“Khụ khụ khụ.” Hắn ho khan kịch liệt, khóe mắt ửng đỏ. Người chơi Cốc Thành tự do tự tại và liều lĩnh đã lui thân thành công, trước mắt Nhậm Dật Phi phải trở về và duy trì thiết lập nhân vật quỷ xui xẻo “Giang”.
“Tôi không biết ngài đang nói gì.” Thanh âm Nhậm Dật Phi đứt quãng, có vẻ rất yếu ớt.
“Cốc Thành mất tích.” Salman uống một ngụm trà, đôi mắt nhìn chằm chằm “Giang”: “Nghe nói các cậu từng xảy ra xung đột.”
“Không, không có. Chúng tôi chỉ gặp nhau một lần.” Nhậm Dật Phi nơm nớp lo sợ trả lời, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Salman.
“Đừng khẩn trương. Ta chỉ tò mò mà thôi, nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao. Nhưng mà…” Salman tạm dừng vài giây, “Ta không thể đảm bảo lần sau có còn xảy ra chuyện giống vậy nữa không.”
Uy hiếp hắn? Đây là uy hiếp hắn?
Sắc mặt Nhậm Dật Phi hơi trắng bệch, hắn khẽ cắn môi: “Anh ta nói, anh ta nói có một quý tộc muốn giết tôi.”
“Ồ?” Biểu tình Salman mang theo ý cười, dường như cổ vũ hắn tiếp tục nói.
“Ngày hôm đó…” Nhậm Dật Phi lâm vào hồi ức, đôi mắt hắn mở to, sau đó lại đảo mắt suy nghĩ.
“Vị đại nhân kia đem tôi đi vào bụi cỏ cách xa nơi này, xung quanh mọc rất nhiều thực vật có hoa, bên cạnh còn có đầm lầy. Tôi nghĩ rằng anh ta muốn giết tôi.”
“Tôi đã đẩy anh ta xuống đầm lầy.” Thân thể thanh niên run nhè nhẹ, Nhậm Dật Phi lấy tay che mặt, “Tôi thật sự nghĩ rằng tôi sắp chết.”
Salman không ngắt lời hắn, chỉ yên lặng đợi Nhậm Dật Phi bình tĩnh.
“Nhưng cuối cùng đại nhân không giết tôi, anh ta bắt lấy dây leo bên cạnh bò lên bờ, sau đó bảo tôi đi đi. Anh ta nói,” Nhậm Dật Phi cẩn thận nhìn thoáng qua Salman, mấp máy môi, “anh ta nói tôi có thể đi làm việc mình cần làm.”
“Chuyện cậu cần làm là gì?” Salman đan mười ngón tay vào nhau, mắt nhìn Nhậm Dật Phi cười tủm tỉm.
Nhậm Dật Phi hơi rụt đầu, tránh đi tầm mắt đối phương: “Anh ta nói có quý tộc muốn giết tôi, bởi vì ngài ấy cảm thấy tôi sẽ hủy diệt nơi này. Đúng là quá buồn cười, làm sao tôi có thể làm được loại chuyện đó? Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn ở đây.”
Nhậm Dật Phi liên tục thay đổi sắc mặt, hắn cố gắng giữ lý trí bình tĩnh, nhưng đôi tay nắm chặt và gương mặt đột nhiên đỏ bừng lại nói rõ hiện tại hắn đang rất khẩn trương và không biết phải làm sao.
Salman “tin” một phần trong lời nói dối của đối phương, không nhiều lắm, chủ yếu là hai câu cuối cùng.
Nhậm Dật Phi cố tình nhấn mạnh đây là lời nói bậy. Lúc đó hắn nhìn Salman chằm chằm, dường như muốn lấy hành động này chứng minh mình đang nói thật, càng tăng thêm hiệu quả “chân thật.”
Chẳng qua tình huống lại hoàn toàn tương phản, biểu hiện của Nhậm Dật Phi không khác nào chứng minh: Đúng vậy, đúng là Giang có suy nghĩ đó, thậm chí hắn còn bắt tay vào hành động chuẩn bị hủy diệt nơi này.
“Ta tin cậu, người kia muốn tìm cậu gây phiền phức nên mới viện cớ tùy tiện thôi.” Salman cười trấn an.
Nhậm Dật Phi gật gật đầu, cơ bắp toàn thân bắt đầu thả lỏng, nắm tay cũng không còn quá khẩn trương.
“Vậy hắn có nói cho cậu, quý tộc nọ là ai không?”
Thoạt nhìn Salman ôn hòa điềm đạm hướng dẫn đối phương bước đi chậm rãi. Hắn dùng hình tượng vô hại nhiệt tình khiến NPC trước mặt thả lỏng cảnh giác. Quả nhiên sau khi thả lỏng, NPC dễ dàng nói ra tin tức then chốt: “Tôi không biết ai hết, hắn chỉ nói là một nam quý tộc tóc dài cao gầy.”
“Được, cậu có thể về rồi.” Salman gật đầu.
Nhậm Dật Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hắn trộm liếc nhìn Salman, sau đó từ từ đứng lên.
Đợi đến khi Nhậm Dật Phi vừa đi tới cửa, Salman ngồi phía sau đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Cung tên mà cậu chế tạo có chất lượng không tồi, được bọn họ dùng bắn chết không ít quý tộc, mũi tên bằng đá sắc nhọn trực tiếp xuyên qua mấy cái cổ yếu ớt đó.”
Nhậm Dật Phi hoảng sợ, cả người cứng đờ trong chớp mắt, trái tim cũng muốn ngừng đập theo.
“Tách.” Salman đặt ly trà lên bàn rất nhẹ, nhưng có vẻ rất vang. Hắn ngồi trong bóng tối, giọng nói mang theo ý cười không rõ nghĩa: “Nghe nói cậu rất thích đọc sách nhỉ. Đúng là lợi hại, vừa có thể tra được ngày quý tộc hôn phi, vừa có thể tạo nên kế hoạch chu đáo và chặt chẽ không kẽ hở.”
Không biết qua bao lâu, Nhậm Dật Phi đang đứng cạnh cửa đột nhiên chậm rãi quay đầu. Đôi mắt hắn không còn là cái nhìn đáng thương nhu nhược của loài thỏ, cảm giác sắc bén chẳng khác nào chim ưng và loài sói hoang dại.
“Phải không? Vậy tôi đã bỏ lỡ chuyện vui mất rồi. Quý tộc đều chết hết sao?” Thanh âm hắn không hề run rẩy vô lực mà vẫn vừa nhẹ vừa chậm, giọng điệu sung sướng quỷ dị khiến thanh niên nhỏ gầy trở nên nguy hiểm cực kỳ.
Đây là lần đầu tiên công dân trông ốm yếu này lộ ra gai nhọn ẩn giấu phía sau.
“Thật đáng tiếc, không có.” Salman nhìn hắn.
Lúc dọn dẹp hang động trong cây thần, bọn họ phát hiện vị trí Giang chế tạo và giấu giếm vũ khí, thậm chí phát hiện cả “di thư” dặn dò mà hắn khắc lên thân cây cho người khác đọc.
Vì làm chuyện nguy hiểm nên Giang đã chuẩn bị cho mình kết cục tương lai xấu nhất.
Trong di thư, Giang viết rõ thời gian hôn phi, những chi tiết lúc quý tộc rơi xuống, hơn nữa còn nhắc nhở cách hành động hiệu quả.
Không sai, mục đích của Giang chính là giết chết toàn bộ quý tộc, chấm dứt mọi khả năng xuất hiện nguy cơ không mong muốn. Nhưng hắn không biết là nếu nữ hoàng tộc đàn biến mất hoàn toàn, xác suất sinh sản tự nhiên của con người sẽ thấp đến mức khiến nhân số ổ kiến rơi vào cảnh sầu lo.
“Cậu giết chết toàn bộ quý tộc sẽ đồng nghĩa với việc cả đời một đôi vợ chồng công dân hoặc binh dân chỉ có thể sinh ra hai đứa nhỏ.”
“Cậu nên biết trong mười đứa trẻ, trung bình người sống được đến khi thành niên chỉ có hai người mà thôi. Đợi thời gian qua một đời hai đời, không cần tác động từ bên ngoài gì cả, trên thế giới này liền không có chúng ta.” Suy xét tính nguy hiểm của đối phương một hồi, Salman dứt khoát nói rõ tác dụng nhóm quý tộc.
“Số lượng con người sẽ ngày càng ít đi, mãi cho đến một giây cuối cùng trước khi con người tuyệt vong. Đây là những gì cậu muốn sao?”
Loài kiến không giống ong mật. Nếu ong chúa chết đi ngoài ý muốn thì ong mật sẽ tìm cách nuôi một ong chúa mới, ngược lại loài kiến thì chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng loại lần lượt chết đi, toàn bộ tộc đàn đều bị diệt sạch.
Vậy nên phó bản mới tên là “ổ kiến”, chứ không phải “tổ ong.”
Do đó, việc giết chết toàn bộ quý tộc là rất phi thực tế, một khi tộc đàn muốn kéo dài thì phải tiếp tục dựa vào nữ hoàng. Song có lẽ nếu đổi thành con người, bọn họ có khả năng không chế hoàn toàn mọi hành vi.
Nhậm Dật Phi trầm mặc, hắn đang suy nghĩ về tính chân thật trong lời nói Salman.
“Ta có thể không so đo chuyện lúc trước, nhưng mà chuyện sau này cậu chỉ có hai lựa chọn. Một, cả đời không chạm vào cung tên, hoặc là cho chúng ta chế tạo cung tên.” Salman mỉm cười mở miệng, hắn không giả vờ điềm đạm ôn hòa nữa. Salman chính là dã thú xé rách lớp da người, để lộ bộ mặt thật hung ác cho Nhậm Dật Phi xem.
Nhậm Dật Phi căng thẳng đến từng đầu ngón tay, móng tay đều muốn đâm vào vách tường, trên mặt hắn lại nở một nụ cười: “Tôi chọn cái thứ hai.”
Cứ như thế, “Giang” trở về sau hai ngày mất tích bắt đầu công việc mới. Hắn không cần phải đi tìm khối lập phương đen.
Nhậm Dật Phi tiến vào phòng làm việc chuyên môn, trên tường đã treo cung tên mà hắn chế tạo. Giá đỡ bên cạnh còn có công cụ để làm cung tên chẳng hạn như rìu, đao, bếp lò các loại.
Nguyên vật liệu tạo thành bao gồm gỗ, bộ phận nào đó trên người côn trùng, keo thực vật, hòn đá…
Nhậm Dật Phi sẽ không chế tạo cung tên, dù gì hắn cũng không có kỹ năng này. Chẳng qua chế tạo hay không đều không quan trọng, nhiều lắm là cần bốn ngày nữa mà thôi, chút công sức bỏ ra đã thích hợp để chuẩn bị công việc.
Nhằm quen thuộc với hoàn cảnh mới, buổi chiều Nhậm Dật Phi lấy cớ ra ngoài tìm nguyên liệu thích hợp. Hắn khoác áo choàng rộng thùng thình, mang theo một người giúp việc xuất phát, thật ra đối phương là một công dân nhỏ gầy không khác nào máy theo dõi.
Vừa mới bước ra cửa, Nhậm Dật Phi liền trông thấy rất nhiều người xếp thành hàng dài khuân vác thức ăn, quần áo, công cụ vân vân đi xuống từ tầng hai, hướng về phía cây lớn.
“Bọn họ đang làm gì?” Nhậm Dật Phi hỏi.
“Không biết ạ.” Học trò nhỏ trả lời, biểu tình mê mang không hề mang chút hiếu kỳ hứng thú.
Nhậm Dật Phi chán nản, tiếp tục ra ngoài tìm vật liệu cứng rắn. Người nơi đây quả giống đàn kiến thật, ít nhất trên người đều mang theo tính chất đặc trưng của loài kiến.
Bọn họ sống máy móc như được lập trình sẵn, chịu thương chịu khó làm tốt công việc chính mình, chưa từng hỏi vì sao như thế, vì cái gì như vậy.
Chỉ có số ít người như “Giang” là muốn giành lấy công bằng, muốn giành quyền tự nuôi dưỡng con cái, hơn nữa còn muốn rất nhiều.
“Giang! Rốt cuộc cũng tìm được anh!” Nhậm Dật Phi ra ngoài không lâu, phía trước xuất hiện một người gọi hắn. Đối phương đúng là thanh niên cao lớn đã vẽ ký hiệu lên tay Nhậm Dật Phi. Cậu ta không đi một mình, bên cạnh còn có một nữ binh dân khí chất oai vệ.
“Tốt quá, anh vẫn còn sống.” Thanh niên cảm động rơi nước mắt như mưa. Cậu ta đi tới muốn ôm chầm Nhậm Dật Phi nhưng hắn khéo léo tránh đi, bởi vì hắn sợ đối phương phát hiện đôi cánh sau lưng mình.
“Ta đã nghe kể về cậu rất nhiều, Giang, cung tên mà cậu chế tạo tuyệt lắm. Cung tên thần linh ban xuống đều không tốt bằng nó.” Binh dân đứng bên cạnh nhìn hai người, cô cảm thán thật lòng.
“Cảm ơn? Xin hỏi ngài là?”
Thấy Nhậm Dật Phi lộ ra biểu tình khó hiểu, thanh niên cao lớn lập tức lên tiếng: “Không phải anh vẫn luôn muốn gặp ngài ấy sao? Lẽ ra lần trước hai người đã có thể gặp mặt, đáng tiếc… Dù sao bây giờ cũng chưa muộn, vị này là đại nhân Thuật Dã.”
Thuật Dã xua xua tay: “Không dám không dám. Giang mới là người lợi hại nhất. Cậu viết thư để lại cho mọi người, chúng ta đều đọc được. Còn có trình tự chế tác công cụ sinh hoạt và vũ khí sắc bén… Chỉ dựa vào sự quan sát và nghiên cứu sử dụng là đã có thể tạo nên đồ vật thần kỳ, cậu chính là thiên tài.”
Nhậm Dật Phi chỉ mỉm cười không đáp, chuyện này là hắn vừa mới nghe. Bởi vì sơ yếu lý lịch hoàn toàn không nhắc đến những gì Giang làm, hắn không ngờ có cả việc chế tạo cung tên và công cụ khác các loại.
Cũng đúng, ngay từ đầu Nhậm Dật Phi đã có cảm giác mọi người xung quanh đối xử tốt với Giang quá mức. Là một người bệnh tật chân yếu tay mềm, nơi này lại còn hâm mộ kẻ mạnh, sao vẫn có nhiều người thích hắn đến thế?
Hơn nữa xem cách bày trí trong phòng Giang, có thể nhìn ra tay nghề đối phương cực kỳ khéo léo tỉ mỉ.
Thuật Dã nhìn về phía Nhậm Dật Phi: “Ta muốn nói lời cảm ơn cậu, vốn dĩ ban đầu ta rất đắn đo. Sau đó chuyện cậu bị quý tộc theo dõi đã nói cho ta sự thật rằng chúng ta không thể đợi được nữa, càng không thể đắn đo mãi nữa.”
Nhậm Dật Phi không kịp phản ứng: “A?”
Hắn nghĩ ngay đến chuyện quý tộc bị bắn chết hàng loạt.
“Chúng ta đồng ý hợp tác với người tổng phụ trách, cậu có biết không?”
Nhậm Dật Phi liếc nhìn học trò nhỏ phụ việc, biểu tình muốn nói lại thôi.
“Yên tâm.” Thuật Dã nhìn đứa nhóc giả mù sa mưa bên cạnh hắn, “Hiện tại chuyện này không xem như bí mật.”
“Hôm nay tôi vừa mới trở về nên chưa biết rõ lắm.” Nhậm Dật Phi lắc đầu, “Nhưng nghe nói dường như có liên quan đến những người đi về phía cây thần?”
“Không sai.” Thuật Dã gật đầu, cô nhìn theo hướng cây thần xa xa, “Bị thần linh chi phối đủ rồi, sinh hoạt tuân theo mệnh lệnh kẻ khác cũng nên đặt một dấu chấm kết thúc.”
Ban đầu Nhậm Dật Phi vẫn còn làm vẻ mờ mịt không hiểu, sau đó hắn trợn mắt: “Ngài đang nói gì?”
“Chúng ta đã đưa ra quyết định giữ lại một phần nhân số, một phần đi cây thần. Trẻ con, công dân, binh dân và quý tộc đều chuẩn bị dời qua bên đó.”
Quả nhiên.
Lừa gạt thần linh bằng cách chia một phần người ra ngoài sinh sống, đồng thời để lại mồi lửa, tiếp tục ứng phó qua loa có lệ với nền văn minh cấp cao.
“Cậu có tay nghề rất tốt, tôi định để cậu qua đó.” Thuật Dã tiếp tục mở miệng. Đây chỉ là lý do bên ngoài, nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là những người phản kháng bọn họ cần một người lãnh đạo.
Hợp tác chỉ là chuyện tạm thời, đấu tranh mới là chuyện một đời. Có lẽ đối phương cũng nghĩ giống cô.
Cho nên bọn họ cần một người đứng ra làm người lãnh đạo mới. Nếu không có ai dẫn đầu đội ngũ, chắc chắn đoàn người đã sớm chia năm xẻ bảy từ lâu.
Thuật Dã đã sắp xếp và an bài mọi chuyện, cô cũng thầm định sẵn kết cục tử vong cho chính mình.
Người đại diện cho phái cấp tiến là Thuật Dã, người đại diện cho phái ôn hòa là Salman. Sau một hồi giao chiến, rốt cuộc bọn họ cũng thỏa thuận: Hoàn thiện kế hoạch mồi lửa trước, chuyện sau đó để sau lại nói.
Bọn họ chia ổ kiến làm hai nhóm người. Trẻ nhỏ, người có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã và người có năng lực chiến đấu đều di chuyển qua cây thần. Quý tộc cũng sẽ dời qua.
Còn lại những người khác đều ôm tâm lý một đi không trở về, đợi ngày thần linh giáng thế.
“Cái gì? Vậy còn ngài thì sao?” Nhậm Dật Phi không hiểu, “Nếu không có người lãnh đạo, chúng ta…”
“Còn có cậu mà, lúc trước cậu đã làm rất tốt.” Thuật Dã ngắt lời hắn.
Nhậm Dật Phi lắc đầu: “Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng giữa công dân và binh dân, quả thật có sự chênh lệch khó bề vượt qua. Binh dân hoàn thiện hơn công dân nhiều.”
Thuật Dã lại đáp: “Công dân và binh dân vốn chỉ là một đề bài giả. Bọn họ sinh ra cùng một mẹ, chẳng qua mang thiên phú khác nhau. Nếu không may chúng ta thất bại, cậu vẫn có thể mang bọn họ chạy trốn thật xa, rời khỏi nơi này mà sống.”
“Thất bại?” Nhậm Dật Phi cảm giác có gì đó không đúng.
“Chúng ta đã chịu đựng đủ tháng ngày quỳ lạy van cầu mới có thể sống sót. Thần linh giáng trần, rốt cuộc chỉ là một âm mưu lớn mà thôi.”
Nhậm Dật Phi sửng sốt: “Các ngài muốn?”
“Giết thần.”
___
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT