Cắn Môi Đỏ

Chương 71-1: PHÓ THÀNH HỀ X LÝ TRÁC NGÔN (4.1)


2 năm

trướctiếp

Sau khi đưa tấm thiệp mời cho cậu xong, Lý Trác Ngôn vô cùng khoái chí, trong đầu tưởng tượng ra một loạt những viễn cảnh tươi đẹp.

Cô là người theo chủ nghĩa lạc quan, “Cậu xe, Phó Thành Hề cũng không có trực tiếp từ chối, nhất định cậu ấy sẽ đến.”

Triệu Sơ Dương vẫn đang bực chuyện chiếc cốc màu hồng, dội cho cô gáo nước lạnh, “Đó là vì cậu chạy nhanh quá, cậu ấy muốn trả lại cho cậu cũng chẳng kịp.”

Lý Trác Ngôn, “Cược không?”

“Cược cái gì?”

“Nếu như cậu ấy đến, cậu phải đi rót nước cho tôi một tháng, còn nếu cậu ấy không đến, tôi sẽ rót nước cho cậu một tiếng.” Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Triệu Sơ Dương không sợ nhất chính là sự khiêu khích, “Cược luôn, ai sợ ai chứ.”

Đang trong thời điểm giờ tự học buổi tối, gió đêm thổi bay cái nóng nực của mùa hè. Hành lang người đến người đi, hai người dựa vào lan can, đều có tinh thần không chịu thua, nhìn nhau hai giây rồi bật cười, rất nhanh sau đó bắt đầu nói đến chủ đề khác.

Triệu Sơ Dương, “Sắp thi tháng rồi, lần này chắc cậu sẽ tiến bộ lắm nhỉ?”

“Tại sao?”

“Phí lời, có Phó Thành Hề giảng bài cho cậu đó.”

“Giảng thì có giảng,” Lý Trác Ngôn hai tay chống má, thở dài, “Nhưng tôi hoàn toàn không nghe vào.”

“Quá uyên bác ư?”

“Không phải,” Cô khẽ ngừng lại, giống như muốn giải thích lại thôi, cuối cùng đầy ẩn ý lắc đầu, “Thôi bỏ đi, cậu không hiểu nỗi đau của kẻ mê trai được đâu.”

“Đệch, Lý Trác Ngôn, cậu đừng có mà lãng phí tài nguyên!”

“……”

“Đó không phải là Lý Trác Ngôn và Triệu Sơ Dương sao?” Ánh đèn hành lang có chút mơ hồ, nữ sinh nheo mắt nhìn, “Có phải hai người bọn họ đang yêu nhau không, chiều nay tôi còn thấy Triệu Sơ Dương rót nước cho Lý Trác Ngôn nữa đấy.”

“Không phải chứ, chẳng phải Lý Trác Ngôn thích Phó Thành Hề sao?” Nữ sinh B nói xong, mới kinh ngạc phát hiện nhân vật chính đang ở bên cạnh, vội vàng ngưng lời, kéo nữ sinh A chạy mất.

Phó Thành Hề ra ngoài hóng gió, còn chưa đi đến hành lang, đã nghe thấy cuộc đối thoại này.

Bước chân cậu khẽ dừng lại, nhìn về phía bên đó.

Dười ánh đèn mờ của toà nhà, hiện lên hai gương mặt.

Từ nhỏ đến lớn, Triệu Sơ Dương đều chung lớp với Lý Trác Ngôn. Từ một góc độ nào đó mà nói, bọn họ thân thiết hơn bất kì các bạn học nào khác. Tích cách của hai người lại khá hợp, lúc nào cũng có chủ đề để nói.

Điểm này, trước giờ Phó Thành Hề đều biết rõ.

Khi cô đến hỏi bài cậu, đấu võ mồm với Triệu Sơ Dương ở hàng ghế trước cũng chẳng ít.

Giây phút này cũng không biết là vì sao, càng nhìn càng không thuận mắt.

“Lý Trác Ngôn.” Âm thanh trầm ổn của thiếu niên vang lên.

Lý Trác Ngôn đang nhìn dãy phòng học phía đối diện, gió thổi có chút lạnh, đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, lập tức quay đầu lại nhìn.

Ánh đèn hành lang nửa rõ nửa tối, Phó Thành Hề đứng bên cạnh cửa lớp, không biết có phải là do có ánh sáng phản chiếu từ nền gạch ốp tường bên cạnh  hay không, khiến cậu trở nên lạnh lùng đến vài phần, “Qua đây sửa lại bài.”

Đang yên đang lành, Lý Trác Ngôn đột nhiên cảm thấy mình đang nổi da gà lên.

Cô ‘Ừ’ một tiếng đáp lại, sau khi đến gần lại giống như lên tiếng thương lượng, “Bạn học Phó, lần sau cậu gọi tôi, có thể dịu dàng hơn một chút được không?”

Cố ý mềm giọng nói, đem theo nụ cười lưu manh, cô nhìn cậu, cố tìm ra biểu hiện rung động trên đó.

Nhưng tiếc rằng lúc này Phó Thành Hề xoay người, không nhìn rõ biểu cảm.

Lý Trác Ngôn không hề tức giận, đi cùng cậu.

Thiếu nam thiếu nữ một trước một sau bước vào lớp học, Triệu Sơ Dương dựa người vào lan can nhìn thấy màn này, đội nhiên ‘Xì’ một tiếng.

Sao lại cảm thấy mình sắp thua đến nơi rồi vậy?

….

“Cũng là tối thứ sáu sao? Vậy chẳng phải là trùng thời gian sao?” Lý Trác Ngôn cảm thấy chuyện lớn gặp biến nên kêu to một tiếng.

Đáng tiếc cho cô vừa rồi còn bởi vì cậu không trả lại thiệp mời mà vui mừng một phen, kết quả vừa về đến lớp, đã nghe thấy tin xấu.

Phó Thành Hề ‘Ừ’ một tiếng: “Vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Nếu như lịch trình của giáo sư kết thúc sớm, diễn giảng có thể được đẩy lên buổi chiều.”

Cô đột nhiên bắt được một tia hy vọng, lập tức dướn người về phía trước, “Nhất định sẽ được đẩy lên buổi chiều.”

Cậu khẽ lùi về phía sau, “Tôi nói cũng chẳng thành sự thật được.”

Lúc này trong phòng học cũng chẳng có nhiều người, sau tiết học dài kết thúc, hầu hết các bạn học đều sẽ đi đến nhà vệ sinh, sau đó đi lại một chút, chậm rãi từ tốn quay lại. Còn lại vài người, đều ngồi tại chỗ của mình luyện đề hoặc nghỉ ngơi.

Tiềng ù ù của điều hoà vang lên, càng làm nổi bật lên sự yên lặng của không gian.

Phó Thành Hề cho rằng chủ đề này kết thúc tại đây, tiện tay cầm lấy đề của cô, “Vậy……”

“Nếu như thành sự thật thì sao?” Đột nhiên Lý Trác Ngôn tiếp lời cậu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Cô ngồi ở đối diện, một tay đặt ở mép bàn, tay còn lại chống cằm, tư thế ngồi lười biếng tuỳ ý, nhưng ý tứ thăm dò lại hiện rõ trong đáy mắt.

___Nếu như thành hiện thực thì sao?

“Nếu như cậu nói sẽ thành sự thật, cậu có hy vọng ông ấy sẽ đến vào buổi chiều hay không?” Cô cười tươi như hoa, hỏi lại một lần.

Phó Thành Hề hiểu được ý của cô.

Một khoảng thời gian dài trước đó, cậu đều tưởng rằng, cái mà Lý Trác Ngôn gọi là ‘thích’, chẳng qua là một trò đùa. Cô thường trêu đùa, nên cậu cũng không nghiêm túc suy nghĩ.

Mãi cho đến ngày mưa hôm đó, cô quyết liệt tuyên bố như vậy, âm thanh ồn ào của tiếng mưa ngoài cửa sổ, đã phá tan toàn bộ nỗi băn khoăn của cậu.

Tính cách cậu trước giờ hờ hững, nhưng cũng có lúc kinh ngạc như vậy.

Trong kế hoạch của Phó Thành Hề, ít nhất trong khoảng thời gian cấp ba, sẽ không có ‘bạn gái’.

Lúc như thế này, theo lý thì cậu nên trả lời là ‘Không hy vọng’.

Nhưng đột nhiên, một màn xảy ra ngày cuối tuần hôm đó, đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.

Trước lời tuyên bố ấy, cô giống như đã chia sẻ một chuyện tuyệt mật, cúi đầu nói với cậu cách để thoát khỏi sự đeo bám của cô___ Đừng giảng bài cho cô, đừng nhận điện thoại của cô, đừng coi như bọn họ quen biết lâu như vậy, cũng đừng ngại ngần mà từ chối cô. Ở trường cứ coi như không quen biết, đối với cô cũng giống như với người khác vậy.

Cô không thích cứ mặt dày mà theo đuổi người dứt khoát từ chối mình, nên nhất định sẽ bỏ cuộc nhanh thôi.

……

Rõ ràng biết rằng cô đây là đang lạt mềm buộc chặt.

Phó Thành Hề cầm bút lên, ngòi bút nhẹ nhàng di chuyển, “Ừm.”



Kỳ thi tháng kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc ngày biểu diễn sắp đến gần.

Vài ngày liên tiếp, Lý Trác Ngôn đều bận rộn tập luyện.

Cảm thấy bạn cùng bàn là Mạnh Sâm Hạ có gì đó không đúng, là trước khi kì thi tháng đầu tiên công bố kết quả.

Chiều tối, cô từ nhà vệ sinh đi về lớp, nhìn thấy Mạnh Sâm Hạ cúi mặt xuống bàn.

“Cậu không thoải mái sao?” Lý Trác Ngôn kéo ghế ra.

Mạnh Sâm Hạ coi như không nghe thấy.

Lý Trác Ngôn rất ngạc nhiên, còn chưa kịp nói tiếp, nữ sinh ngồi đằng sau đã kéo cô qua một bên, nói khẽ, “Vừa rồi Diêm vương có gọi cậu ấy đến văn phòng, có lẽ là do thi không tốt, để cho cậu ấy yên tĩnh một chút, nhà cậu ấy cũng khá….”

Vừa nói xong, Diêm vương đã bước vào lớp.

Bóng dáng của thầy chủ nhiệm còn có tác dụng hơn cả tiếng chuông vào lớp, những âm thanh loạt xoạt đột nhiên biến mất hoàn toàn. Lý Trác Ngôn và bạn học kia cùng quay lại chỗ ngồi.

Mạnh Sâm Hạ vẫn cúi đầu như cũ.

Lý Trác Ngôn nghĩ ngợi, khẽ vỗ lên tay Mạnh Sâm Hạ, “Vào lớp rồi.”

Lúc này Mạnh Sâm Hạ mới có phản ứng, từ từ ngẩng đầu.

Lý Trác Ngôn thấp giọng nói, “Đừng căng thẳng quá.” Cô cũng biết rằng, đối với Mạnh Sâm Hạ mà nói, câu này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng trừ cách này, cũng chẳng có cách an ủi nào tốt hơn cả.

Qua một lúc, thành tích đã được phát đến tay mỗi người.

Mạnh Sâm Hạ đã nhận được bảng thành tích từ chỗ Diêm vương từ trước, chuông tan học vừa tan lên, cô đã lập tức một mình bước ra khỏi lớp học.

Lý Trác Ngôn nhìn bóng lưng ấy, có chút lo lắng.

“Tiểu Hạ thi không tốt, người trong nhà sẽ nói cậu ấy,” Nữ sinh ngồi hàng ghế sau cũng đang chú ý đến chuyện này, “Cậu ấy nhìn có vẻ là tính cách mềm mỏng, nhưng lòng tự trọng lại rất cao, để cậu ấy yên tĩnh một mình một chút có lẽ cũng tốt.”

Lý Trác Ngôn gật đầu.

Lần thi này cô đứng thứ ba mươi bảy, coi như là có phát huy, không tiến bộ quá nhiều nhưng cũng không bị thụt lùi. Tuy nhiên mấy câu Phó Thành Hề giảng qua cô đều làm đúng, điều này khiến cô khá hài lòng.

Đúng lúc này, có người ở cửa tìm đến, “Lý Trác Ngôn, đi tập duyệt thôi!”

“Ừm, đi ngay đây!” Cô đáp một tiếng, lập tức đứng lên, nhét bảng thành tích vào balo.

Trước khi bước ra khỏi lớp học, Lý Trác Ngôn quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng lại ở một chỗ nào đó.

Mấy ngày sau khi kỳ thi tháng kết thúc, chỗ ngồi ấy vẫn náo nhiệt như thường lệ, có không ít những bạn học đến hỏi đề đứng ở xung quanh. Ánh mắt của cô khó khăn len lỏi qua đám người bọn họ, rồi dừng lại trên người Phó Thành Hề.

Dừng lại khoảng hai giây.

Cậu đang nghiêng đầu nói với bạn học bên cạnh điều gì đó, một tay khác đang vẽ hình minh hoạ lên giấy, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô.

Điều Lý Trác Ngôn đợi chính là thời khắc này, lập tức nở nụ cười tươi, rồi vẫy tay tạm biệt.



Buổi tập duyệt còn thuận lợi hơn cả trong tưởng tượng.

Buổi biểu diễn lần này có không ít những người phụ trách của các trường nghệ thuật hàng đầu sẽ đến, giáo viên phụ trách trường cấp ba số tám đã bỏ ra không ít tâm huyết, chọn tiết mục có độ khó cao là ‘Giselle’, có yêu cầu rất lớn đối với kĩ thuật biểu diễn cũng như kĩ thuật múa.

Lý Trác Ngôn đảm nhận vai nữ chính của ‘Giselle’

Từ trên bục biểu diễn bước xuống, giáo viên lại nhắc qua vài điểm, cuối cùng nói, “Trạng thái rất tốt, ngày mai tiếp tục duy trì.”

Trên đường về, cô nóng lòng lấy điện thoại ra: [Cậu đã biết khi nào giáo sư sẽ đến chưa?]

Qua một lúc tin nhắn của Phó Thành Hề được gửi đến: [Vẫn chưa.]

Cảnh vật ngoài cửa sổ xe lùi về phía sau, Lý Trác Ngôn cúi đầu nhập tin nhắn: [Giáo sư chảnh quá đi mất, cậu ăn cơm chưa?”]

F: [Vẫn chưa.]

Lý Trác Ngôn: [Vậy mau đi ăn đi! Tôi diễn tập xong rồi.]

Gửi tin nhắn đi xong, tiện tay cất điện thoại vào balo.

Trong ấn tượng của cô, ở trường Phó Thành Hề vẫn luôn rất bận rộn, cũng không thích nói chuyện phiếm, Lý Trác Ngôn tự cho rằng chủ đề nói chuyện kết thúc tại đây, không ngờ khi về đến nhà, một dòng tin nhắn khác đã được gửi đến từ trước đó.

F: [Chúc cậu thuận lợi.]

Cô cong môi, trả lời: [Có cậu mới thuận lợi được chứ, cho nên vì vinh quanh của trường chúng ta, cậu nhất định phải đến đó.]

Lần này Phó Thành Hề không có đáp lại.

Tuy nhiên, trong đầu cô lại tưởng tượng ra biểu cảm của Phó Thành Hề khi đọc dòng tin nhắn này, còn vô cùng vui vẻ mà chìm vào mộng đẹp.

Sáng thứ bảy trường cấp ba số tám vẫn có tiết học.

Nhóm vũ đạo xin nghỉ một ngày, đoàn người đã đến trung tâm vũ đạo chuẩn bị từ sớm.

Sáng sớm, Lý Trác Ngôn đã cầm lấy điện thoại, mở ô tin nhắn với Phó Thành Hề: [Giáo sư đã đến chưa, đến chưa, đến chưa vậy?]

Giống như chú chim sẻ nhỏ ồn ào.

Bọn họ đã thêm wechat của nhau từ lâu, tuy nhiên dạo gần đây mới nói chuyện nhiều hơn một chút. Cuộc trò chuyện lần trước nữa đã là chuyện của ngày mưa hôm đó, là một cuộc điện thoại. Trước đó là ngày mùng chín tháng một, cô chúc cậu sinh nhật và khai giảng vui vẻ, cậu đáp môt lời [Cảm ơn.] Trước đó nữa, lại là cả một khoảng trống không.

Có thể nhìn ra được những năm nay, bản thân mình đã không nỗ lực ‘theo đuổi’ cậu đến nhường nào.

Sau hai phút vẫn chưa nhận được câu trả lời, Lý Trác Ngôn đặt điện thoại xuống, bắt đầu động tác tập luyện cơ bản.

Khi nghỉ ngơi cầm điện thoại lên xem một lần nữa, đã nhận được tin nhắn của Phó Thành Hề gửi đến, thời gian là một phút trước.

F: [Vẫn chưa.]

Lướt lên những câu trả lời ở bên trên, cậu luôn nhắn tin ngắn gọn như vậy, lạnh lùng mà vô tình, giống như nhiều thêm một chữ sẽ mất đi một miếng thịt vậy.

Lý Trác Ngôn có chút mất mát, quyết định mặc kệ cậu, đợi cậu nhắn tiếp cho cô thì sẽ trả lời.

Nhưng đợi rồi đợi, chẳng đợi được dòng tin nhắn tiếp theo.

Con người này.

Cũng quá kiệm lời rồi.

Hại cô lần trước khi nhận được đáp án khẳng định của cậu, trái tim nhỏ đập nhanh thật lâu, còn tưởng rằng cậu đã ngầm đáp lại. Nhưng nhìn thái độ này đi, nào giống có tình cảm với cô cơ chứ.

Lý Trác Ngôn cầm điện thoại đứng dậy, dựa vào một chiếc cột cắn môi suy tư.

Mời cậu đến xem biểu diễn, là kế hoạch theo đuổi độc đáo của cô. Phó Thành Hề còn chưa xem cô nhảy bao giờ, bình thường cô đều mặc đồng phục trường, đột nhiên búi tóc lên, eo bó sát, còn mặc chiếc váy ba lê trắng, nhất định là một loại xinh đẹp thật khác biệt. Cô muốn để lại ấn tượng trong mắt cậu, muốn khiến cho con người trong lòng chỉ có mấy cuộc thi học sinh giỏi kia ngạc nhiên không thôi.

Lý Trác Ngôn lên kế hoạch một cách thật hoàn hảo, nào ngờ thời gian của hai người lại có chút xung đột, khiến nó không thuận lợi.

Cô nghĩ ngợi, rồi gửi cho cậu một tin nhắn: [Nếu như cậu đến, phải nhớ rõ nhân vật chính nổi bật nhất trên sân khấu chính là tôi đó.]

Lúc này Phó Thành Hề không trả lời.

Bận rồi sao?

Lý Trác Ngôn buồn rầu, sớm biết đã không so đo mấy phút kia với cậu rồi.

“Cậu ở đó làm gì vậy, lúc thì cười lúc laị xụ mặt xuống,” Bạn nhảy nam của cô đi đến, “Thầy cô gọi chúng ta qua tập dượt một lần nữa.”

“Ừ.” Lý Trác Ngôn thu lại luồng suy nghĩ đang bay xa của mình, “Tôi đến đây.”

Tập dượt kết thúc, buổi trưa mọi người cùng đi ăn uống bổ sung năng lượng, rồi đi trang điểm. Năm giờ chiều, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, nhưng Lý Trác Ngôn vẫn chưa nhận được câu trả lời của cậu.

Trái tim vốn nôn nao háo hức, đã có vài phần trầm xuống.

Trên màn hình trò chuyện của hai người, mấy câu cuối cùng cô nói, cô đơn tại đó, giống như tự mình đa tình vậy.

Nói sao đây…..

Mặc dù đã quen biết nhiều năm như vậy, biết rằng con người này vẫn luôn như thế.

Không thích nghịch điện thoại, trả lời tin nhắn không thích nói những lời thừa thãi.

Nhưng cô vẫn có chút buồn lòng.

Lý Trác Ngôn khẽ nhíu mày, cắn cắn môi.

Hình như cô còn để ý đến Phó Thành Hề hơn cả với tưởng tượng của mình.

[Giselle] có hai màn biểu diễn, phần đầu tiên nhẹ nhàng tự nhiên, phần tiếp theo lung linh tráng lệ, có yêu cầu kĩ thuật rất cao đối với vai nữ chính. Trước đó sở dĩ cô phụ trách chọn Lý Trác Ngôn, là vì nhìn trúng thần thái, biểu cảm cũng như kĩ thuật khi biểu diễn của cô.

Quả nhiên biểu hiện của Lý Trác Ngôn không khiến bà thất vọng, khi kết thúc, tràng pháo tay vang lên thật giòn rã trong hội trường.

“Trước đó cô vẫn không dám nói, sợ ảnh hưởng đến em, trước khi lên sân khấu, tâm trạng của em hình như có chút vấn đề,” Cô cười nói, “Nhưng sau khi lên sân khấu, lại điều chỉnh được trạng thái rất nhanh.”

Lúc này gò má Lý Trác Ngôn vẫn lấm thấm giọt mồ hôi, cô nghỉ ngơi hít thở, cười tủm tỉm, “Em có chút căng thẳng.”

“Được rồi, còn tìm lời viện cớ gì chứ.” Cô khiển trách nhìn cô, “Em mà căng thẳng được ư.”

Lý Trác Ngôn nuốt lại lời bên môi.

Cô là học sinh mà cô tự hào nhất, giữa hai người họ, cũng không có khách khí như cô trò bình thường, lời nhắc nhở về trạng thái kia, cứ như vậy mà vui vẻ qua đi.

Mọi người quay lại phòng nghỉ ngơi, tự thu dọn đồ đạc của mình.

Việc đầu tiên mà Lý Trác Ngôn làm là cầm điện thoại lên, nhìn thấy màn hình điện thoại có thông báo có tin nhắn mới, vui mừng thiếu chút nữa là nhảy lên.

Kết quả nhấn mở, lại là một mảnh thất vọng.

Triệu Sơ Dương: [Có phải chiều nay lớp đội tuyển có buổi diễn giảng hay không? Vừa nãy tôi đi ăn cơm có nhìn thấy Phó Thành Hề với nữ học bá lớp mười bốn, còn có một người tuổi khá cao, chắc đó là giáo sư, cùng đi ra từ hội trường. Sao rồi, cậu ấy có đến xem biểu diễn không?]

Lý Trác Ngôn nhìn qua dòng tin nhắn, cuối cùng dừng lại một chỗ.

Nữ học bá lớp mười bốn…..

Hình như là người thường đến lớp cô tìm Phó Thành Hề thảo luận về đề thi hoặc thông báo chuyện gì đó. Dịu dàng nết na, lúc bọn họ kết thúc buổi bồi dưỡng trở lại, khi xuống xe bus, cũng là cô ấy ở phía sau gọi cậu lại.

Cô đã nghĩ, nghe diễn giảng bận như vậy sao? Cho dù không thể đến, nhắn cho cô một tin nhắn thông báo cũng được mà.

Bây giờ lộ ra rồi, không chừng cậu nói chuyện với cô gái nhã nhặn kia quá hăng say, hoàn toàn bỏ quên cô ở sau đầu rồi.

Lý Trác Ngôn vô cùng tức giận nghiến răng, giống như muốn đi cắn người vậy.

Vừa nghĩ đến viễn cảnh Phó Thành Hề cùng cô gái kia cười vui vẻ, tâm trạng lập tức rơi xuống khoảng không của sự tuyệt vọng.

Cô có rất nhiều điều để tự tin, nhan sắc, vóc dáng, năng lực, cá tính, phần nào cũng chẳng thua, nhưng nhỡ đâu Phó Thành Hề lại thích kiểu người dịu dàng thì sao? Lỡ đâu cậu đối với cô, vẫn luôn chỉ là một loại đồng tình……

Vậy chẳng phải là cô…..thực sự tự mình đa tình sao…..

Những suy nghĩ rồi trong đầu khiến Lý Trác Ngôn nản lòng, ngồi xuống chiếc ghế thay đồ rồi nhìn lên trần nhà

Cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng Lý Trác Ngôn vẫn nhớ, ban đầu luôn đặt Phó Thành Hề ở cửa miệng, hoàn toàn là vì cậu đẹp trai. Đương nhiên, trong lớp những bạn nam đẹp trai cũng không chỉ có mình cậu, cô thì sao, hoàn toàn không hề có khái niệm gì về tình yêu, làm tiểu hải vương vô cùng vui vẻ, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể tóm được cậu cho vào hồ cá.

Sau đó lớn lên rồi, mới dần dần suy nghĩ việc bản thân mình có thực sự thích Phó Thành Hề hay không.

“Cũng đã theo đuổi nhiều năm như vậy rồi, không phải là thích thì là vì gì?” Các bạn học cấp hai ngạc nhiên nói.

“Tớ không biết.” Cô cắn chiếc thìa kem, “Chỉ là vừa nhìn thấy cậu ấy tớ đã vui vẻ, cũng rất thích nói chuyện với cậu ấy nữa.” Cho dù đa phần mỗi lần cô nói, đều bị cậu tự động phớt lờ đi. Nhưng dường như cô có gì đó kích thích, vô cùng vui vẻ mà đi làm phiền cậu.

“Trừ việc nói chuyện ra thì sao?”

“Cậu ấy rất đẹp trai, tính tình lại tốt nữa?” Cô tỉ mỉ suy nghĩ.

Cô nhớ đến ngày hội thể thao hôm đó, bên sân chạy lá phong rực rỡ như ngọn đuốc, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cụ thể là nói những gì, bản thân cô cũng không rõ nữa, nhưng lại nhớ là chủ đề rất nhiều, có dừng lại tại một câu triết học sâu xa của người bạn đó.

“Tớ không muốn thích bất kì ai cả, bởi vì thích chính là một loại cảm xúc tiêu cực.”

Lúc đó Lý Trác Ngôn không hiểu lắm.

Thích một người, sao có thể là cảm xúc tiêu cực được chứ? Cô thích Phó Thành Hề, thậm chí tình nguyện làm những đề toán khô khan. Chỉ cần nghĩ đến cậu, đã cảm thấy trời xanh mây tạnh, thế giới lại trở nên sáng lạn một lần nữa.

Cho đến tận bây giờ mới hiểu được.

Thích, quả thực là một loại cảm xúc tiêu cực.

Sẽ ham muốn, sẽ ghen tị, cũng sẽ lo được lo mất, sẽ đoán già đoán non.

Mà cậu đối với cô, rốt cuộc là một loại lịch sự đáp lại, hay là cũng có một tia tình cảm trong đó, nhưng sợ rằng vẫn chưa đủ để có thể gọi được là thích.

Chỉ nghĩ đến việc này, cô còn thấy phiền hơn so với khi nghĩ đến những đề toán khô khốc.



Lý Trác Ngôn lề mề trong phòng thay đồ một hồi lâu, mới mở cửa ra.

Những thành viên khác trong nhóm nhảy đã được người nhà đón về từ trước, chẳng còn lại một ai.

Theo lý mà nói, lúc này sẽ không có ai ở đây cả.

Tuy nhiên…..

Lý Trác Ngôn nhìn cậu thiếu niên đứng ở phía không xa, ánh mắt bất giác sáng bừng lên.

Với dòng tin nhắn trước đó của Triệu Sơ Dương, cô căn bản không ngờ được rằng, còn có thể thấy được cậu ở đây.

Nhưng thực sự lại có thể, cậu thiếu niên mặc quần áo đồng phục của trường cấp ba số tám, áo trắng quần đen đơn giản, đứng ở trước mặt cô. Trên chiếc ghế sô pha màu đen của phòng nghỉ ngơi vẫn còn một số đồ diễn chưa được thu dọn hết, sự lộn xộn của căn phòng càng làm nổi bật nét trầm tĩnh của cậu, vô cùng gọn gàng, ngay ngắn.

Nhưng cũng không phải là gọn gàng ngay ngắn.

Nhìn kĩ thì, cúc áo ngực có chút lệch, giống như vừa chạy đến vậy. 

“Cậu…..Sao lại đến vậy.” Lời vừa buông xuống, Lý Trác Ngôn lập tức muốn cắn lưỡi.

Hỏi cái gì thế không biết, như mất não vậy.

“Tôi tôi tôi muốn nói là, cậu đến lúc nào vậy, không trả lời tin nhắn của tôi, nhưng lại đột nhiên đến…..” Cô có chút ấp úng khi nói, thiếu chút nữa mặt cũng đỏ lên. Vừa nói, vừa thầm khinh bỉ chính mình, còn có thể có kết cục gì tốt đẹp được chứ.

Sau khi âm thanh trong không gian rộng lớn từ từ biến mất, Lý Trác Ngôn mới ý thức được.

Cô đang căng thẳng.

Vô cùng tò mò, rõ ràng mặt dày theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, đem lời tỏ tình treo trên cửa miệng, cuộc gặp mặt ngoài dự đoán này, lại khiến cô căng thẳng đến thế.

So với cô thì Phó Thành Hề lại rất tự nhiên, đưa cho cô một chiếc túi, “Vừa rồi ở trên đường tôi có gặp một người trong nhóm nhảy của cậu, nói rằng cậu ấy cầm nhầm.”

“Ồ.” Lý Trác Ngôn đưa tay nhận lấy, rất nhanh phản ứng lại, “Không đúng, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi quan trọng nhất!”

Vì vậy nói, cái gì cũng tốt, chỉ là quen biết nhiều năm như vậy là không tốt thôi.

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng tự nhiên, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, thay đổi thực dễ dàng.

Nhưng lúc này, rõ ràng không nên tự nhiên như vậy mà.

“Giáo sư Trần đến lúc chiều, sau khi buổi diễn giảng kết thúc tôi lập tức bắt xe qua,” Phó Thành Hề khẽ dừng lại vài giây, giọng điệu bình thản, “Sau đó điện thoại hết pin rồi.”

“,,,,,”

Lý Trác Ngôn chớp chớp mắt, nhìn cậu.

Cậu vẫn đang giương tay về phía cô, ý bảo cô nhận lấy túi, “Nhìn tôi làm gì.”

“Không có gì.” Cô cong môi, cười thật ngọt ngào, “Học bá cũng có lúc phạm phải sai lầm như vậy cơ đấy.”

“…….”

“Vậy cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không?”

Phó Thành Hề ‘Ừm’ một tiếng.

“Tôi cũng chưa ăn, như vậy đi, cậu mời tôi ăn cơm, tôi sẽ tha thứ cho cậu.” Lý Trác Ngôn nhận lấy chiếc túi, nói ra ý tưởng.

Cậu cũng không có ý kiến gì.

“Sau này cậu phải đến xem tôi biểu diễn một lần nữa, coi như là bồi thường.” Cô lại nói.

Lần đầu tiên nghe thấy còn có loại bồi thường như vậy.

Phó Thành Hề đáp, “Lần sau là khi nào vậy?”

Cô cười giảo hoạt, quay người đi tẩy trang, bước chân đã nhanh hơn, “Yên tâm, sẽ cố gắng chọn một ngày cậu rảnh…có đồng ý không? Đây là cậu nợ tôi đấy.”

Giống như cô đã nắm đằng chuôi rồi.

Nhưng giữa hai người đã có sự ăn ý từ lâu.

Sở dĩ người nắm đằng chuôi này lại nói như vậy, là đã sớm biết rằng, người kia sẽ cam tâm tình nguyện.

“Được.”



Phó Triển Hành chỉ nói sơ qua về việc buổi chiều.

Nhưng trên thực tế, trước khi buổi diễn giảng bắt đầu, cậu đã được phía nhà trường đưa đến gặp giáo sư trước.

Giáo sư đã gần bảy mươi tuổi, có địa vị rất cao trong ngành toán học nước nhà, sau khi nghỉ hưu trường đại học K đã mời thầy ở lại, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, tuy nhiên dù sao tuổi tác cũng đã lớni, người chỉ hơi biết được nội tình cũng biết được, lần này sở dĩ thầy đến, là muốn tìm một người đệ tử trong lớp trẻ đầy tiềm năng.

Mà Phó Thành Hề cái tên này, đã lọt vào tai giáo sư từ lâu.

Sau khi gặp mặt, giáo sư càng có cảm tình hơn với cậu. Thậm chí sau khi diễn giảng kết thúc, còn giữ cậu lại hỏi han một hồi.

Tính cách của giáo sư có chút trẻ con, luôn đột ngột ném ra một vấn đề, suy nghĩ kĩ càng rồi đáp lại, nên không có thời gian rảnh ra. Sau khi tiễn giáo sư đến trước cửa khách sạn, cậu mới vội bắt một chiếc xe đi đến trung tâm văn hoá của thành phố.

Sau khi lên xe mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin.

Khi thanh toán, Phó Thành Hề tỉ mỉ giải thích nguyên nhân, còn tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống đặt cọc.

“Tôi không cần đồng hồ,” Tài xế đáp, đánh giá cậu một phen, lẩm bẩm nói, “Nhìn cậu cũng không giống lừa đảo lắm…điện thoại hết pin rồi, không đem tiền mặt sao?”

Có thể nói, từ nhỏ đến lớn Phó Thành Hề luôn thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự việc như thế này.

Cậu lưu lại số điện thoại của tài xế, định rằng sau khi sạc điện thoại, sẽ lập tức chuyển tiền qua.

Trước khi rời đi, tài xế còn hoài nghi quay lại nhìn cậu vài lần.

Cậu cũng không có hơi sức để ý đến những thứ khác, một mạch chạy đến trung tâm văn hoá, bước đến tầng hai thì thấy buổi biểu diễn đã kết thúc, đang định xuống lầu lại gặp được một người trong nhóm nhảy vội vã quay lại, lúc này mới biết được cô vẫn chưa rời đi.

Lý Trác Ngôn đương nhiên vô cùng tò mò chuyện hồi chiều của cậu, lúc ăn cơm, lập tức mở miệng hỏi.

Ban đầu, chỉ hỏi mấy câu ngoài lề, ví dụ như buổi diễn giảng có thú vị hay không, buổi trưa ăn gì.

Nhưng rất nhanh sau đó, đã đổi sang một hướng khác.

“Lúc nãy tôi thấy trán cậu có mồ hôi, có phải đã rất vội chạy đến đây hay không?”

Đã không còn sớm nữa, bắt cậu mời một bữa ra gì thì khá thấy tội lỗi, cô cũng không phải kẻ lừa đảo chuyên moi tiền. Nghe nói gần đây có một tiệm hoành thánh nổi tiếng, lòng vòng một hồi, cuối cùng hai người cũng tìm được địa điểm.

Cô gọi một bát hoành thánh tôm, đôi môi đỏ chạm lên chiếc thìa sứ màu trắng, uống một ngụm canh, rồi ăn một miếng hoành thánh.

Rồi cô nhắm mắt lại, có vẻ rất thưởng thức.

Đến cả câu hỏi này cũng là tuỳ tiện hỏi, không nghiêm túc lắm.

Nhưng lại khiến cho đối phương phải băn khoăn không biết trả lời ra sao.

Phó Thành Hề hớt hành hoa trong bát qua một bên, “Cũng bình thường.”

Lý Trác Ngôn đặt chiếc thìa xuống, khẽ thanh giọng, hiếu kì nhìn cậu, “Vậy, cậu chạy vội như vậy làm gì?”

Muốn nhanh gặp cô hơn một chút ư?

Hay là không muốn bỏ lỡ buổi biểu diễn của cô, hay là sợ rằng đến quá muộn cô sẽ giận?

Lý Trác Ngôn vui vẻ phát hiện, dù cho là đáp án nào, cô đều muốn nghe.

Tiệm hoành thánh này khá lâu đời, dưới ánh đèn mờ, những trang báo về đồ ăn được dán lên bức tường xám trắng, mang cảm giác của sự xưa cũ.

Cô ngồi ở đó, mặc một chiếc yếm kẻ sọc, giống như mĩ nhân đi ra từ những trang báo, nghiêng đầu chớp mắt nhìn cậu. Đôi mắt cô rất đẹp, dù không cười cũng mang theo ý cười, sáng sủa ngọt ngào.

Nhất thời Phó Thành Hề không trả lời.

Cậu nhớ đến việc Tuỳ Điều từng chạy đến, kiểm chứng cậu, nói rằng cậu đối với những người theo đuổi mình vô cùng lạnh lùng, chỉ duy nhất không bài xích Lý Trác Ngôn, mọi người đều đồn rằng, bọn họ chính là mũi tên hai chiều.

“Anh không biết đâu, chuyện liên quan đến hai người có thể viết ra một trăm tám mươi bản rồi!” Tuỳ Điều hoàn toàn không được di truyền khí chất của bố mẹ là tổng tài một chút nào, một khi om sòm lên, vô cùng giống với Lý Trác Ngôn, “Em đọc một bản nhé, em thấy bản này là có sức thuyết phục nhất, anh Hề nghe xem…..”

Phó Thành Hề tiếp tục ném bóng vào rổ, không để tâm lắm.

Trong mắt cậu, việc cô theo đuổi, hoàn toàn chỉ là thú vui nhất thời.

Mà cậu tự nhiên cũng không có suy nghĩ về phương diện đó, chỉ là, bởi vì đã quen nhau lâu như vậy, tự nhiên sẽ giúp cô một số việc, nhưng trong mắt người khác, lại là sự ‘chiều chuộng’.

Phó Thành Hề vẫn luôn rất lý trí, khi nhìn một vấn đề sẽ cẩn thận phân tích. Đối với quan hệ giữa cậu và Lý Trác Ngôn, cũng đã phân tích xong từ sớm, biết được đối phương không hề nghiêm túc, nên khi ở cạnh cô, cũng không hề khó xử.

Tuy nhiên lại chẳng biết tự lúc nào, cậu lại hoài nghi suy nghĩ trước giờ của mình.

Đặc biệt là khi ở trong phòng nghỉ nhìn thấy cô, trong khoảnh khắc ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui mừng.

Ngay cả lúc này, hình ảnh ấy vẫn vô cùng rõ ràng.

Lúc đó cô vẫn chưa kịp tẩy trang, da trắng môi đỏ, hiện lên nét đẹp ngọt ngào của thiếu nữ, nhưng ánh mắt cũng đượm chút phong tình.

Giây phút ấy, mọi cố chấp đều đã vỡ tan.

Cả một hồi vẫn chưa thấy cậu trả lời, Lý Trác Ngôn càng thấy tò mò, đang định giơ tay vẫy vẫy nhắc cậu.

Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô rời sự chú ý, “Alo?”

Ở đầu dây bên kia, truyền đến giọng điệu nức nở của Mạnh Sâm Hạ, “Lý, Trác Ngôn, cậu có tiện….đến tìm tôi một chút không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp