Khi Lý Trác Ngôn và Mạnh Sâm Hạ đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, có một chiếc xe buýt lớn lái vào trường.
Mà thời điểm này đang là giữa hè, ánh nắng gay gắt rọi vào thân xe, màu trắng nổi bật, vô cùng chói mắt.
Lý Trác Ngôn giơ tay khẽ che mắt, nhìn về phía đó.
Xe bus đỗ ở quảng trường dựng cột cờ, cánh cửa xe vừa mở ra, một cậu học sinh đeo kính xách balo bước xuống, sau đó những người còn lại cũng lần lượt đi xuống xe.
“Có phải là mấy người đi bồi dưỡng huấn luyện tập hợp cho cuộc thi sắp tới đã về rồi không, nghe nói lần này đề thi khó một cách biến thái, có mấy trường danh tiếng cùng tham gia, cũng không biết cuối cùng sẽ chọn ai nữa.” Mạnh Sâm Hạ nhìn qua giống như đang xem náo nhiệt, rồi quay đầu hỏi, “Cậu có muốn đi tìm Phó Thành Hề không?”
Lý Trác Ngôn bóc vỏ kem ốc quế thành từng vòng giấy nhỏ một.
Cô xoay xoay chiếc kem, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, “Không đi, tớ ở đây đợi cậu ấy.” Giống như đã giăng lưới từ trước, đợi cậu mắc bẫy.
Mạnh Sâm Hạ nhìn đến độ khó thể rời mắt.
Người con gái xinh đẹp ngay cả khi lên lớp ngủ gật cũng xinh đẹp này, nói chi là giây phút này, cô lười biếng dựa vào bên cạnh cánh cửa thủy tinh của cửa hàng tiện lợi, vô cùng diễm lệ. Những giọt nắng vàng ươm như đang nhảy nhót trên váy của thiếu nữ, đôi chân thon dài trắng bóc, thu hút ánh nhìn của vô số thiếu niên.
Làm bạn cùng bàn hơn một tuần, đi học đi mua đồ ăn đều như hình với bóng, nhưng Mạnh Sâm Hạ biết rõ, bọn họ không phải là người chung đường.
Ví dụ như lúc này, Lý Trác Ngôn không chút do dự mà bỏ qua thời gian nghỉ trưa.
Còn cô chỉ có thể vội vã rời khỏi.
Rất nhanh sau đó, quả nhiên đã nhìn thấy Phó Thành Hề bước xuống xe, đi về phía bên này.
Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng, trên cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ màu đen, mặt mày sáng sủa tuấn tú, dưới ánh mặt trời nắng gắt, nhìn từ phía xa xa, càng thêm nổi bật.
Lý Trác Ngôn cong môi, mắt đầy ý cười, đang định chạy qua cất lời chào.
Thì chính tại lúc này, có một cô gái chạy từ phía sau đến, “Phó Thành Hề!”
Phó Thành Hề dừng bước, quay đầu lại.
“Chút nữa cậu có thể giảng cho tôi câu hỏi của thầy Cao ra vừa rồi hay không?” Nữ sinh chạy đến gần, vuốt mái tóc dài.
Phó Thành Hề hỏi, “Câu nào?”
“Câu về dãy số không giới hạn ấy.” Nữ sinh lúc này mới ý thức được bản thân chưa nói đến trọng điểm, gương mặt dưới ánh nắng có chút ửng hồng.
Cậu gật đầu, “Được.”
“Cảm ơn cậu nhé, vừa rồi tôi có chút chểnh mảng, nên không nghe hết.”
“Không cần khách sáo.”
“Cậu muốn đi mua đồ sao?” Nữ sinh lại hỏi.
Vấn đề rõ như ban ngày, nhưng Phó Thành Hề vẫn lịch sự đáp lại một tiếng, rồi đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Chiếc cửa trống không, thiếu nữ vừa rồi đang dựa ở cánh cửa với nụ cười xinh đẹp như hoa lại không thấy đâu, giống như yêu tinh thoắt ẩn thoắt hiện vậy.
—
Xe bus từ chỗ bồi dưỡng huấn luyện trở lại trường, đi mất ba giờ đồng hồ.
Giống như trước đây khi ngồi một chuyến xe dài, vì để xua tan cơn buồn ngủ, chuyện đầu tiên Phó Thành Hề sẽ làm sau khi xuống xe đó chính là đi mua một chai nước lạnh, để đầu óc tỉnh táo.
Cậu quy quy củ củ giống như người máy vậy, một khi đã hình thành thói quen, sẽ rất ít khi thay đổi.
Sau khi Lý Trác Ngôn bắt được điểm này, dựa bên cạnh bàn cậu, cười xấu xa, “Phó Thành Hề, lần sau tớ nhất định sẽ xuất hiện trên đoạn đường mà cậu đi qua, trừ khi cậu muốn lên lớp ngủ, nếu không, đều sẽ phải nhìn mặt tớ.”
Phó Thành Hề đặt bút xuống, “Tôi có nói là sẽ không nhìn mặt cậu khi nào?”
“Vậy thì đồng ý làm bạn trai của tôi đi.” Ánh mắt của cô sáng lên, dướn người về phía cậu.
Đối thủ không thèm nói logic này, từ hồi còn học mẫu giáo khi bắt đầu quen biết nhau, đã đem mấy chữ ‘làm bạn trai của tôi’ treo lên đầu môi, trở thành câu cửa miệng của cô ấy.
Càng đáp lại cô càng lấn tới.
Phó Thành Hề dựa về phía sau, ánh mắt nhìn qua phía cửa sổ, “‘Diêm vương’ đến rồi kìa.”
Lời vừa buông, quả nhiên chủ nhiệm lớp Diêm Tín Đức đã bước đến cửa lớp, ánh mắt lập tức lướt qua phía bên này.
“Diêm Vương cũng không cứu được cậu đâu, ông trời đã định rằng cậu sẽ bại trong tay tôi rồi.” Lý Trác Ngôn nghiến răng cười.
Lời thì cứ nói như vậy, nhưng mà một giây sau, cô lại giống như chú bướm hoa hòa lòe loẹt, bay về chỗ của mình.
Lớp 11/16 có hai đề tài lớn về hai nhân vật.
Một là về người anh tuấn trầm ổn, cầm huy chương đến mỏi tay là Phó Thành Hề. Cái còn lại là về cô gái xinh đẹp lộng lẫy là Lý Trác Ngôn.
Tên của hai người, thật trùng hợp lại giống như có nguồn gốc từ nét bút của một người.
Khi Diêm Tín Đức nhận làm chủ nhiệm lớp này, xuất phát từ độ mẫn cảm của người làm chủ nhiệm lâu năm, đã xếp cho hai người ngồi cách nhau xa mười cây số.
Tiếc là, Lý Trác Ngôn với đôi chân dài kia, vừa tan học đã chạy đến bên bàn của Phó Thành Hề.
Khoảng thời gian khi vừa khai giảng, mấy người con gái trong lớp nhìn vậy thì thấy rất không vừa mắt, bọn họ đến để học hành nghiêm túc, người mặt dày bám lấy trai đẹp như cô, nhìn còn ra thể thống gì nữa.
Bạn học biết được chút nội tình bên trong có tiết lộ, “Lý Trác Ngôn đã theo đuổi Phó Thành Hề được mười năm rồi, vẫn luôn bị cậu ấy từ chối.”
Nghe được điều này, có một số người lòng cũng thoải mái đi không ít.
Lý Trác Ngôn cũng chẳng để ý bọn họ nghĩ gì.
Cô theo đuổi Phó Thành Hề và tận hưởng niềm vui từ quá trình ấy.
Chỉ là hôm nay có chút ngoài ý muốn. Cô đang ăn kem, bụng đột nhiên đau lên một trận, một thứ gì đó nong nóng như đang chảy xuống, vội chạy vào bên trong cửa hàng, mua một bịch băng vệ sinh.
Chu kỳ của cô không chuẩn nhưng lượng lại nhiều, cũng không biết đã có biết bao chiếc váy bị làm bẩn rồi, giờ sao có hơi sức để ý đến Phó Thành Hề nữa chứ. Cúi lưng vội vã đi thanh toán, rồi chuồn đi.
Cứ thu đuôi như vậy, đương nhiên Lý Trác Ngôn không hài lòng rồi.
“Sau khi xuống xe không nhìn thấy tôi, có phải cậu thất vọng lắm không?” Cô dựa vào cạnh bên bàn cậu, cười tủm tỉm.
Phó Thành Hề lật quyển đề thi, nét bút của cậu mạnh mẽ dứt khoát, chỉ nhìn mấy chữ đánh dấu đề bài, cũng vô cùng dễ nhìn.
Cậu vừa đánh dấu vừa nói, “Không thất vọng.”
“Đừng nói như vậy mà,” Lý Trác Ngôn thanh thanh giọng, tiếp tục nói, “Cậu phải thành thật mà đối diện với chính mình chứ, tôi đã theo đuổi cậu nhiều năm như vậy rồi, sao cậu có thể không có chút cảm giác nào được chứ.”
Một bạn học nam ngồi ở phía đối diện nghiêng đầu qua, “Lý Trác Ngôn, logic của cậu sai rồi, chính là bởi cậu ấy không có chút cảm giác gì với cậu, cậu mới phải theo đuổi nhiều năm như vậy.”
“Triệu Sơ Dương, cậu im miệng ngay.” Lý Trác Ngôn hung dữ nói.
Triệu Sơ Dương làm một chiếc mặt quỷ, quay đầu đi.
Cô đành ngồi xuống chỗ bên cạnh Triệu Sơ Dương, quay người nhìn Phó Thành Hề, cười tươi nói, “Cậu đang làm gì vậy?”
Phó Thành Hề nhẫn nại đáp, “Chọn những đề có cùng dạng.”
“Tôi vừa nhìn thấy toán đã đau đầu rồi, may mà có cậu thích.”
“Tôi nhớ trước đây cậu cũng có học qua.”
“Đó là chuyện từ thời tiểu học rồi,” Lý Trác Ngôn liếc nhìn cái biểu đồ phức tạp kia, giọng điệu vẫn vui vẻ như cũ, “Đã biết bản thân không thuộc về nó, nên đã rút tui từ sớm rồi.”
Suy nghĩ này của cô lại rất đúng, Phó Thành Hề chỉ ra, “Cậu cứ đi theo tôi cũng là lầm đường lạc lối.|
“Không.” Lý Trác Ngôn cong cong đuôi mắt, “Cậu là chốn để tôi trở về.”
Cô có một gương mặt xinh đẹp, chiếc bọng mắt cuốn hút, tươi sáng lại ngọt ngào, nhưng mà con ngươi đảo đi đảo lại, lại có thể lộ ra được vài nét phong tình.
Khiến người ta khó lòng kháng cự được, giống như ngay một giây sau sẽ bị cô kéo vào xoáy nước ngay lập tức vậy.
Ngòi bút của Phó Thành Hề dừng lại một hồi, để lại vết hằn thật đậm trên trang giấy.
Trước giờ bên cạnh Lý Trác Ngôn chưa từng thiếu con trai vây lấy cô.
Tuy nhiên, lại một hai đến quấy rối cậu.
Cái câu chuyện dài đằng đằng đẵng này, có thể kể từ thời bọn họ học mẫu giáo.
Lúc ấy, cô giống như bá vương thu phục một đám con trai lại, rồi đe dọa hứa hẹn cậu, muốn cậu trở thành bạn trai thứ mười tám của cô. Sau đó, hai người cùng học trong một trường tiểu học, cấp hai, cho đến cấp ba vẫn cùng chung một lớp, cô đã thu liễm được sự kiêu căng, nhưng lại tận dụng mọi cơ hội để làm phiền cậu.
Có những lúc hai người đang nói chuyện.
Cô một giây trước còn đang cầm chiếc quạt giấy, “Trời hôm nay nóng quá.” Một giây sau đã chọc lên đầu cậu rồi, “Chi bằng cậu làm bạn trai của tôi đi.”
Ban đầu Phó Thành Hề vô cùng kinh ngạc, sau đó mặt không biểu cảm, nhàn nhạt đáp lại.
Sau đó dần dần cậu cũng tổng kết ra được, đây chỉ là một câu nói đầu môi không chút nghiêm túc của cô. Cô đã từng nói như vậy với mười bảy cậu con trai còn lại kia, chỉ là bởi vì cậu không đồng ý, nên mới trở thành câu mở miệng của cô cho đến tận bây giờ.
Đại khái là nhàm chán.
—
Trường cấp ba số Tám Bình thành là trường cấp ba nổi tiếng lâu đời của thành phố, trong các kỳ thi đại học không chỉ có thành tích các môn văn hoá khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, cũng hướng về các trường nổi tiếng để tuyển chọn học sinh lĩnh vực nghệ thuật.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cũng có rất nhiều người nổi tiếng trong vòng giải trí.
Tuy nhiên, rốt cuộc chọn thi con đường nghệ thuật cũng chỉ có thiểu số. Đặc biệt là trong một ngôi trường có tính cạnh tranh khốc liệt như thế này, những học sinh xuất sắc đều được nhận vào học trong những trường đại học danh tiếng, vì vậy lĩnh vực nghệ thuật càng không được người lớn xem trọng.
Phụ huynh học sinh trường cấp ba số tám, mỗi khi ở ngoài chỉ cần nhắc đến tên trường học của con mình, sẽ luôn nhận được những ánh mắt lời khen ngưỡng mộ, đây không phải là ngôi trường chỉ cần quyên tiền là có thể vào được, toàn bộ đều phải dựa vào sức lực, khả năng thực sự.
Nếu như con mình vừa đủ điểm đỗ vào ngành nghệ thuật, vậy thì phản ứng cũng giảm đi rất nhiều, cùng lắm thì nhận được cậu khen ngợi khách khí, “Cũng giỏi đấy.”
Từ ‘cũng’ này, vô cùng gượng gạo.
Hoàn Hồng Tuyết là một trong những vị phụ huynh đó, mà Lý Trác Ngôn, lại kiên trì từ bỏ những môn văn hoá kia mà chọn vũ đạo.
Hai người tranh cãi suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng Lý Trác Ngôn giấu trời che biển thông qua cuộc tuyển chọn vào trường, thư trúng tuyển đưa đến tận nhà, ván đã đóng thuyền, coi như đã giành thắng lợi.
Sau đó một năm, Hoàn Hồng Tuyết chưa từng cho cô sắc mặt tốt.
Cuộc gọi đến ngày hôm nay vẫn giọng điệu như vậy, lạnh lùng thông báo, “Cuối tuần cùng mẹ đến nhà họ Hứa ăn cơm.”
Lý Trác Ngôn dựa vào góc cửa sổ bên cạnh cầu thang, ngón tay nghịch nghịch lọn tóc của mình, giọng điệu vu vơ, “Xem ra, con sắp có bố dượng mới rồi?”
Giống như bị dẵm đúng chỗ đau, đầu bên kia lập tức dập máy.
Lý Trác Ngôn lắc lắc vai, bộ dáng giống như không chút để tâm, cất điện thoại đi, còn huýt sáo.
Vừa ngẩng đầu, đã đụng phải một ánh mắt.
Phó Thành Hề mặc đồng phục trường, áo trắng quần đen, đứng trên bục cầu thang,
Đồng phục của trường cấp ba số tám là loại đồng phục thể thao giống với đại học, có sức sát thương vô cùng lớn đối với các vị thanh thiếu niên, nhưng lại không có tác dụng với cậu.
Phó Thành Hề mặc bộ này, đẹp trai anh tuấn, vóc dáng cao dài, ngược lại lại trở thành người đại diện cho sắc đẹp của trường.
Loại thưởng thức thị giác này, rất thích hợp để che đi chút cảm xúc trong lòng. Lý Trác Ngôn lại cười tươi sáng lạn, vẫy tay chào, “Hi!”
Phó Thành Hề gật đầu với cô.
Cậu không nói gì, nhưng lại không hề mất lịch sự, ánh mắt nhìn qua, nhìn cô một hồi rồi mới rời đi, ôn hoà nhã nhặn.
Lý Trác Ngôn nhấc chân bước lên bậc cầu thang, chủ động nói, “Cậu đi đâu đấy.”
Cô giống như muốn lại gần, Phó Thành Hề lại không chút cảm xúc mà lùi lại một bậc, mới đáp, “Đi học.”
Cô giả vờ không để ý đến, “Ồ, tờ cũng nghe nói qua, đề lần này rất khó, mấy người xếp hạng đầu mới có thể được thi vòng của tỉnh đúng không?” Nhận thấy sự thầm thừa nhận của cậu, cô chớp chớp mắt, nghiêm túc nói, “Cố lên nha, lấy vinh quang về cho trường.
Phó Thành Hề khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”
Hai người một người đi lên một người đi xuống.
Lý Trác Ngôn vừa đi vừa ngậm lấy dây buộc tóc, đem mái tóc dài buộc cao lên. Có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi trên chiếc cổ trắng ngần, vô cùng yêu kiều.
Phó Thành Hề đi đến khúc quanh cầu thang, đột nhiên gọi cô, “Lý Trác Ngôn.”
“Hả!” Cô lập tức quay đầu, đuôi mắt cong cong, “Sao vậy?”
“Có phải tâm trạng của cậu không được tốt hay không?”
Lý Trác Ngôn không ngờ rằng cậu sẽ hỏi điều này, ngây ra một lúc, sau đó thay thế bằng một nụ cười.
“Phó, Thành, Hề.”
Cậu có dự cảm không lành, khẽ nhíu mày.
“Đột nhiên hỏi câu này, có phải cậu đang quan tâm tôi hay không?” Cô vừa cười, đuôi mắt cong lên, giảo hoạt lại đem theo vài phần diễm lệ.
“Không cần phải xấu hổ đâu,” Lý Trác Ngôn nghiêng người sát lại gần, to gan nắm lấy lan can cầu thang bên cạnh cậu, “Tôi biết mà, cậu là bạn học lương thiện tốt bụng, chi bằng đầu hàng tôi đi?”
Khoảng cách quá gần, Phó Thành Hề khẽ cúi mặt, đã nhìn thấy sống mũi cao của cô.
Cô đối mắt nhìn cậu, đuôi mắt ngập ý cười, diễn vai của nữ thổ phỉ.
Phó Thành Hề nhìn sâu vào mắt cô, không nói một lời, sau đó từ lối không bị chặn bên cạnh bước xuống.
“Tính tình thật tốt,” Lý Trác Ngôn nhìn bóng lưng cậu, “Vậy mà cũng không đẩy tôi ra.”
—
Sau khi hoàn thành buổi tập luyện hình thể đã là năm giờ hai mươi phút chiều.
Sau khi toát mồ hôi cả người lập tức nhẹ nhõm, Lý Trác Ngôn thay đồ tập, quay về phòng tắm tắm qua loa. Khi đến nhà ăn, màu trời tối đã bao bọc khắp nơi, vang lên tiếng bày bát đũa của các dì đầu bếp.
Cô gọi ngô và tôm luộc, vừa ngồi xuống, bất ngờ có một giọng nói vang lên bên tai.
“Tôi đều nhìn thấy hết rồi.”
Triệu Sơ Dương bưng chiếc đĩa, nhấc đôi chân dài đi đến đối diện rồi ngồi xuống,
Lý Trác Ngôn không hề để ý, “Nhìn thấy cái gì.”
Cậu nhướn mày ra hiệu, “Chiều nay, chỗ cầu thang.”
Cái này à, cô chọc chọc con tôm trên đĩa, “Để cậu ấy chạy mất rồi.”
“Không chạy cậu còn muốn làm gì người ta.” Triệu Sơ Dương nói.
“Không biết nữa,” Cô cười xấu, “Hôn cậu ấy?”
“Được rồi đấy, cậu chỉ được cái mạnh mồm thôi, từ nhỏ đã vậy, có từng nghiêm túc theo đuổi ai bao giờ đâu.” Triệu Sơ Dương hoàn toàn không xem lời cô là thật, xúc một thìa cơm đầy.
Triệu Sơ Dương học chung với cô từ tiểu học cho đến lớp mười một, vẫn luôn cùng lớp, nói ra thì, người xung quanh khó mà có được kiểu tự nhiên thân thiết như vậy.
Trên đĩa của cậu đầy thức ăn, vô cùng dầu mỡ, phân tích cho cô nghe, “Nhưng mà nói lại thì, tôi thấy cậu vẫn còn có hy vọng.”
Lý Trác Ngôn nhướn mày, “Ồ? Thế nào mà lại nhìn ra được hay vậy?”
Cậu ta không đáp, ngược lại hỏi một câu, “Cậu thấy Phó Thành Hề là người như thế nào?”
Cô đáp, “Mềm lòng, ôn nhu, nhã nhặn, còn rất đẹp trai nữa.”
Triệu Sơ Dương suy nghĩ từng chữ một, “Về cơ bản là đúng.”
Lại nói, “Nhưng mà, cậu ấy đối với người theo đuổi mình lại không hề như vậy. Một khi thấy được chút ý tứ của đối phương kia đã lập tức kéo xa khoảng cách rồi. Tôi ngồi ở ngay đằng trước, thấy vậy nhiều lắm. Ví dụ như đại diện môn toán lần trước viết thư tỏ tình với cậu ấy, lần sau hai người kia gặp mặt nhau, cũng không nói thêm một lời nào nữa.”
Sau đó Lý Trác Ngôn phản ứng chậm lại, “Cậu muốn nói gì?”
“Cậu là ngoại lệ.” Triệu Sơ Dương chọc cô, “Cậu phiền cậu ấy từ mầm non, phiền đến tận bây giờ, vẫn có thể nói chuyện được bình thường với cậu ấy, trừ cậu ra, không có ai khác.”
Lý Trác Ngôn nhìn cậu một hồi lâu, giống như đang nhớ lại, cuối cùng đột nhiên nói, “Đậu Đậu.”
Triệu Sơ Dương đang định đưa đùi gà vào miệng, một giây sau dựng hết lông tơ lên, “Đệch, đừng có gọi cái tên này của ông đây! Ông đây là hảo hán cao to mạnh mẽ!”
Lý Trác Ngôn cười ha ha, hất cằm nhìn cậu, nghiêm túc nói, “Cậu cũng biết đúng không, trong tiểu thuyết ngôn tình, phụ trách vai nhắc nhở nữ chính như vậy chính là nữ phụ.”
“Cậu cậu cậu,” Triệu Sơ Dương tức giận ngẩng đầu, “Đồ không biết phân biệt tốt xấu.”
“Hahaha.”
“……”
Cách một hàng bàn ăn dài, ở phía xa xa nhìn qua, thiếu nam thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân, đang trêu đùa vui vẻ. Tuỳ Điều vừa mua xong khoai lang nướng, đi về phía sau. Ánh sáng của đèn điện và bóng tối giao hoà, có một nam sinh cao gầy đứng đó.
“Anh Hề, em mua xong rồi.” Tuỳ Điều gọi một tiếng, quay đầu nhìn cậu, “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Phó Thành Hề thu lại tầm mắt, “Đi thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT