Một tình yêu không thể giãi bày(*).

"Hôm nay không được." Giọng của Diệp Thanh Linh trở nên khàn khàn, cô xoay người, ôm eo Thời Vũ, đôi môi cọ cọ trên cằm của cô ấy, sau đó mới lùi người lại, kiềm chế.

Diệp Thanh Linh bịa ra một cái cớ: "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."

Hôm nay, cô... hoặc cũng có thể nói là trong suốt mấy tháng tổ chức tuần diễn, ngày nào cô cũng mệt, cho nên cũng không tính là nói dối.

Thời Vũ nhìn sự ủ rũ trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, cô hơi ngẩn người, so với hình ảnh một Diệp Thanh Linh rực rỡ lấp lánh trên sân khấu, Diệp Thanh Linh lúc này lại đang cụp mắt, cả người cũng hơi cuộn lại, cô nhìn thấy mà đau lòng.

Bỗng nhiên Thời Vũ mới ý thức được, thì ra Diệp Thanh Linh cũng sẽ có những phút giây mỏi mệt.

Thời Vũ cảm thấy đau lòng, nhưng cô không biết phải làm sao.

Mãi cho đến rất lâu về sau, Thời Vũ mới hoàn toàn hiểu được mình đã bỏ lỡ chuyện gì. Diệp Thanh Linh cũng biết mệt, cũng có những lúc cần được dựa dẫm, Diệp Thanh Linh muốn một nửa kia có thể nhìn thẳng vào mình, làm nơi nương tựa cho nhau, trao nhau tình yêu nồng thắm, mà không phải là một mối quan hệ tình nhân để giải quyết nhu cầu, vừa vặn vẹo lại vừa bất bình đẳng.

Nhưng bây giờ, Thời Vũ cũng chỉ biết bối rối, cô chồm người qua, nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy chị nằm trên?"

Bầu không khí dường như đông cứng.

Nếu mở đèn lên, Thời Vũ sẽ thấy được ngay gương mặt đang đỏ lựng của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh cứng đờ, cô xoay người, đưa lưng về phía Thời Vũ.

Tự nhiên bầu không khí lại trở nên sượng trân

Trái tim của Thời Vũ đập loạn cả lên vì hoảng sợ.

Vài giây sau, Diệp Thanh Linh lại xoay người sang, cô nắm lấy tay Thời Vũ, giọng nói lại càng khàn đặc:

"... Để sau đi."

Thời Vũ liếm liếm môi, cổ họng khô khốc: "Ừm."

Nhưng mà hai người vẫn cùng nằm trong chăn, nắm tay, có đôi khi da thịt sẽ chạm vào nhau, hai người đều bứt rứt nên không tài nào ngủ được. Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh bật đèn ngủ lên, dưới ánh sáng mờ mờ, cô nằm nghiêng người, nhìn Thời Vũ bằng ánh mắt dịu dàng.

Cô vươn tay ra, Thời Vũ nắm lấy rất tự nhiên, mười ngón đan vào nhau, đặt ở giữa hai người.

"Thời Vũ, tôi không ngủ được, tụi mình tâm sự đi?" Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng hỏi.

Thời Vũ gật gật đầu.

"Mấy hôm nay ở nhà thế nào?" Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ, hỏi. Hai tháng nay cô bận quá, tới lúc rảnh thì cũng đã đến giữa đêm, rất ít khi cô có thời gian để chủ động liên hệ cho bà ngoại, có lẽ là do bà ngoại sợ quấy rầy cô cho nên bà cũng không chủ động gọi cho cô. Chỉ có đôi lúc Thời Vũ gửi cho cô một hai bức ảnh.

"Cũng ổn." Thời Vũ nhẹ giọng nói, "Mùa đông đến rồi, tinh thần của ngoại có vẻ vui vẻ hơn trước."

Nói xong, Thời Vũ lấy điện thoại ra, cô mở album ảnh để xem cùng với Diệp Thanh Linh. Thật ra những bức ảnh này, Thời Vũ đều đã gửi cho Diệp Thanh Linh rồi, nhưng mà bây giờ hai người đang tựa vào giường, cùng nhau xem trên một màn ảnh thì cảm giác cũng sẽ rất khác.

"Tấm này là chị chụp lúc đi dạo với ngoại, trời cũng lạnh lắm rồi, có mấy khóm hoa nở trên đường xanh hóa ấy, ngoại vui lắm."

"Còn tấm này là lúc ở nhà, ngoại đang đọc sách, đọc một hồi thì ngủ mất tiêu, mắt kính sắp rơi xuống luôn này..." Giọng của Thời Vũ rất nhẹ, mang theo chút ý cười.

"Còn này là..."

Thời Vũ nói một câu thì Diệp Thanh Linh cũng gật gật đầu một cái, nhẹ giọng "ừm".

Sau khi đã xem hết ảnh chụp, Thời Vũ buông điện thoại, cô vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy đôi mắt của Diệp Thanh Linh đang gần trong gang tấc. Bây giờ cũng đã khuya, Diệp Thanh Linh khép hờ mắt, hàng lông mi chớp chớp vì mỏi mệt, đôi mắt trong veo cũng trở nên óng ánh mịt mờ. Diệp Thanh Linh nhìn Thời Vũ, sâu trong đôi mắt như chất chứa điều gì đó, mềm mại đến tận xương tủy.

Thời Vũ không hiểu được những cảm xúc mà Diệp Thanh Linh giấu trong đôi mắt ấy, nhưng cô cảm giác được nhịp thở của mình cũng dần trở nên mềm dịu. Theo bản năng, cô đến gần thêm một chút, áp trán mình vào trán của Diệp Thanh Linh, chóp mũi của hai người khẽ chạm vào nhau, hơi thở ngọt lành như đan chéo.

Một nụ hôn chúc ngủ ngon, vô cùng vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng vô cùng dịu dàng.

Diệp Thanh Linh chậm rãi nhắm mắt, ngáp một cái tỏ vẻ buồn ngủ, cô giơ tay lên, mò mò một lát rồi tắt đèn.

"Ngủ ngon." Diệp Thanh Linh nỉ non.

"Ngủ ngon." Thời Vũ nhắm mắt.

Hai người cứ thế mà ôm nhau ngủ say sưa.

.......

Chuông báo thức của Thời Vũ vang lên, sắc trời vẫn còn sớm, bầu trời bên ngoài tấm rèm vẫn còn tối đen.

"Hưm..."

Thời Vũ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, lúc cầm điện thoại lên, cô cảm nhận được gì đó rất mềm mại. Diệp Thanh Linh ôm cô rất chặt, nhúc nhích trong cơn mơ mơ màng màng. Thời Vũ không nhớ lần cuối mà hai người ôm nhau ngủ một cách trong sáng như thế này là lúc nào.

Trong chăn rất ấm.

Thời Vũ nhớ đến những chi tiết lúc hai người ở bên nhau ngày hôm qua, cảm giác ấm áp dịu dàng như lấp đầy con tim, đến cả ngón tay cũng trở nên mềm nhũn, cô còn chưa kịp bấm tắt báo thức thì chuông báo đã ngừng.

Diệp Thanh Linh cướp điện thoại của cô, mắt cô ấy chỉ mở he hé để tắt chuông, sau đó ném điện thoại sang một bên, ôm lấy eo của Thời Vũ để ngủ tiếp. Cuối cùng tuần diễn kéo dài hai tháng cũng đã kết thúc, Diệp Thanh Linh thật sự đã rất mệt mỏi, lúc cô ấy bị tiếng chuông báo thức làm cho bừng tỉnh, cô ấy còn lầm bà lầm bầm mấy tiếng tỏ vẻ bất mãn, trông rất đáng yêu.

Trong bóng đêm mờ ảo, ngón tay của Thời Vũ mơn trớn khuôn mặt của Diệp Thanh Linh.

"A Linh." Thời Vũ dùng giọng mũi để gọi.

Diệp Thanh Linh còn nhắm mắt, ngây ngô mà cọ cọ lên cổ của cô. Nếu là lúc trước, có lẽ Thời Vũ sẽ cảm thấy Diệp Thanh Linh lúc này ngoan ngoãn nghe lời như một chú chó con vậy, nhưng mà bây giờ cô lại không dám nghĩ như thế, cũng không dám thể hiện ra bên ngoài dù chỉ một chút. Bị chó con cắn thật đau cũng không sau cả, cô cầu mà không được, nhưng mà cô lại sợ bị chú chó con này bỏ rơi.

Thời Vũ cảm thấy, bắt đầu từ hộp khoai tây của tối hôm qua, giữa cô và Diệp Thanh Linh có xuất hiện một sợi dây vô hình, nó kéo trái tim của hai người sát lại gần nhau. Nhưng sợi dây này rất mảnh, nó có thể đứt ngang bất cứ lúc nào, không hề chắc chắn.

"A Linh..." Thời Vũ lại gọi thêm lần nữa, giọng mũi thật sự kéo rất dài, cô gọi như đang khẩn cầu vậy.

Lúc này, Diệp Thanh Linh đã ngủ say, nhịp thở nhẹ nhàng, đều đều, không hề có một lời đáp lại.

.......

Đến giữa trưa, Diệp Thanh Linh đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc Thời Vũ đi rửa mặt, cô mở điện thoại ra để xem, group chat công việc bị spam rất nhiều, những đồng nghiệp phụ trách đợt tuần diễn này đã đến quán bar gần đó vào tối hôm qua để chơi, hôm nay lại có rất nhiều người mua vé để đến vùng lân cận thăm thú.

Diệp Thanh Linh cũng đã trình bày việc nghỉ ngơi với người đại diện, bắt đầu từ hôm nay, cô đã tự do. Diệp Thanh Linh nghe tiếng nước phát ra từ phòng tắm, cô kéo bức màn ra nhìn ánh nắng xinh đẹp bên ngoài, lười biếng mà vươn vai, cảm giác thư thả chưa từng có.

Thời Vũ bước ra từ phòng tắm, Diệp Thanh Linh quay đầu lại theo bản năng, cô cười: "Thời Vũ, bao giờ Thời Vũ mới về Hải Thành?"

"Chị mới làm xong hết việc bên đó rồi, bao giờ về cũng được." Thời Vũ nhìn nụ cười tươi đẹp trên gương mặt của Diệp Thanh Linh, cô đứng hình mất một lúc mới nhẹ nhàng nói.

"Vậy Thời Vũ muốn đi dạo Xuyên Thành với tôi không?" Diệp Thanh Linh cười khẽ, hỏi, "Tôi search thử thấy gần đây có nhiều chỗ để chơi lắm, ngay trong nội ô thành phố cũng có mấy chỗ, mấy món ăn vặt nổi nổi ở đây cũng nhiều nữa."

Gần như là Thời Vũ đáp lại ngay: "Muốn."

Thời Vũ hỏi thêm: "Hồi trước em chưa từng tới chỗ này hửm?"

"Chưa từng." Diệp Thanh Linh đáp, "Tuy là hồi nhỏ tôi sống ở Xuyên Thành, nhưng mà đó giờ tôi cũng đâu có rời khỏi quê nhà hay xuống núi đâu, chỗ xa nhất mà tôi đi là một trấn nhỏ ở dưới chân núi. Nội ô Xuyên Thành thì đây là lần đầu tiên tôi tới luôn. Sao vậy?"

"Không có gì." Thời Vũ lắc đầu. Cô không biết mình có nhìn lầm hay không, vì khi nhắc đến hai chữ "quê nhà", lông mày của Diệp Thanh Linh hơi nhíu lại một chút, trong mắt cũng hiện lên sự ghét bỏ.

Lúc này, Thời Vũ mới nhớ là hồi trước hộ khẩu của Diệp Thanh Linh ở trên phố núi, nhưng mà chỗ cô ấy ở, cách trung tâm thành phố chắc phải hơn bốn trăm cây số, nếu đi bằng tàu hỏa thì cũng tốn cả ngày trời.

Thời Vũ nhẹ giọng hỏi: "Em đến Xuyên Thành rồi, em không về đó thăm hửm?"

"Không muốn." Diệp Thanh Linh lắc đầu, "Cũng chả có gì để thăm."

Bây giờ, Thời Vũ mới chắc chắn là mình không nhìn lầm, Diệp Thanh Linh cau chặt mày không vui, có vẻ rất khó chịu. Thời Vũ cũng không dám hỏi nhiều, cô cứ lo được lo mất, cô sợ mình lỡ lời sẽ đẩy Diệp Thanh Linh ra xa thêm lần nữa, mất đi, tìm lại, rồi lại đánh mất, cô không dám trải nghiệm lần thứ hai.

"Tụi mình đi ăn lẩu trước đi." Trước khi rời khỏi khách sạn, Diệp Thanh Linh nắm tay Thời Vũ dắt về phòng mình, cô lấy hai chiếc mũ lông ra, mỗi người đội một cái, sau đó còn đeo thêm một chiếc khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt.

Lúc vào thang máy để xuống lầu, hai người bị chen nên đứng cách ra một khoảng nhỏ, bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh lại chủ động nắm nắm ngón tay của Thời Vũ, động tác rất nhẹ nhàng.

Thời Vũ thấy trong đôi mắt trong trẻo của Diệp Thanh Linh có chút gì đó rất nghịch ngợm. trong lòng cô chợt thấy ngứa ngáy, rõ ràng là bọn họ đi ra ngoài ăn một cách quang minh chính đại, nhưng mà giờ lại giống như là đang... lén lúc yêu đương vậy.

Hai người vào một quán lẩu địa phương ở gần đó, gọi lẩu uyên ương, một bên là lẩu cà chua, một bên là lẩu dầu cay. Lúc đang ăn, Thời Vũ tò mò nên nếm thử bên lẩu dầu, cô cay đến nỗi ứa cả nước mắt. Diệp Thanh Linh vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Thời Vũ rồi bảo là đừng tự ép mình, nhưng mà Thời Vũ vẫn cố chấp nếm thêm mấy miếng khác nữa.

Ngày hôm qua là lần đầu tiên mà Thời Vũ ăn đồ ăn vặt bán bên lề đường, hôm nay cũng là lần đầu tiên mà Thời Vũ ăn món cay. Cô muốn có thật nhiều, thật nhiều sở thích chung với Diệp Thanh Linh, cô muốn mình làm quen với tất cả những gì mà Diệp Thanh Linh thích.

Bước ra khỏi tiệm lẩu thì trừ bán lẩu ra cũng chỉ có lẩu, buổi trưa hai người ăn no căng cả bụng nên buổi chiều hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi dọc theo bờ sông Phủ Hà.

Gió sông rất lạnh, tâm trạng hôm nay của Diệp Thanh Linh rất tốt, cứ ngân nga suốt cả chặng đường đi.

Có đôi khi, Diệp Thanh Linh sẽ ghé đầu sang hỏi Thời Vũ: "Nghe hay không?"

Thời Vũ gật gật đầu, Diệp Thanh Linh cười tít cả mắt.

Hai người như đang quay ngược thời gian về lại giai đoạn "yêu đương" của trước kia, lại giống như đang cùng nhau bước đến một tương lai mới. Trong lòng Thời Vũ thấy ngọt, nhưng vẫn có chút gì đó rất hoảng loạn, cô sợ rằng một ngày tươi đẹp như hôm nay cũng chỉ là một giấc mộng. Sợ rằng sợi dây vô hình nối hai người lại với nhau bất thình lình lại đứt đoạn.

Dù là trong giấc chiêm bao cũng được, ít ra đây vẫn là một giấc mơ đẹp, ít ra trong mộng cô vẫn còn được ở bên cạnh Diệp Thanh Linh.

Hai người đi dọc theo bờ sông thật lâu, mãi cho đến khi Thời Vũ mệt mỏi mới gọi xe về lại khách sạn, buổi tối hai người gọi thức ăn bên ngoài, nhưng mà nói sao thì ăn cũng rất vui vẻ. Diệp Thanh Linh còn đang thích chí bàn về kế hoạch cho ngày mai, nhưng bỗng nhiên, người đại diện lại gọi điện thoại đến.

"A Lô? Chị Lý?" Diệp Thanh Linh nhấc máy, cô và Thời Vũ đang nằm trên giường, những ngón tay dịu dàng đan vào nhau.

Diệp Thanh Linh mở loa ngoài, đặt điện thoại lên gối nằm. Cô vừa nghe tiếng trong điện thoại, vừa dịu dàng nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Thời Vũ, ngón tay của hai người cứ lướt lướt trong lòng bàn tay của đối phương, vẽ ra những hình thù không có quy luật, có đôi khi còn ép ép đầu ngón tay của đối phương, xong rồi lại dùng đầu ngón tay để đánh nhau. Rõ ràng đây cũng chỉ là những cử động ngón tay hết sức đơn giản, nhưng hai người lại không hề thấy chán.

Lòng bàn tay và đầu ngón tay đều ngứa ngáy, nhưng cảm giác trong lòng lại là ấm áp, thoải mái.

Ý cười như sắp tràn ra từ đôi mắt Diệp Thanh Linh.

"Thanh Linh..." Giọng nói áy náy của người đại diện cất lên từ bên kia đầu dây, "Em tham gia thêm một show giúp chị... Trên Chính Phủ với cả đài truyền hình bên Xuyên Thành có hợp tác, đang làm một show công ích với cả tuyên truyền. Bọn họ biết em đang ở Xuyên Thành, tạm thời cũng không có bận, nên mới liên hệ với chị, họ hy vọng em tham gia làm khách mời, tầm một hai ngày là được. Em cũng biết đó... Những chuyện hợp tác với bên Chính Phủ không phải muốn từ chối là từ chối."

"Không sao đâu chị Lý, chị cũng nói là có một hai ngày thôi mà." Diệp Thanh Linh nghĩ, dù sao thì sau show này cũng sẽ là kỳ nghỉ dài, trễ thêm mấy ngày cũng không thành vấn đề.

"Thanh Linh, em hiểu là tốt rồi..." Người đại diện lại nói thêm mấy câu, cuối cùng mới nói, "Địa điểm là một trấn nhỏ ở chân núi Nhiệt Sơn, giờ chị đi đặt vé tàu hỏa cho em..."

Trong phòng vô cùng im ắng, Diệp Thanh Linh còn bật loa ngoài, giọng của người đại diện rất rõ ràng.

Nghe được hai tiếng "Nhiệt Sơn", Diệp Thanh Linh ngẩng đầu kinh ngạc, nhăn mặt, vô cùng khó chịu, vô cùng chán ghét.

Thời Vũ nhìn sắc mặt của Diệp Thanh Linh, cô lập tức trở nên hoảng loạn, không biết phải làm sao.

Ngón tay đang quấn vào nhau của hai người bỗng nhiên lại tách ra cùng một lúc. Thời Vũ cảm nhận được rất rõ, sợi dây vô hình giữa hai người đột nhiên đã đứt đoạn mà không hề có chút dấu hiệu báo trước, bầu không khí ấm áp giữa hai người cũng đã tan sạch.

Nhiệt Sơn, chính là quê nhà mà Diệp Thanh Linh không muốn quay lại.

.......

Trên xe lửa.

Cảnh vật ngoài cửa sổ đang chậm rãi chạy lùi về sau, là những hàng cây ảm đạm không khác gì nhau. Từ tỉnh lị Xuyên Thành đến núi Nhiệt Sơn cần mười hai tiếng đi tàu hỏa. Từ tám giờ sáng, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đã lên tàu, họ mua vé giường nằm, trong buồng chỉ có hai người.

Không khí trong buồng này có chút ngột ngạt. Diệp Thanh Linh ngồi bên chiếc bàn nhỏ, một tay chống cằm, những ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt bàn. Cô lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ về chuyện gì.

Trong buồng xe lửa cách âm không tốt lắm, ngồi bên trong vẫn có thể nghe được âm thanh của buồng bên cạnh, những trợ lý của Tinh Nguyệt đang cười đùa rất náo nhiệt. Cảm xúc trong mắt Diệp Thanh Linh rất nhạt nhòa, không hề bị ảnh hưởng.

Bắt đầu từ tối hôm qua, lúc biết được tin phải đến Nhiệt Sơn, tâm trạng của Diệp Thanh Linh vẫn luôn như thế, nặng nề, lẳng lặng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự bức bối.

Thời Vũ cảm thấy rất bất an, cô không biết phải trấn an Diệp Thanh Linh như thế nào. Ban đầu, cô còn sợ rằng Diệp Thanh Linh không muốn cô đến Nhiệt Sơn cùng, cũng may là Diệp Thanh Linh không nói gì, chỉ lấy thông tin của Thời Vũ để đặt vé luôn.

Nhìn Diệp Thanh Linh trầm tĩnh như vậy, Thời Vũ hồi tưởng lại lần đầu tiên mà hai người cùng đi du lịch là lúc Diệp Thanh Linh còn mất trí nhớ, bọn họ cùng đi đến núi tuyết ở gần Hải Thành.

Lúc đó, khi ngồi ở trên xe, Diệp Thanh Linh nhìn khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ, cô ấy cứ ríu rít nói hết chuyện này tới chuyện kia, vô cùng hoạt náo, không hề dừng lại bất cứ một giây một phút nào.

Nhưng bây giờ, Diệp Thanh Linh lại im lặng đến đáng sợ, Thời Vũ nhìn không ra là cô ấy đang nghĩ cái gì, nhưng rồi lại không dám hỏi, không biết phải làm sao mới tốt.

Ngày hôm qua, tâm trạng của Diệp Thanh Linh rất tốt, không khí giữa hai người vừa ấm áp lại vừa ái muội, nhưng khi tâm trạng của Diệp Thanh Linh trầm xuống, thứ tồn tại giữa hai người cũng chỉ còn lại sự nặng nề.

Giống như bầu không khí giữa hai người, bắt đầu từ thời khắc Thời Vũ dần trở nên thu mình lại trước mặt Diệp Thanh Linh, bắt đầu từ thời khắc Thời Vũ dần trở nên hèn mọn và sợ hãi, thì sự chủ đạo đã thuộc về Diệp Thanh Linh. Và cho dù có ra sao, Thời Vũ cũng sẽ tiếp thu.

.......

Diệp Thanh Linh nhìn những hàng cây bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ, lần cuối mà Diệp Thanh Linh thấy cảnh này là bảy năm về trước, lúc cô ngồi trên tàu hỏa để rời khỏi nơi đó.

Bảy năm... Cũng có thể xem như là gần tám năm trời, chẳng những Diệp Thanh Linh không hề có một chút lưu luyến nào với quê nhà, mà nếu bắt buộc phải nói, thì tình cảm mà cô dành cho ngôi nhà ở Hải Thành, dành cho bà ngoại... Hay thậm chí là dành cho Thời Vũ, tất cả đều nhiều hơn nơi này gấp mấy lần. Nếu có thể, cả đời này cô cũng không muốn quay lại đây, nhưng mà ai ngờ, đi tới đi lui thì bảy tám năm sau lại trùng hợp có chuyện phải về trấn nhỏ năm nào, hơn nữa còn về cùng với Thời Vũ.

Nghĩ đến Thời Vũ, Diệp Thanh Linh liếc sang nhìn bên cạnh.

Thời Vũ ngồi trên chiếc giường đối diện, góc nghiêng vẫn mang theo sự lạnh nhạt, hờ hững vốn có. Nhưng Diệp Thanh Linh cảm nhận được, cảm xúc thật sự của Thời Vũ không hề bình tĩnh như những gì cô ấy đang thể hiện ra bên ngoài, cô ấy đang hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi.

Đang sợ... Mình?

Diệp Thanh Linh cắn cắn môi, mày hơi cau lại.

Tại sao lại sợ mình nữa rồi?

Ngày hôm qua, còn có buổi tối hôm trước, không phải bầu không khí giữa hai người đang rất ổn hay sao? Rõ ràng là Diệp Thanh Linh cảm nhận được mối quan hệ của hai người đã cải thiện rất nhiều, đã sắp thoát khỏi mối quan hệ vặn vẹo của lúc trước, nhưng tại sao, tại sao đột nhiên Thời Vũ lại bắt đầu "sợ" cô? Diệp Thanh Linh không hiểu.

Hình như là bắt đầu từ lúc cô nhận được cuộc gọi của người đại diện...

Nhưng mà, không phải chỉ là một chuyến đi về Nhiệt Sơn thôi à? Tuy là Diệp Thanh Linh không muốn về, nhưng cô đâu có tỏ ý sẽ bỏ lại Thời Vũ, còn chủ động mua vé cho luôn cơ mà. Tại sao Thời Vũ lại bất an? Tại sao lại sợ sệt?

Rốt cuộc là Thời Vũ đang sợ cái gì? Đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Mặt khác, có lẽ là sắp về lại quê xưa nên trong lòng của Diệp Thanh Linh có chút gì đó vô cùng ngột ngạt, đầu óc cũng không thể nào đủ bình tĩnh để ngẫm nghĩ. Cô biết Thời Vũ đang sợ mình, nhưng cô không biết vì sao. Ngược lại, sự bất an, hoảng loạn, cẩn thận của Thời Vũ lại càng khiến cô cảm thấy bực bội.

Diệp Thanh Linh dùng một tay xoa xoa giữa mày, một tay khác thì vươn về phía Thời Vũ như tỏ vẻ trấn an.

Thời Vũ giật mình, ngoan ngoãn nắm lấy. Đầu ngón tay chạm vào nhau, tay của Thời Vũ rất lạnh, còn của Diệp Thanh Linh lại rất ấm. Thời Vũ sợ mình làm Diệp Thanh Linh bị lạnh, bản năng của cô muốn rụt rụt tay về, tựa như đang lấy lòng. Ngay lập tức, Diệp Thanh Linh nắm chặt lại, ngón tay cô ấy vuốt ve trên mu bàn tay của cô.

Ngước mắt, đối diện.

Sự lạnh nhạt trên gương mặt của Thời Vũ tan vào không khí, ánh mắt rất ngoan ngoãn, nhìn có chút gì đó vừa sợ sệt lại vừa lúng túng.

Vốn dĩ Diệp Thanh Linh đang bực bội, cô nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược như thế của Thời Vũ, sự bức bối dưới đáy lòng lại cồn cào.

Diệp Thanh Linh bóp tay của Thời Vũ, bắt cô ấy đan mười ngón tay với mình, sau đó Diệp Thanh Linh đứng dậy nghiêng người ép Thời Vũ xuống, còn không quên khóa lại cửa buồng. Thời Vũ bị Diệp Thanh Linh đè lên vách, phía sau lưng vẫn còn âm thanh ầm ĩ nhốn nháo của các trợ lý.

"Nhiễm Nhiễm..."

Diệp Thanh Linh thở một hơi vào vành tai của Thời Vũ, nụ cười tràn đầy sự độc ác. Cô dùng một tay để đan mười ngón với Thời Vũ, tay kia thì siết chặt cổ tay của Thời Vũ, ép sát vào vách buồng.

Đôi mắt của Thời Vũ ửng đỏ, chân cũng không còn sức lực, gác lên trên eo của Diệp Thanh Linh.

Lại thêm một lần nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt của Thời Vũ hồng như là một chú thỏ con, khóe mắt rưng rức, mím môi, nhìn Diệp Thanh Linh một cách yếu đuối, nhưng rồi lại không hề có một chút chối từ. Sự bức bối trong lòng Diệp Thanh Linh cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa, nó chuyển thành cơn tức giận cuồn cuộn, cô áp mạnh môi mình lên môi của Thời Vũ.

Hai người lại quay trở về với mối quan hệ vặn vẹo, những ấm áp khi ở cạnh nhau của ngày hôm qua như một cơn ảo giác vừa xẹt ngang.

.......

Khi hai người xuống tàu thì đã là tám giờ tối.

Giờ này, núi rừng mùa đông vô cùng tăm tối, ra khỏi trạm tàu rồi thì gần như là không có đèn, nhìn không thấy năm ngón tay. Diệp Thanh Linh nhìn về một hướng nào đó, một khoảng rừng núi hoang vu tối đen như mực, lúc trước, cô đã chạy từ phía đó ra đây. Tám năm, tựa như một cái chớp mắt.

Nếu từ đây chạy thẳng về hướng đó, có lẽ là tầm hai tiếng... Hoặc là ba tiếng hơn thì sẽ đến được căn nhà mà cô từng sống. Lúc nghĩ như vậy, Diệp Thanh Linh chợt cau mày, chán ghét.

Khuôn mặt của ba và bà nội, những ký ức vốn đã quên đi, bỗng nhiên lại ùa vào trong não.

Nhưng mà cũng may là chương trình được ghi hình ở một trấn nhỏ ở chân núi, cách nhà cũ khoảng tầm mấy chục cây số đường núi, chắc là sẽ không đụng trúng người quen.

Thật ra thì Diệp Thanh Linh cũng không có họ hàng thân thích gì quen cho lắm, mẹ của cô là người trong thành phố, bị gả đến đây, hình như là do ông ngoại qua đời, bà ngoại thì bị bệnh nặng, gia cảnh rất khốn khó. Lúc đó nhà họ Diệp còn tích được một số tiền, mẹ cô hết cách nên đành phải gả.

Bà ngoại cũng lên núi sống với mẹ, trước kia bà có học y, cho nên bà trở thành bác sĩ duy nhất trong thôn. Khi Diệp Thanh Linh còn bé, cô chỉ lò dò đi theo bà ngoại và mẹ, không thân thiết gì với bên nội.

Trường của Diệp Thanh Linh cũng ở trên núi, lâu lâu cô mới được đi xuống trấn nhỏ một lần, ấn tượng của cô đối với trấn nhỏ dưới chân núi rất mờ nhạt.

Dòng suy tư của Diệp Thanh Linh rất rối loạn, cô nhớ, hình như là lúc cô còn bé xíu, mẹ và bà ngoại sẽ nắm tay cô, dắt cô đến thị trấn để mua thuốc. Bà ngoại ân cần nghiêm túc nói cho cô nghe về tên những loại thuốc như hoàng kỳ, đương quy, mộc lan, bán hạ... Diệp Thanh Linh đã không còn nhớ rõ nữa.

Cô chỉ nhớ mang máng, hình như mẹ có mua cho cô một viên kẹo, rất ngọt.

Vì bà ngoại là bác sĩ nên bà rất được những người trong thôn kính trọng. Tên của Diệp Thanh Linh cũng là do bà ngoại đặt. Vì có bà ngoại, tuổi thơ của Diệp Thanh Linh cũng không đến nỗi tệ, ba và bà nội cũng chẳng dám làm gì cô. Mãi cho đến khi bà ngoại qua đời, tất cả mọi thứ đã đổi thay.

Vốn dĩ mộ của bà ngoại và mẹ được xây ở mảnh sân sau nhà. Nhưng về sau, ba của cô phá hết tiền của trong nhà, bán đi mảnh đất đó, hài cốt của mẹ và bà ngoại cũng tìm không ra nữa. Lúc đó Diệp Thanh Linh còn quá bé, ngoại trừ khóc tức tưởi ra thì cũng chẳng làm được gì...

Dòng suy nghĩ dần phiêu lãng, càng ngày càng loạn.

Loạn đến đau cả đầu.

Diệp Thanh Linh nhìn về phía núi, Thời Vũ ôm lấy eo Diệp Thanh Linh, yếu ớt mà tựa vào lòng ngực của cô.

Diệp Thanh Linh cảm nhận được hơi thở ấm áp bên cổ, rốt cuộc cũng hoàn hồn, cơn đau nhói dường như cũng giảm bớt. Trên mặt Diệp Thanh Linh không có cảm xúc gì, ngón tay xoa xoa tóc của Thời Vũ, sau đó lại siết chặt vai Thời Vũ, giống như là muốn kéo cô ấy vào lòng mình.

Đầu mùa đông, buổi đêm trên núi rất lạnh lẽo, hai người ôm nhau thật chặt, nhiệt độ cơ thể rất ấm áp.

"A Linh." Thời Vũ vô thức mà nỉ non một tiếng.

Người đại diện và những trợ lý nhìn thấy, cứ tưởng là hai người đang phát cơm chó, lặng lẽ nhìn nhau cười.

Hôm nay, bỗng nhiên Thời Vũ lại xuất hiện ở chỗ của Diệp Thanh Linh, ban đầu bọn họ cũng giật cả mình, nhưng mà không bao lâu thì đã bình tĩnh lại. Lăn lộn trong cái giới này lâu rồi, có gì mà chưa từng được thấy, mấy cặp yêu nhau cứ chia tay rồi quay lại, rất bình thường.

Xe bus của tổ chương trình đã chờ sẵn ở ngoài, đoàn người cùng bước lên. Diệp Thanh Linh ngồi ở băng ghế cuối cùng, Thời Vũ nằm trên đùi Diệp Thanh Linh để nghỉ ngơi, lưng của Thời Vũ hơi cong lại, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, đáng thương.

Ngồi trên xe lửa lâu, Thời Vũ mệt vô cùng.

Ngón tay của Diệp Thanh Linh để sát vào bên mặt của Thời Vũ, lâu lâu lại nhẹ nhàng gãi gãi một chút, theo động tác của Diệp Thanh Linh, cổ họng của Thời Vũ lại nỉ non mấy tiếng, tựa như một chú mèo con đang làm nũng. Thời Vũ cứ nằm như thế, ngủ say.

Diệp Thanh Linh mê mang mà nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ, chiếc xe đang chạy vòng theo đường đèo để lên, khung cảnh tối đen như mực cũng dần thay đổi, chỉ còn thấy được loáng thoáng những bóng cây. Diệp Thanh Linh thở dài thườn thượt, cô không thích một Thời Vũ lúc nào cũng nhu nhược, dễ bắt nạt, lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng cô như thế, vì những thứ đó không giống Thời Vũ... Cô lại bắt đầu không kiểm soát được sự tức giận của mình, nhưng mà cũng hết cách.

Diệp Thanh Linh thích cảm giác ở chung với Thời Vũ của ngày hôm qua, còn cả buổi tối ngày hôm trước nữa, nhưng cô không biết làm thế nào mới có thể trở lại như cũ.

Hai người như đang cách nhau một lớp sương mù thật dày, không ai có thể nhìn rõ được biểu cảm, sắc mặt, cảm xúc muốn biểu đạt của đối phương, những lời muốn nói nhưng rồi lại chẳng thể giãi bày.

Diệp Thanh Linh tựa vào cửa kính, mí mắt nặng trĩu, cụp xuống, ngón tay chạm lên cổ của Thời Vũ, dần dần chìm vào giấc ngủ.

- ------

Lời của tác giả:

Không nói ra được, đúng là không thể nói ra được...

Lời của editor:

Đọc đến đoạn trên xe lửa thì mình thấy không đồng tình với cách làm của Linh cho lắm. Giờ Linh y hệt như Vũ hồi xưa, không biết mình đang nghĩ gì thì quy hết vào bực bội, tức giận xong rồi lại trút lên người người kia.

Chú thích:

(*)届不到的爱 - Một tình yêu không thể giãi bày.

Chữ 届(jiè), Hán Việt là Giới, nghĩa của từ này là truyền đạt. Như vậy, nghĩa của cả câu này là đang ám chỉ cho một tình yêu mà mình không tài nào có thể nói cho đối phương hiểu những tâm tư thầm kín từ dưới đáy lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play