Chuyện một trong thập đại tử vong chỉ ầm ĩ hai ngày, sau đó ngay cả cấp dưới của đối phương cũng không nhắc tới tên hắn nữa.
Chết ở Hoang Vu Chi Giác vốn chẳng khác nào khắc tên lên cát, chỉ cần gió nhẹ thổi qua liền biến mất vô tung vô ảnh, không sót lại nửa chút dấu vết.
Hai ngày sau, hiếm khi có được một hôm nắng đẹp, không trung trong xanh không một gợn mây, xa xa biển rộng là một màu lam mênh mông vô bờ.
Nhậm Dật Phi đang nằm ngoài bờ cát vàng phơi nắng bổ sung nguyên khí, trong tay cầm một bình giữ nhiệt tỏa ra hơi ấm.
Phong cảnh bờ biển cực kỳ xinh đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là hiện tại trời đã vào mùa đông, bờ biển hơi lạnh.
Nhưng mà cho dù có lạnh đi nữa thì hắn vẫn muốn mặc quần áo ngày đông, cuối cùng ngồi trên bãi biển uống sữa gạo táo đỏ nghi ngút khói.
Sữa gạo được làm từ gạo xay, xay táo đỏ thành bùn. Nó không quá ngọt, ấm ấm, chất lỏng hơi sền sệt, mang theo vị ngọt đặc trưng của táo đỏ, vừa uống vào cả người liền ấm theo.
Cảm giác lười biếng không cần làm việc gì thật thoải mái, giờ phút này Nhậm Dật Phi chẳng khác nào một con cá mặn, đến trở mình cũng lười trở mình.
“Hệ thống.”
“Peek a boo đây ạ~” Tinh linh hướng dẫn tung tăng nhảy ra.
“Tối nay Salman mời tôi ăn cơm, ba giờ sau nhớ gọi tôi dậy.”
“Dạ.” Tinh linh hướng dẫn lập tức ủ rũ như hoa úa tàn, nó cảm thấy chính mình chuẩn bị thất sủng tới nơi, thời gian ký chủ nó nhắc tới cái người tên Salman ngoài kia còn nhiều hơn gọi nó nói chuyện nhiều!
Muốn mối quan hệ giữa ký chủ và hệ thống luôn hài hòa vui vẻ, việc cần làm đầu tiên chính là phòng cháy chống trộm, đề phòng người chơi khác. Quả nhiên đám hệ thống tiền bối không lừa nó.
“Đúng rồi.” Nhậm Dật Phi chợt ngồi dậy rồi tháo bịt mắt ngủ xuống, “Có phải tôi cũng nên mang quà gì đó theo không?”
Hắn vẫn nhớ lần trước mình ăn của người ta một hộp bánh ngọt.
Sau này mới biết người làm bánh ngọt cũng là một người chơi cấp cao, người nọ làm bánh toàn dựa vào hứng thú. Nhưng mà mùi vị bánh ngọt khá ngon, Salman có thể bắt đối phương tự mình làm bánh đúng là không phải chuyện dễ dàng.
“Tôi không hiểu chuyện giao lưu giữa người chơi cho lắm, chẳng qua nếu ngài muốn tặng quà, không bằng trực tiếp tặng đạo cụ?” Tinh linh hướng dẫn vừa đau lòng đáp lời vừa đi tra giùm ký chủ “mười món quà thích hợp tặng người chơi”.
“…” Nhậm Dật Phi nghĩ tới Salman và ánh hào quang rực rỡ của sức mạnh đồng tiền, hắn bình tĩnh đáp, “Thôi bỏ đi.”
Tặng không nổi, nghèo.
Nói xong Nhậm Dật Phi liền choàng áo lại thật kín, cuối cùng lim dim nằm ngủ trên ghế dài.
Hai ngày này hắn ăn ngon uống tốt, phơi nắng đều đều, sắc mặt hồng hào quả thật trái ngược hoàn toàn với đám người chơi Hoang Vu Chi Giác. Ở bên ngoài, dư âm chuyện Niên Thiên Hỉ vẫn đang tiếp diễn.
Niên Thiên Hỉ không giống đại đa số người chơi, nguồn thu thập chủ yếu của anh ta là kiếm từ video, đương nhiên sức ảnh hưởng đối với người chơi bình thường rất lớn. Vì vậy Niên Thiên Hỉ chết rồi, đám người chơi còn cuống cuồng hơn thập đại.
Ít nhất mà nói thì hầu hết người chơi đều từng xem qua một video, thậm chí nhiều video qua màn của Niên Thiên Hỉ. Trong khi giờ phút này, toàn bộ các video đó đều đã biến mất không rõ tăm hơi.
Qua hai ngày nữa, bọn họ cũng điều tra ra Niên Thiên Hỉ chết trong phó bản gì —— “Trò chơi nhỏ”.
Một phó bản cấp cao đã tồn tại hơn một năm, là phó bản trăm người.
“Tôi nhớ là từng có người từng qua ải, song cuối cùng không biết vì sao mà không lấy được quỷ bài. Cho nên bây giờ phó bản thăng cấp hả? Một trăm người chơi cấp cao đều bị diệt sạch?”
Phó bản trăm người là phó bản thích hợp với những người chơi ngụy trang nhất, bọn họ càng dễ dàng lợi dụng hoàn cảnh và NPC để sống tạm. Vậy mà Niên Thiên Hỉ còn có thể chết?
Rốt cuộc “Trò chơi nhỏ” hung hiểm đến mức nào?
“Niên Thiên Hỉ lợi hại đến vậy, xem video qua màn của anh ta là thấy Niên Thiên Hỉ không khác nào giọt nước hòa vào đại dương. Sao nói chết là chết ngay?”
“Nhất định Boss phó bản biến dị rồi, không may trở thành loại phó bản đoàn diệt.”
“Quá xui xẻo, phái ngụy trang sợ nhất là gặp kiểu phó bản vô lý như thế đó, cho dù cậu là người chơi hay NPC thì kết cục đều phải chết.”
Các người chơi không khỏi bi ai, một khi đã gặp phó bản đoàn diệt thì lập tức nhắm mắt xuôi tay, càng không kịp để lại thứ gì.
“Đừng quá bi quan, có lẽ vì vận may Niên Thiên Hỉ không tốt. Không phải trước đây từng có người qua ải thành công trong phó bản đoàn diệt hay sao? Vài người còn có thể kéo người khác cùng nhau qua màn nữa.”
“Lầu trên nói đúng, mặc dù thoạt nhìn phó bản đang dốc sức dồn người chơi vào con đường chết, song không phải chỉ có một đường chết duy nhất mà thôi. Nói chung vẫn sẽ có một con đường sống, chỉ xem bản thân cậu có khả năng bắt lấy hay không.”
Giữa hoàn ảnh nặng nề áp lực, video qua màn “Không Người Biết Hiểu” của Thỏ Đen được đăng tải lên diễn đàn.
Không còn video của Niên Thiên Hỉ nữa, vài người chơi ôm tâm tình tìm một ngụy trang giả khác để tìm kiếm sự an ủi: Ở đây còn một ngụy trang giả mà, có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chúng ta tưởng tượng.
Video bắt đầu trong một gian nhà nhỏ bỏ hoang ở cuối con hẻm sâu, Tinh Hồng Nữ Vu lên sân khấu.
Nhậm Dật Phi không hề giấu giếm kỹ năng “sơ yếu lý lịch”, vì vậy người xem theo thị giác màn ảnh, bọn họ cùng trông thấy nội dung kỹ năng.
Nhìn hai dòng giới thiệu lạnh lùng ngắn gọn trên trang giấy, biểu tình mọi người bắt đầu chết lặng: Dùng hết một kỹ năng mà có được bao nhiêu đây manh mối?
Tinh Hồng Nữ Vu bắt đầu thử ra cửa, nhưng mà làn da hắn vừa bị mặt trời chiếu đến liền lập tức cháy đen. Xem ra nhân vật này không phải con người, hắn không thể gặp ánh sáng.
Ngụy trang nhân vật nữ vu có phải khó quá rồi không? Đám người chơi không nhịn được lo lắng, hơn nữa nhập tâm đến nỗi tưởng tượng đối phương là chính mình.
“…” Thôi dẹp, đừng tưởng tượng chính mình, nếu gặp phải thì bọn họ chỉ có thể nằm yên một chỗ.
Lúc sau vừa chuyển cảnh quay, bầu trời đã ngả màu chiều tà.
Đoạn Tinh Hồng Nữ Vu đi một đường ra biển thật sự quá xinh đẹp, biên tập viên không hề cắt bỏ nửa phân cảnh. Từ đầu tới cuối, đất hoang mạt thế quạnh quẽ mênh mông cứ như vậy hiện ra trước mắt người xem.
Chẳng qua không đợi bọn họ cảm thán vì bối cảnh mang hơi thở thần bí nguy hiểm, đội săn đêm lên sàn, bắt đầu nhiệm vụ săn bắt Tinh Hồng Nữ Vu.
“Thảm… Thảm thật, thế mà là thân phận bị con người công kích. Hắn hoàn toàn không thể mượn tới sự giúp đỡ từ NPC, ngược lại còn bị đối phương đuổi giết.” Đám người chơi đều bị tình tiết phát triển dọa sợ ngây người, cho nên làm sao Thỏ Đen có thể qua màn hoàn mỹ dưới hoàn cảnh nguy hiểm bốn phương này vậy?
Đêm thứ hai, vẫn là nhiệm vụ săn bắt nữ vu như cũ, không ít người chơi xuất đầu lộ diện.
Người chơi đang xem video không nhịn được nhắc tới trọng điểm: Phía chính phủ đúng là không tốt tính với Thỏ Đen. Thân phận của hắn, ai tới người đó chết.
“Nếu đã đăng video qua màn lên, nhất định không thành vấn đề.” Các người chơi tự an ủi chính mình, bọn họ tin tưởng đây nhất định sẽ là một màn kịch khiến lòng người sảng khoái.
Bị vây săn, Thỏ Đen không chết, thậm chí hắn còn cắn cổ ngược một người chơi.
Tinh Hồng Nữ Vu đang dựa vào người kia hơi ngẩng đầu, trên môi hắn dính máu, vẻ mặt thuần khiết hoang dại, đôi mắt mang theo đói khát nhìn thẳng về phía màn hình, trái tim đám người chơi ngồi trước màn hình trắng lập tức như ngừng đập.
Không khác nào cảm giác bị một con báo lớn đang nấp sau rừng cây theo dõi.
“Không… Tinh Hồng Nữ Vu là người chơi thật? Có phải cắt nối nhầm rồi không, có phải cắt nối nhầm thị giác NPC không?”
“Ngay cả khi đang ở một mình mà vẫn giữ được trạng thái không-phải-con-người của Tinh Hồng Nữ Vu, mình thua không oan uổng.” Người chơi đều đang há hốc mồm kinh ngạc, chỉ có Kha Bắc là bình tĩnh trầm tư.
Kha Bắc không theo Thỏ Đen vào phó bản gần đây vì hắn phải bận giải quyết vài chuyện vụn vặt vướng tay vướng chân, còn có chuyện độ khó của phó bản cấp cao ngày càng được tăng cường.
Độ khó của phó bản cấp thấp và cấp trung không thay đổi quá rõ, nhưng số lượng phó bản đoàn diệt cấp cao đang tăng nhanh.
Ba năm trước, lúc Kha Bắc còn chưa tiến vào thập đại thì tình huống này đã từng xảy ra. Trong khoảng thời gian đó, người chơi chém giết nhau cực kỳ kịch liệt, bảy tám người xếp hạng trước 30 tử vong, thậm chí thập đại chết mất hai người, cuối cùng Kha Bắc mới vượt qua bọn họ.
Bây giờ lại bắt đầu một trận luân hồi mới.
Hắn đã cho cấp dưới đi tìm vài đạo cụ giữ mạng, lúc bấy giờ đạo cụ cao cấp gì cũng đều không tốt bằng một thẻ niết bàn.
Truyền thuyết kể rằng trò chơi sản xuất một loại đạo cụ có thể cứu mạng trong nháy mắt. Kha Bắc từng gặp qua, thứ kia là đạo cụ sử dụng một lần, chỉ cần còn chút hơi thở là vẫn cứu về được. Hắn đã cho người đi tìm.
Hiện tại không phải chỉ riêng Kha Bắc đi tìm đủ loại đạo cụ trị liệu. Bởi vì ngoài trừ hắn, không ít người chơi cũng cảm nhận được uy hiếp mang tên Hoang Vu Chi Giác. Toàn bộ người chơi cấp cao, đặc biệt là những cái tên xuất hiện trên Quần Tinh Bảng đều chính là đối tượng mà chính phủ muốn thanh trừng.
Người chơi cấp thấp không cảm thấy có gì bất thường, cùng lắm bọn họ chỉ thắc mắc vì sao không tìm thấy nhiều đạo cụ trị liệu đâu nữa.
Không phải Kha Bắc không nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian tiến vào phó bản, chẳng qua phía chính phủ sẽ không cho bọn hắn cơ hội giả ngu.
Nếu số lượng người chơi bị thanh trừng vẫn không đạt được, đương nhiên chính phủ sẽ nóng nảy, cuối cùng biến thành trận tàn sát như bảy năm về trước.
Khó khăn của toàn bộ phó bản cấp cao đều tăng cao, tỉ lệ người chơi cấp cao bị thanh trừng là 50%, thậm chí đến 70%, cuộc thanh trừng mới dần ngừng lại.
“Thật đáng tiếc, đáng tiếc cậu tiến vào phó bản sớm một tháng.” Ngón tay Kha Bắc cọ qua gương mặt Tinh Hồng Nữ Vu trên màn hình.
Hắn thật sự tán thưởng người chơi này, ngay cả khi đối phương phá hủy một thẻ niết bàn cải tử hoàn sinh.
Một tháng liền tiến vào danh sách 100 người chơi Quần Tinh Bảng, chỉ tiếc là Thỏ Đen còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, đạo cụ cũng không đủ dùng, hiện tại liền trở thành mục tiêu săn giết hàng đầu của không ít người chơi.
“Liên lạc được với Thỏ Đen không?”
“Không nhận thư người lạ.” Tinh linh hướng dẫn của Kha Bắc lạnh lùng đáp lời.
“Như vậy sao.” Kha Bắc ho khan hai tiếng, gương mặt tái nhợt thiếu sinh khí chậm rãi hiện lên ý cười kỳ dị, “Ra ngoài treo thưởng đi, một trăm vạn mua mạng của Salman, người bên cạnh cậu ta quá vướng víu.”
“Hắt xì!” Nhậm Dật Phi nằm trên bờ cát hắt hơi một cái, hắn trở người tiếp tục ngủ. Tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng của hắn, dần dần kéo Nhậm Dật Phi tiến vào giấc mộng đẹp.
“Mới đó mà cậu đã vô dụng thành bộ dáng này rồi?”
“Hả?” Nhậm Dật Phi “tỉnh” dậy, hắn phát hiện mình đang ngồi trong gian phòng xi măng khép kín, không trung là rất nhiều cuốn sách nổi trôi lơ lửng, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào gương mặt Nhậm Dật Phi.
Hắn nhìn theo ánh sáng, trông thấy một ô cửa sổ ở trên tường.
“Từ bao giờ mà thế giới tinh thần của mình… có cửa sổ?” Nhậm Dật Phi ngơ ngẩn cả người, hắn không rảnh quan tâm tới thân ảnh tóc trắng bên cạnh nữa, vội đứng dậy đi qua.
Có lẽ vì tâm tình phức tạp, Nhậm Dật Phi càng đến gần cửa sổ thì tốc độ hắn càng chậm. Vậy mà cuối cùng Nhậm Dật Phi lại có chút chần chừ: Không biết bên ngoài sẽ là thứ gì nhỉ?
“Vù ——” Một trận gió từ bên ngoài thổi vào, cửa sổ chợt mở tung. Hắn ngửi được mùi gió biển quen thuộc, hơn nữa còn có hương vị ấm áp của ánh mặt trời.
Nhậm Dật Phi bước ba bước thành hai, biển rộng trong xanh tựa màu đại dương xinh đẹp trong phim hoạt hình ập vào tầm mắt hắn.
Đó là một vệt sáng màu lam dài đến vô tận, một con cá voi tung tăng nhảy lên khỏi mặt trước rồi xoay tròn giữa không trung, sau đó rơi xuống thật mạnh, nước biển văng tung tóe.
Có thứ gì màu xanh thẫm chợt phồng lên, hiện ra hình dạng một con thuyền lớn. Nó ô ô phun hai vòng khói trắng, cuối cùng lại hóa thành nước biển hòa vào thế giới xanh.
Đủ loại màu lam xuất hiện rồi tan trong bầu trời lẫn biển rộng, mặt trời hình vẽ xoắn ốc lắc lư, mây trắng xung quanh trôi đi trôi đến.
Không thể nghi ngờ, nơi này không phải thế giới hiện thực. Nó kỳ lạ giống hệt bức tranh màu sáp của đứa trẻ nào đó hết vẽ lại xóa, xóa rồi lại vẽ.
“Ầm!” Hai đám mây lớn đột nhiên va vào nhau, trên đám mây tròn tròn xuất hiện nét vẽ khóc đơn giản, nháy mắt liền biến thành mây đen cuồn cuộn. Biển xanh trong vắt cũng đổi sang một màu xanh đen, từng tia chớp kim sắc xiêu xiêu vẹo vẹo đánh xuống từ bầu trời. Theo tia chớp, một cái bánh ngọt nhẹ nhàng đong đưa chợt xuất hiện, bốn phía nó là hình vẽ trái tim đang bay thành vòng tròn.
“Ha ha ha ——” Thân ảnh tóc trắng phía sau lập tức không kiềm chế tâm tình, “hắn” bật cười ha ha. Nhậm Dật Phi không nói không rằng vươn tay đóng sập cửa sổ rồi kéo luôn rèm cửa.
“Cậu tới đây làm gì?”
___
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT