình lình xảy đến, sau đó bọn họ bắt đầu hét chói tai, còn có tiếng người hoảng hốt gọi cảnh sát.

“Chiếc xe đó không phải xe của thầy Hạ sao?” Một người nhận ra chủ nhân chiếc xe.

“Thầy Hạ nào?”

“Cậu không biết à? Thầy Hạ Kiệt Hào của khoa lịch sử đó.”

Nhậm Dật Phi còn chưa kịp điều tra danh tính thầy Hạ là ai, nhóm câu lạc bộ lập tức bùng nổ: “Thầy phụ trách câu lạc bộ chúng ta chết rồi!”

Được thôi, không cần kiểm tra làm gì nữa.

Không bao lâu thì cảnh sát tới, thi thể bị nâng mất, xe cũng được kéo đi.

Lại qua một lát, đám sinh viên quên mất sự tồn tại của thầy Hạ và chiếc xe. Bọn họ đi ngang dấu vết tai nạn xe cộ trên đất, nói lời tiếc nuối hình như ở đây có hai nam sinh vừa bị tai nạn.

Nhóm câu lạc bộ cũng dần an tĩnh lại, tuy tin nhắn vẫn còn nhưng không thấy ai tiếp tục nhắc tới nhân vật thầy Hạ.

Người chơi tử vong đều sẽ như thế, còn tưởng rằng phó bản cấp cao có chút khác biệt hơn.

Nhậm Dật Phi ôm tâm tình phức tạp trở về phòng ngủ. Thật kỳ lạ, hắn không thấy bạn cùng phòng đâu. Không có người trong phòng rửa mặt, ban công trống không, lều trại cũng không có động tĩnh.

Nhưng mà Nhậm Dật Phi không hề đi tìm. Hắn chỉ ngồi xuống rồi mở điện thoại, bật camera trước lên, chầm chậm chuyển động máy…

“Cậu đang tìm tôi à?”

Bạn cùng phòng lại lần nữa xuất hiện im hơi lặng tiếng, đôi tay đặt trên hai vai Nhậm Dật Phi, nhiệt độ bàn tay giống như vừa lấy từ tủ lạnh.

Song trong hình ảnh camera trước chỉ có một mình hắn.

Thời gian trôi đi, nhịp thở của Nhậm Dật Phi cũng theo kịp nhịp điệu của thời gian.

Bạn cùng phòng từ từ rút ngón tay tái nhợt về, Nhậm Dật Phi bỗng nhiên cử động. Hắn nắm lấy cánh tay bạn cùng phòng rồi dùng sức bẻ ngược về sau, sau đó ấn đối phương lên bàn cái ầm, máy tính bị ngã sang một phía.

“Anh là thứ gì?”

Bạn cùng phòng nhìn Nhậm Dật Phi, không hiểu sao chợt cười rộ lên: “Muốn biết sao? Để tôi nói cho cậu.”

Đối phương giãy giụa một chút, Nhậm Dật Phi buông tay.

Bạn cùng phòng ngồi dậy, cậu ta mỉm cười nhìn hắn, cánh tay với qua máy tính Nhậm Dật Phi. Ngón tay nam sinh vừa chạm vào bàn phím, Nhậm Dật Phi cũng cảm thấy đầu ngón tay mình truyền tới cảm giác chạm vào bàn phím. 

Hắn kinh ngạc nhìn xuống tay mình. 

“Có vậy cũng bị dọa sợ rồi?” Không biết bạn cùng phòng tiếp tục xuất hiện sau lưng hắn bao giờ, mà Nhậm Dật Phi cũng không biết khi nào mình ngồi trên ghế dựa, một bàn tay đang đặt trên con chuột.

“Tôi ngồi trở lại bàn? Lúc nào chứ?!” Cơn ớn lạnh quét qua ý chí Nhậm Dật Phi.

“Xem video.” Ngón tay lạnh băng ấn lên vai hắn, hơi thở lạnh băng như lưỡi rắn thổi qua gương mặt hắn.

Trên máy tính xuất hiện hình ảnh đầu video, đó là phòng ngủ của bọn họ do camera trước của máy tính quay được.

Chẳng qua trong hình không có lều bạt, không có bạn cùng phòng kỳ quái đối diện, chỉ có một mình nguyên chủ thất hồn lạc phách, mặc quần áo mùa đông.

“Anh ấy rời đi nửa năm rồi, không còn tiếng trò chơi chói tai, mình đã lâu không được ngủ ngon giấc.”

Màn hình máy tính chớp lên hai lần, hình ảnh thứ hai xuất hiện, vẫn là nguyên chủ thất hồn lạc phách. Cậu ta mặc áo dài tay mùa xuân, trên mặt mang ý cười, có điều từng biểu tình nhỏ nhặt đều đang viết “bi thương”: “Hôm nay rất vui, có lẽ ngày mai cũng sẽ rất vui.”

Dường như Nhậm Dật Phi đã biết cái gì, hắn tiếp tục theo dõi.

Lúc này hình ảnh trên máy tính lại thay đổi. Nguyên chủ mặc áo dài tay nhưng vén tay áo lên, trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại không có một chút ý cười: “Ngày mai câu lạc bộ tổ chức nghi lễ hiến tế, nghe nói là nghi lễ cầu phúc, có thể xin được một nguyện vọng. Nếu là sự thật thì tốt biết bao.”

Theo giọng nói thấp xuống, màn hình máy tính tối sầm rồi lập tức sáng lên, gương mặt nhíu mi u sầu của nam sinh xuất hiện: “Gần đây vẫn luôn mơ thấy ác mộng, rất nhiều lần suýt giẫm chân vào khoảng không, may mà bạn cùng phòng mới tới nhắc nhở, mặc dù thoạt nhìn người nọ không quá kiên nhẫn. Thỉnh thoảng mình có cảm giác đã quên mất cái gì. A? Là cái gì ấy?”

Nhậm Dật Phi hơi kinh ngạc, hắn phát hiện biểu tình nguyên chủ… Đã không còn vẻ đau khổ bi thương.

Hình ảnh chợt lóe, nam sinh ngồi trước màn hình: “Bị trưởng nhóm đá khỏi nhóm rồi, người chuyển vào phòng là một người đáng ghét, tiếng trò chơi còn to hơn tiếng sấm.”

Cậu ta cẩn thận liếc nhìn khung giường trống không ở sau lưng một cái, giống như nơi đó có người đang ngủ, càng thêm nhẹ giọng: “Mình phải làm sao để anh ấy yên lặng hơn? Trông tính tình anh ấy không tốt lắm.”

Người khác kia là bạn mới cùng phòng mà video không hề “nhìn thấy”. Những trường năng lượng của sinh mệnh thần bí có thể kích thích cảm xúc tiêu cực của một người.

Bởi vì mất đi nên bi thương tột cùng, cuối cùng nguyên chủ sinh ra hoang tưởng.

Đôi môi Nhậm Dật Phi hơi run rẩy một chút, có lẽ hắn đã hiểu ra rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play