Diệp Thanh Linh nắm tay Thời Vũ, dắt cô đến địa điểm tiếp theo là trò drop tower ở gần đó. Thời Vũ mới vừa nghỉ ngơi trong chốc lát nên người cũng đã hết run, nhưng cô mới vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy được chiếc máy đó đang nâng mọi người lên cao rồi lại thả rơi xuống tự do, cô còn nghe được tiếng người ta gào thét vì hoảng sợ, cô vội ôm chặt cánh tay của Diệp Thanh Linh trong vô thức.
Thời Vũ nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Diệp Thanh Linh, mím môi, "Không có gì, chị không sợ."
"Thật không đó? Nếu mà Thời Vũ sợ thì tụi mình không chơi trò này nữa, đi công viên để hẹn hò cơ mà... Nếu mà em chơi một mình thì chán lắm." Diệp Thanh Linh cười, nói.
Thời Vũ lại lắc đầu, càng thêm kiên quyết: "Chị không sợ, đi thôi."
Thời Vũ còn chủ động đi trước hai bước, Diệp Thanh Linh đuổi kịp, bỗng nhiên lại kéo Thời Vũ vào lòng, ôm cô quay ngược lại.
"Thôi, không chơi đâu." Hơi thở ấm nóng của Diệp Thanh Linh phả vào bên tai Thời Vũ, "Mình mới uống trà sữa xong, không nên chơi mấy trò kích thích như này, lỡ gặp phải chị huệ thì phải làm sao."
Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thanh Linh dắt Thời Vũ đến chỗ ngựa gỗ xoay tròn, hai người ngồi ở phía bên trong, gần như không có ai. Ngựa gỗ cứ chầm chậm xoay tròn, hai người cũng theo đó mà dạo hết một vòng rồi lại một vòng, Thời Vũ ngồi phía bên trong, xoay mặt sang một cái là sẽ nhìn thấy được nụ cười của Diệp Thanh Linh, phía đằng sau là hồ nước sóng sánh dưới ánh mặt trời.
Thời gian như ngừng trôi vào giây phút đó.
Lúc đầu, Diệp Thanh Linh bảo không chơi drop tower là vì mới uống trà sữa, nhưng mà sau khi hai người chơi trò ngựa gỗ xong thì Diệp Thanh Linh cũng không hề nhắc lại chuyện chơi drop tower nữa. Khi hai người đi ngang qua những trò mạo hiểm thì Diệp Thanh Linh cũng ngó lơ, đi thẳng qua, chỉ chọn những trò nhẹ nhàng để chơi.
Nhất là mấy trò mà những em nhỏ hay thích chơi, ví dụ như đập chuột chũi, ngồi trên du thuyền bé tí hay tàu bay ngắm cảnh,... Hai người to tướng như vậy mà cứ chui vào trong đám nhỏ nhìn vô cùng kỳ cục, nhưng một lát sau, Thời Vũ lại cảm thấy chơi cũng khá vui vẻ.
Trước khi hoàng hôn đến, hai người ngồi trên chiếc xe lửa nhỏ để dạo một vòng công viên, cuối cùng mới ngừng ở chỗ vòng đu quay.
Cả hai bước vào cabin.
Cabin từ từ bay lên cao, Diệp Thanh Linh xoay người, chống một chân trên ghế, nhìn phong cảnh ở bên ngoài. Hoàng hôn đã đến, hồ nước bên kia phản chiếu ánh sáng lấp lánh, gần đó là một khu rừng rậm, phía xa xa còn thấy được những tòa nhà chọc trời san sát nhau, lại lên cao thêm một chút nữa sẽ ngắm được một nửa Hải Thành.
Thời Vũ ngồi ở bên cạnh, nắm tay Diệp Thanh Linh, dịu dàng ngắm góc nghiêng của cô ấy.
Lần đầu Diệp Thanh Linh ngồi trên vòng đu quay, cô cũng từng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài như thế này, tuy là thấy rất phấn khích, nhưng mà cảm giác thấp thỏm lo âu cũng khá nhiều. Lần thứ hai, cảm xúc của Diệp Thanh Linh là mê mang và quyết đoán, cô muốn thoát khỏi cuộc sống của quá khứ, muốn chạy về phía bầu trời rộng mở, nhưng lại chẳng biết nên chọn thế nào, cuối cùng, cho dù đã ra quyết định rồi nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.
Mãi cho đến lúc này, cô chưa bao giờ cảm thấy được thanh thản như thế.
Ngược lại, người hoang mang lẫn sợ hãi lại đổi thành Thời Vũ, có một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, Thời Vũ không sao cảm nhận được mình đang thật sự tồn tại, cô chỉ sống để được bên cạnh bà ngoại mà thôi. Bây giờ bà ngoại đã đi xa, ngay cả cô cũng không nhận ra rằng, đột nhiên, mình đã đánh mất ý nghĩa chân chính của sự tồn tại trên cõi đời này.
Cũng may là Diệp Thanh Linh còn ở bên cạnh.
Diệp Thanh Linh giống như chiếc phao cứu sinh cuối cùng của cô, cả người của cô đều phải bám vào đó mới có thể nổi lên. Mỗi một chớp mắt phải cách xa Diệp Thanh Linh, cô đều sống một cách mơ màng, nhưng lại chẳng dám thể hiện ra điều đó trước mặt Diệp Thanh Linh, cũng không biết làm sao để biểu đạt có, cô chỉ biết dồn nén thật chặt.
Ánh mắt của Thời Vũ vẫn dán chặt vào Diệp Thanh Linh từ nãy đến giờ, bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại xoay đầu lại nhìn cô, ánh chiều tà buông xuống, kéo hai người lại gần nhau.
"Thời Vũ," Diệp Thanh Linh khẽ nói, "Sau này, nếu có rảnh, mình cùng đi ngắm biển nhé."
Thời Vũ hoảng hốt trong giây lát, gật đầu rất nghiêm túc.
Chỉ cần ở bên cạnh của Diệp Thanh Linh, đi đâu cũng được.
.......
Chủ nhật, Diệp Thanh Linh đặt bao hết hội quán võ đạo mà hai người đã từng đến, sau đó lại kéo Thời Vũ chạy đến đó chơi.
Một hội quán võ đạo to như thế nhưng chỉ có hai người họ, trông nó vô cùng trống trải. Cả hai cùng đi dạo một vòng, Diệp Thanh Linh cũng không có hứng thú gì với mấy môn võ thuật cho lắm, nói chi là Thời Vũ. Hai người đi thẳng đến trường bắn cung ở tận cùng bên trong.
Để đến đó thì phải bước qua một hàng cọc gỗ mai hoa, Thời Vũ vừa thấy hồ nước trước mặt thì đã vô thức cau mày lại, níu chặt góc áo của Diệp Thanh Linh.
Mùa đông năm trước, khi đến chỗ này, suýt chút nữa thì Thời Vũ đã ngã xuống hồ nước rồi, cũng may là Diệp Thanh Linh bế cô sang.
"A Linh, bế chị?" Thời Vũ dựa vào lòng Diệp Thanh Linh rất tự nhiên, giọng nói cũng mềm xuống.
Bước trên cọc gỗ mai hoa và chơi trò mấy trò mạo hiểm với Diệp Thanh Linh không hề giống nhau, cái sau là vì cô sợ Diệp Thanh Linh mất hứng, cho nên mới giả vờ không sợ. Nhưng mà cái trước, nếu cô không chịu đi thì Diệp Thanh Linh cũng chỉ thấy bình thường, có khi còn an ủi dỗ dành nữa.
Nhưng Diệp Thanh Linh lại lắc đầu, bước lùi về sau một bước, đẩy đẩy cô đến trước cọc gỗ mai hoa, cười khẽ: "Thời Vũ, Thời Vũ tự đi thử xem? Dù sao hôm nay cũng mặc đồ thể thao mà, không sao đâu."
Dưới cọc gỗ mai hoa, mặt nước phản chiếu ánh đèn.
Thời Vũ cắn môi, lắc đầu tỏ vẻ yếu đuối. Diệp Thanh Linh cười cười rồi lại đẩy đẩy eo cô, động tác rất nhẹ, giống hệt như đang gãi ngứa vậy.
"Thời Vũ thử đi mà, em đi ngay phía sau Thời Vũ, em sẽ không để Thời Vũ bị ngã đâu, em hứa."
Thời Vũ không trả lời, Diệp Thanh Linh bèn kê sát vào bên tai của cô ấy, vừa nói chuyện vừa thở: "Nhiễm Nhiễm."
"Nhiễm Nhiễm, thử một lần đi mà."
Thời Vũ mím môi, rốt cuộc cũng phải bước lên chiếc cọc gỗ đầu tiên, Diệp Thanh Linh không bước sát vào cô như lần trước mà là cách ra một khoảng. Thời Vũ cẩn thận bước lên chiếc cọc gỗ, đế của giày thể thao rất ổn định, cho đến tận chiếc cọc cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ còn một bước nữa thì đã đến bờ bên kia, Thời Vũ thất thần nên ngó xuống nhìn mặt nước một cái, gợn sóng óng ánh, phản chiếu bóng cô và bóng của Diệp Thanh Linh đang hòa vào nhau, cô ngây người, suýt chút nữa thì đã trượt chân.
Nhịp tim của Thời Vũ tăng nhanh vì hoảng sợ. Diệp Thanh Linh lập tức bước đến từ phía sau, dán sát người vào lưng cô, bế cô bước lên bờ.
Chân của Thời Vũ chạm xuống mặt đất một cách vững vàng, sau lưng là cái ôm ấm áp của Diệp Thanh Linh, cảm giác an toàn mười trên mười.
"Em nói rồi mà, em sẽ không để Thời Vũ bị ngã đâu." Lời Diệp Thanh Linh như mật ngọt rót vào tai.
Thời Vũ cảm thấy rất an tâm, nhưng mà cùng lúc đó, cảm giác giận dỗi không nói nên lời cũng kéo đến, cô trừng mắt trách móc Diệp Thanh Linh một cái.
Diệp Thanh Linh cười khì, dắt tay cô tiến vào bên trong trường bắn cung.
Thời Vũ ngồi ở bên cạnh ngắm Diệp Thanh Linh bắn cung. Lâu lắm rồi Diệp Thanh Linh mới chơi cung lại, nhưng vừa thử bắn hai ba mũi tên thì đã tìm được cảm giác quen thuộc, trúng hồng tâm liên tục mấy lần. Thời Vũ nhìn Diệp Thanh Linh, cô cảm thấy góc nghiêng của Diệp Thanh Linh khi giương cung lên rất đẹp, nhìn cứ như đang tỏa sáng vậy.
Lại một mũi tên rời khỏi cây cung rồi lao vun vút, cây cung dài cũng theo đó mà xoay xuống nửa vòng trên tay Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh quay đầu lại nhìn Thời Vũ, sắc mặt rạng rỡ, nhướng mày: "Thời Vũ, Thời Vũ lại đây thử xem?"
"Chị không biết." Thời Vũ lắc đầu theo bản năng, "Chị không rành mấy cái này."
"Em chỉ Thời Vũ nhé?" Diệp Thanh Linh cười nheo mắt.
Lúc này, Thời Vũ mới đứng dậy đi qua đó, khi Diệp Thanh Linh bắn cung, cô không đeo bất cứ trang bị hỗ trợ nào, nhưng biết Thời Vũ muốn thử thì cô lập tức đi đến quầy bên cạnh để mua hết trang bị bảo vệ từ cánh tay đến ngón tay rồi đeo lên cho Thời Vũ. Diệp Thanh Linh vừa đeo vừa giảng giải cho Thời Vũ nghe cách làm sao để chọn cung, tư thế kéo cung, bộ phận nào dùng để lấy lực.
Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu mà Thời Vũ làm quen với cung tên, Thời Vũ cũng không biết rõ về nó cho lắm, cho nên Diệp Thanh Linh chọn giúp cho Thời Vũ.
"Đứng nghiêng, cánh tay nâng lên một chút... Mũi tên để ở bên kia..." Diệp Thanh Linh đứng sát bên người Thời Vũ, giúp Thời Vũ điều chỉnh lại tư thế và góc độ. Thời Vũ có hơi căng thẳng một chút, mũi tên đầu tiên là do Diệp Thanh Linh cầm tay cô chỉ dẫn rồi cùng bắn ra.
Trúng ngay hồng tâm.
Thời Vũ nhướng mày kinh ngạc, cô vừa xoay đầu sang thì đã thấy ngay nụ cười xán lạn của Diệp Thanh Linh.
"Thời Vũ, Thời Vũ giỏi quá đi mất!" Diệp Thanh Linh lui về sau, cổ vũ, "Tự Thời Vũ thử lại lần nữa xem?"
Không có Diệp Thanh Linh hướng dẫn, cách Thời Vũ kéo cung trở nên lúng túng hơn rất nhiều, Thời Vũ cũng biết điều đó, mũi tên ban nãy trúng được hồng tâm, chủ yếu cũng là nhờ có Diệp Thanh Linh. Nhưng Thời Vũ thấy nụ cười tươi đẹp đó của Diệp Thanh Linh, cô vẫn kìm lòng không đậu, thấy trái tim mình tê dại.
Thời Vũ hồi tưởng lại những bước mà Diệp Thanh Linh hướng dẫn, cơ thể căng chặt, nhìn chằm chằm vào tấm bia cách đó không xa.
Cô hít sâu một hơi, dùng sức để kéo căng dây cung ra, mũi tên lao khỏi dây cung.
Thời Vũ nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại thấy hồi hộp quá nên cô không dám nhìn. Nếu so với lúc Diệp Thanh Linh cầm tay cô để cùng bắn ra, thì mũi tên mà cô vừa tự bắn trông cứ mềm như cọng bún vậy, không có một chút khí thế nào. Nhưng ai ngờ, mới một giây sau cô đã nghe được tiếng hoan hô rất nhiệt liệt của Diệp Thanh Linh:
"Nhiễm Nhiễm...!" Vốn dĩ Diệp Thanh Linh đang ngồi bên cạnh, cô ấy lập tức bật người dậy, bật ngón cái về phía Thời Vũ, "Đỉnh của chóp!"
Tuy Thời Vũ không bắn trúng hồng tâm nhưng cũng đạt được bảy điểm. Đối với người lần đầu tiên tiếp xúc với cung mà nói thì đây đã là một thành tích khá tốt rồi, có nhiều người thì ngay cả bia còn không bắn trúng nổi.
Diệp Thanh Linh cũng không ngờ là Thời Vũ, một người không hề có một chút thiên phú trong mấy cái trò vận động, đã vậy mà tay chân của Thời Vũ còn thường không chịu hợp tác với nhau, thế mà lại có thiên phú trong trò bắn cung này.
Thời Vũ tròn mắt nhìn mũi tên xiên xiên vẹo vẹo đang ghim vào tấm bia, nó đối lập hoàn toàn với mũi tên ghim ngay hồng tâm ở bên cạnh do Diệp Thanh Linh bắn, cô bối rối, hỏi nhỏ: "Giỏi... Giỏi lắm sao?"
"Đương nhiên rồi! Nhiễm Nhiễm, lần đầu tiên mà em chơi, em chỉ bắn được sát bên cạnh bia thôi." Nhưng mà Diệp Thanh Linh cũng không nói thêm, lúc Diệp Thanh Linh còn ở trên núi thì cô cũng đã tự chế cung để chơi rồi, sau này mới đến trường bắn cung để chơi, nhưng do lần đầu cô cầm không quen loại cung phản khúc, với cả không có người hướng dẫn chuyên nghiệp nào chỉ cho, thế nên lúc đó mới bắn lệch.
"Nhiễm Nhiễm thật sự giỏi vô cùng luôn đó." Diệp Thanh Linh không hề tiết kiệm lời khen ngợi.
Thời Vũ nhìn ra được, nụ cười của Diệp Thanh Linh không hề có chút giả vờ, rất chân thành và thật lòng, cũng không hề có ý khách sáo. Hơn nữa, đôi mắt phượng của Diệp Thanh Linh cứ lấp lánh, có vẻ cũng rất kinh ngạc. Thế là trái tim của Thời Vũ lại càng thêm tê dại, có chút cảm giác thỏa mãn đang dâng trào.
"Vậy chị thử lại nhé?" Thời Vũ hỏi, cánh tay kéo căng dây cung, cô nhìn chằm chằm vào tấm bia, lại một mũi tên nữa.
Lúc này, động tác của Thời Vũ đã thành thạo hơn nhiều, không những không còn hồi hộp mà sắc mặt còn mang theo một chút sắc bén nữa. Diệp Thanh Linh ngồi một bên, chống cằm nhìn, đôi mắt cười cong cong.
Mũi tên đã lao đi, lúc này là tám điểm.
Nụ cười của Diệp Thanh Linh lại càng trở nên xán lạn.
Thời Vũ vừa xoay đầu lại thì Diệp Thanh Linh đã hớn hở giơ bàn tay lên: "Tới——!"
Thời Vũ giật mình, cô nhận ra được, Diệp Thanh Linh đang muốn high-five với mình. Thời Vũ từng xem Diệp Thanh high-five với bạn bè rồi, khi đó cô còn ghen chết đi được, nhưng rồi lại cảm thấy cái trò này quá trẻ trâu, không nghiêm túc một chút nào cả.
Ai mà thèm làm mấy cái trò trẻ trâu này cơ chứ.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Thanh Linh lại giơ tay về phía Thời Vũ, Thời Vũ thấy trái tim mình đập loạn xạ, đập nhanh giống như sắp bay ra khỏi lồng ngực vậy, dường như bên tai còn nghe được cả tiếng thình thịch.
Thời Vũ nhấc tay lên, vỗ vào tay Diệp Thanh Linh một cái. Động tác của Thời Vũ khá cứng nhắc, trên mặt lại lẳng lặng hiện lên một nụ cười rạng rỡ, y hệt như của Diệp Thanh Linh vậy.
"Bộp" một tiếng, vô cùng lảnh lót.
- ------
Lời của editor:
Linh dỗ bồ iu như dỗ em bé dạ, đếm ngược, dỗ thêm 10 chương nữa là hết~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT