Thời Vũ siết chặt tay, nhịp thở cũng trở nên dồn dập vì tức giận: "..."
Có phải là cô chưa bao giờ nhìn hết của Diệp Thanh Linh đâu.
Đừng nói gì tới hồi chưa mất trí nhớ, ngay cả sau khi mất trí nhớ rồi cô cũng nhìn không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà Diệp Thanh Linh còn cố tình chớp chớp mắt, dùng biểu cảm ngây thơ vô tội để bồi thêm một câu: "Em ngại lắm."
"Diệp Thanh Linh," Thời Vũ tức tới bật cười thành tiếng, "Trước lúc chị với em cãi nhau, em đã thay đồ trước mặt chị bao nhiêu lần rồi? Cả người em từ trên xuống dưới làm gì có chỗ nào mà chị chưa từng thấy đâu? Vậy sao lúc đó em không ngại, tự nhiên lúc này lại ngại? Sao đây, chẳng lẽ xa nhau chút thôi mà em đã ngại rồi?"
Diệp Thanh Linh nghiêng đầu, nhẹ nhàng "Oa" một tiếng, sau đó lại gật đầu không hề có chút hổ thẹn: "Đúng thế."
"Chị Thời, chị cũng nói là chị với em cãi nhau, em còn chưa tha thứ cho chị cơ mà." Diệp Thanh Linh nói rất mạch lạc, "Lúc chưa cãi nhau thì em không có ngại, cãi xong rồi thì em thấy ngại, đúng là vậy đó."
Thời Vũ hít sâu một hơi, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Diệp Thanh Linh..." Cuối cùng, giọng của cô lại dịu dàng thêm một chút, "Không phải hôm nay em cũng đã chịu gọi chị là "chị" rồi sao?"
Lúc ăn cơm trưa cũng gọi, trên đường về lại nhà gỗ cũng gọi, nãy giờ cũng gọi cơ mà.
"Hừm, em nói rồi mà, việc nào ra việc đó." Diệp Thanh Linh nhấc đầu lên một cái, chui vào trong chăn, đánh trống lảng, "Thời Vũ đừng có mà nhìn tôi nữa, tôi sẽ chui vào chăn để thay quần áo. Thời Vũ quay lưng lại với tôi nhanh lên, Thời Vũ."
Bây giờ lại quay về với trò gọi tên rồi.
Thời Vũ: "..."
Nói như kiểu cô muốn nhìn lắm vậy đó.
Thời Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười hiền hòa: "Em đi vào phòng vệ sinh thay cũng được mà."
"Không đi đâu." Diệp Thanh Linh lắc đầu, nói một câu rất hợp lý, "Trong phòng vệ sinh lạnh lắm, muốn thay ở đây cơ."
Nói xong, dưới lớp chăn đã nổi lên một cục tròn vo, nhúc nha nhúc nhích, sột sà sột soạt.
Khóe mắt của Thời Vũ giật giật mấy cái, rốt cuộc vẫn xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Diệp Thanh Linh: "Chị không nhìn em, em thay như bình thường đi."
"Trước khi tôi lên tiếng thì Thời Vũ không được xoay người lại đâu nha." Giọng của Diệp Thanh Linh mềm mại như bông.
Thời Vũ hít sâu, gần như là gằn từng chữ một: "Ừm. Chị, không, nhìn."
"Hứa rồi đó nha?" Diệp Thanh Linh hỏi.
Thời Vũ nghiến răng nghiến lợi: "... Hứa."
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, dùng dư quang để ngó đến hình ảnh phản chiếu trên tường, đèn trong căn nhà gỗ sáng lên một màu rất ấm, vừa khéo lại chiếu bóng dáng của Diệp Thanh Linh lên tường.
Cơ thể của người thiếu nữ rất tinh tế, tràn đầy sức sống, vòng eo lẫn cơ đùi đều rất săn chắc, đường cong trên ngực cũng rất rõ ràng, nhìn không sót một chút gì.
Ngón tay cái đang lướt trên màn hình của Thời Vũ chợt ngừng lại, trong nháy mắt đó, giống như thể cô đã hiểu ra được thế nào gọi là thích—— Mà cho dù cô không hiểu đi chăng nữa thì bản năng của cô vẫn rất si mê dáng người mạnh mẽ xinh đẹp của Diệp Thanh Linh, thậm chí... không kìm nén nổi.
Bất thình lình, bụng dưới lại truyền đến một cảm giác rất khó tả.
Nhịp tim của Thời Vũ bỗng nhiên lại nhanh lên, không cẩn thận lại cắn trúng đầu lưỡi một cái, lúc này cô mới bừng tỉnh.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh Linh đã thay đồ ngủ xong, nhảy lon ton một cách tràn đầy năng lượng về phía phòng vệ sinh: "Thời..."
Cô chọn cách bỏ luôn xưng hô: "Đi rửa mặt nhé ạ, cứ thay quần áo đi ạ, yên tâm, khi quay lại sẽ hỏi trước là đổi xong chưa."
"... Chậc." Thời Vũ tặc lưỡi một tiếng.
Cô thay đồ ngủ xong thì nhìn quanh phòng một cái, tìm xem có chỗ nào để cất đồ đã thay ra hay không.
Thật ra căn nhà mà chương trình《Hấp Dẫn Về Làng》thuê là một căn nhà chòi vô cùng rách nát, trải qua mấy kỳ đầu tiên, dưới sự sửa sang của các vị khách mời thì mới được như bây giờ. Nhưng mà cho dù đây là phòng đôi thì nó vẫn bé tí, ngoại trừ hai chiếc giường ra thì cũng chỉ đặt được một bộ bàn ghế nhỏ, cố lắm với để được laptop và túi xách của Thời Vũ lên.
Nói gì cái tủ quần áo, ngay cả giá treo đồ còn không có.
Ánh mắt của Thời Vũ dừng lại ở chỗ túi xách của mình, bỗng nhiên lại thấy hơi hồi hộp, cắn cắn đầu lưỡi.
Bên trong có chứa...
Thôi, không biết bay giờ lấy ra thì có tác dụng không. Ánh mắt của Thời Vũ dời về phía giường của Diệp Thanh Linh.
Bộ quần áo mà Diệp Thanh Linh vừa thay ra còn đang được vứt lộn xộn trên giường.
Thời Vũ nhìn bộ quần áo, nghĩ nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại ném đồ mà mình vừa thay lên giường của Diệp Thanh Linh, sau đó lại lấy chiếc gối nằm của Diệp Thanh Linh sang đặt cạnh chiếc gối của mình. Một chiếc giường để ngủ, một chiếc giường để ném quần áo, quá hợp lý luôn.
Với lại... Tuy là trên giường có thảm điện, nhưng dù sao thì đây cũng là nhà gỗ, không có lắp hệ thống máy sưởi nên hơi lạnh lẽo một chút. Hai người ngủ chung với nhau thì thoải mái hơn là ngủ một mình nhiều.
Chắc là Diệp Thanh Linh sẽ không từ chối... nhỉ?
Thời Vũ vô thức liếm liếm môi, dựa vào một bên giường, chừa lại một nửa bên còn lại cho Diệp Thanh Linh.
"Thời..." Rất nhanh, phòng tắm đã có tiếng của Diệp Thanh Linh cất lên, "Đổi xong chưa ạ?"
"Rồi." Thời Vũ lạnh nhạt nói, tiếp tục nghịch điện thoại rồi vờ như không có gì xảy ra.
Diệp Thanh Linh vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy được hai bộ quần áo vừa thay, lại thấy trên giường của Thời Vũ đang để trống một nửa, cô ngơ ngác mà chớp chớp mắt: "Ơ?"
Lông mi của Thời Vũ hơi động đậy, không ngẩng đầu: "Quần áo để trên giường em, em ngủ chung với chị."
Diệp Thanh Linh ngơ ngác nói: "Nhưng mà... Sao không để quần áo trên giường của mình đi ạ?"
"Chị không thích." Thời Vũ lạnh nhạt nói.
Diệp Thanh Linh suy nghĩ một hồi, cũng phải, trong cuộc sống thường ngày Thời Vũ cực kỳ kén chọn, cũng coi như là có chút bệnh sạch sẽ, chị ấy không muốn để quần áo mới thay ra lên giường của mình thì cũng hiểu được.
"Nhưng mà..." Diệp Thanh Linh ngập ngừng một chút, nói tiếp, "Không phải ở đằng kia có bàn ghế hay sao?"
Thời Vũ: "Chị không ném lên được."
Diệp Thanh Linh nhìn qua, trên bàn có đặt chiếc laptop, trên ghế thì có túi xách của Thời Vũ, tuy là không đến nổi không ném đồ lên được, nhưng mà với cái tính nết của Thời Vũ...
Diệp Thanh Linh bỗng nhiên thở dài một hơi.
Rốt cuộc Thời Vũ cũng chịu ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh đang mặc đồ ngủ hình con sói lông xù, nón của áo đã che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ da phần da trắng nõn, cái lỗ tai mềm như bông trên đỉnh đầu hơi rũ xuống, lắc lư qua lại.
Nói gì thì nói, trông cũng đáng yêu phết.
Nhưng mà lúc này, Diệp Thanh Linh gần như là viết rõ hai chữ "ghét bỏ" ở trên mặt, cô cúi đầu lầm bầm một tiếng: "Sao mà chị phiền như thế cơ chứ..."
Khóe môi của Thời Vũ hơi cong lên, ánh mắt cũng thu lại, ngay lúc cô cho rằng Diệp Thanh Linh sẽ ngoan ngoãn trèo lên giường thì lại nghe được âm thanh có chút không kiên nhẫn của cô ấy: "Được rồi, đợi một chút."
Tuy là cách nói chuyện có hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn mang theo chút dỗ dành.
Thời Vũ còn chưa kịp hoàn hồn thì Diệp Thanh Linh đã mặc nguyên cây đồ ngủ hình con sói mà chạy ào ra khỏi phòng, không hề đóng cửa, bên ngoài có tiếng thùng thùng như đang chạy xuống cầu thang. Rất nhanh lại nghe được tiếng bước chân lên lầu, Diệp Thanh Linh bưng theo một cái ghế trở về phòng, đặt nó ở chính giữa của hai giường.
Ngón tay của Thời Vũ run rẩy.
Hình như cô đã đoán được Diệp Thanh Linh định làm gì.
Quả nhiên là Diệp Thanh Linh lại ôm đống quần áo trên giường, gồm hai bộ đồ của bọn họ, đặt lên trên ghế, chỉnh tới chỉnh lui một hồi còn mặt dày mày dạn mà đem đồ lót của hai người đặt ở trên cùng, xếp gọn gàng.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh bước đến phía giường của Thời Vũ, dùng sức giật một cái để cướp lại chiếc gối của mình.
Rốt cuộc, Thời Vũ cũng nhịn hết nổi, cô trừng mắt, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diệp Thanh Linh nhanh trí bấm vào công tắt đèn được gắn ở đầu giường, cả phòng chìm vào một mảnh tối đen.
"Ngủ thôi." Ở phía giường đối diện có tiếng của Diệp Thanh Linh phát ra, nghe có vẻ rất vui sướng, ngay sau đó là tiếng kéo chăn sột soạt.
sau đó là tiếng thở đều đều.
Ngón tay của Thời Vũ bất chợt siết chặt lấy chăn: "..."
Nhắm mắt, ngủ.
.......
Không biết đã qua bao lâu.
Trong bóng đêm, Diệp Thanh Linh bỗng nhiên mở mắt.
Đôi mắt đã quen với bóng tối, dưới ánh sáng le lói của mặt trăng, cô mơ hồ thấy được gương mặt của Thời Vũ.
Thời Vũ vẫn nằm cuộn tròn lại, tư thế ngủ này khiến cô ấy trông rất yếu đuối và đáng thương, khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Cả đầu của Diệp Thanh Linh còn đang được giấu dưới lớp nón, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Thời Vũ, liếm liếm khóe môi, tựa như một chú sói con đang rình mồi.
Nhưng sau đó, cô lại nghiêng nghiêng đầu, trên mặt cũng hiện lên sự hoang mang.
Tuy là sau sự việc lần trước, trong lòng Diệp Thanh Linh vẫn còn chút giận dỗi, nhưng cũng có rất nhiều chuyện cô muốn hỏi Thời Vũ.
Muốn hỏi tại sao cô ấy lại đến chương trình này, là trùng hợp hay là cố ý? Muốn hỏi câu "vợ vợ son" mà bà ngoại nói là có ý gì, có phải giống như thứ mình đang nghĩ không?
Nhưng mà Diệp Thanh Linh cũng không biết tại sao, khi cô thấy Thời Vũ nhường cho cô một nửa giường, trong lòng cô bỗng nhiên lại thấy luống cuống, bản năng mách bảo rằng hãy trốn đi.
Cô không dám hỏi Thời Vũ.
Sự sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm này, rất giống với sự sợ hãi đối với phòng vẽ tranh của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh lắc lắc đầu tỏ vẻ buồn rầu, thở dài một hơi, lật người lần thứ hai rồi ngủ mất.
.......
Lần đầu tiên mà Thời Vũ phải ngủ ở một chỗ khá kém như thế này, nhưng rất ngoài ý muốn, cả đêm cô ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên, cô mơ mơ màng màng bấm tắt, mở mắt.
Trong phòng vẫn còn tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng từ ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức màn.
Vẫn còn chưa đến buổi ngày.
Nhưng mà do hôm qua đã ngủ rất ngon rồi nên Thời Vũ cũng không định ngủ tiếp, cô nhìn về phía đối diện, Diệp Thanh Linh còn đang chui rúc trong lớp chăn ngủ say sưa, cả gương mặt đều bị chiếc nón con sói che mất, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thời Vũ lại nhìn về chiếc ghế ở giữa hai giường, mơ màng mà vươn tay lấy đồ lót, chuẩn bị thay quần áo.
Sau khi mặc vào, Thời Vũ mới cảm thấy có hơi chật một tí, cô cởi ra để nhìn thử, vì quá tối nên cô cũng không thấy rõ được kiểu dáng của nó, nhưng mà khi cô sờ thử thì đúng là cái mà cô hay dùng cơ mà.
Bỗng nhiên Thời Vũ lại nhận ra được chuyện gì, cô nhìn về hướng Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ: "..."
Hình như cô mặc nhầm áo lót của Diệp Thanh Linh rồi...?
Thời Vũ chui lại vào chăn, cắn cắn đầu lưỡi, bỗng nhiên trời xui đất khiến thế nào mà cô lại đưa chiếc áo lót lên trước mặt, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Trên đó còn vươn chút hương sữa cam quýt nhàn nhạt, đúng thật là không phải của cô, rất lâu rồi cô không có dùng nước hoa.
Thực sự, cô thực sự mặc nhầm áo lót của Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ đang định đặt áo xuống, nhưng ngón tay lại theo phản xạ mà siết chặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn một ít. Giống như kiểu... mới vừa nãy, cô đã vô tình làm ra một cái hành động gì đó rất kỳ cục, biết bao nhiêu năm trời rồi, trong lòng lại lần đầu cảm giác có sự ngượng ngùng không nói nên lời đang ập đến.
Lúc này, đèn trong phòng thình lình lại bị bật lên.
Không biết Diệp Thanh Linh đã thức dậy từ lúc nào, dưới ánh sáng chói lóa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Thanh Linh nhìn gương mặt đỏ ửng của Thời Vũ trước, sau đó lại nhìn... chiếc áo lót cô ấy đang cầm trên tay, cuối cùng mới chú ý tới nhịp thở hơi dồn dập của cô ấy, bỗng nhiên cả người lại đứng hình như trời trồng.
Thoạt nhìn, giống như là Thời Vũ đang ngửi áo lót của cô.
Diệp Thanh Linh ngơ ngác mà chớp mắt.
Thời Vũ cũng ngơ ngác theo.
Không khí trong phòng trở nên vừa xấu hổ lại vừa kỳ quái.
"Em... Em em em..." Cuối cùng, Diệp Thanh Linh đột nhiên nhảy từ trên giường lên, xoay người chạy vọt về phía phòng vệ sinh, "Chị, chị Thời, em chưa có thấy gì hết...! Nấc cụt..."
Thậm chí vì quá xấu hổ mà Diệp Thanh Linh còn đánh một cái nấc cụt.
Thời Vũ nhìn cái dáng vẻ chạy trối chết của cô ấy, hàm răng cũng run lên nhè nhẹ: "..."
Cô không phải, cô không có, cô...
Cả đời này của Thời Vũ chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế.
.......
Lúc sau, tuy không khí trong phòng vẫn còn có chút kỳ kỳ, Diệp Thanh Linh cũng đã cố che giấu đi, nhưng mà Thời Vũ cứ cảm thấy ánh mắt của cô ấy khi nhìn về phía mình có chút gì đó rất khó tả.
Cũng may là sau khi Diệp Thanh Linh thay quần áo xong, chỉ sửa soạn lại một chút thì đã xuống lầu để chạy bộ.
Thời Vũ ngồi trước bàn, vén bức màn lên nhìn xuống phía dưới.
Bây giờ trời mới tờ mờ sáng, Diệp Thanh Linh dậy sớm nhóm lửa nấu cháo, nhân viên phụ trách của tổ chương trình cũng chỉ đành bất lực dậy theo để ghi hình. Sau khi nấu cháo, Diệp Thanh Linh lại chạy mấy vòng quanh sân, mãi cho đến khi cháo rau xanh đã sôi lên thì mới múc mấy chén để chia cho các nhân viên phụ trách.
Không chỉ những khách mời minh tinh, mà ngay cả nhân viên của tổ đạo diễn cũng luôn cười hì hì trước mặt của Diệp Thanh Linh, hiển nhiên là bọn họ rất thích cô ấy.
Từ ngày hôm qua thì Thời Vũ đã chú ý tới cách làm việc của Diệp Thanh Linh rồi, vô cùng gọn gàng lưu loát, vả lại cũng không hề ngại dơ hay ngại mệt, cả ba người kia đều coi Diệp Thanh Linh là tâm phúc. Và cũng chỉ có Thời Vũ trong quá khứ mới có thể nghĩ rằng Diệp Thanh Linh là người không thể chịu được cực nhọc, là một chú chim hoàng yến được chiều hư đến độ chỉ có thể lớn lên dưới sự che chở của mình.
Nhưng một người ưu tú như Diệp Thanh Linh của lúc này, cô phải dành bao nhiêu thời gian mới có thể một lần nữa thuần hóa được?
Thời Vũ rũ mắt, không nhìn nữa, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau khổ và mất mát.
Không bao lâu sau, cửa phòng bị gõ vang, Diệp Thanh Linh đang bưng hai chén cháo vào, đưa cho Thời Vũ một chén: "Chị Thời... Cháo của chị."
Giống như sự xấu hổ của lúc nãy đã tan sạch, sự giận dỗi trong lòng Diệp Thanh Linh cũng vơi bớt nên mới có thể gọi cô là "chị Thời" tự nhiên đến thế.
Thời Vũ đơ mặt, im lặng không lên tiếng mà nhận lấy.
Diệp Thanh Linh ngồi ở giường đối diện, cúi đầu lặng lẽ ăn cháo, bởi vì buổi sáng đã chạy bộ cho nên gương mặt cô ấy có chút hồng hồng, làm cho người ta muốn nhéo nhéo mấy cái.
Vành tai của Thời Vũ đỏ ửng, cô dời ánh mắt mình đi, cũng im lặng ăn cháo.
Hai người cùng nhau ăn hết cháo.
Thời Vũ đưa cái chén không cho Diệp Thanh Linh, rốt cuộc mới mở miệng giải thích: "Lúc nãy chị lấy nhầm..."
Nhưng mà còn chưa nói dứt câu thì Diệp Thanh Linh đã gật đầu thật nhanh: "Ừm ừm ừm, em biết rồi."
Thời Vũ: "..."
Có thể có lệ thêm chút không?
Thời Vũ sượng mặt, lặng lẽ cùng xuống lầu với Diệp Thanh Linh, sau khi đến chỗ rửa chén, nước ấm cũng đã được đun sẵn, Diệp Thanh Linh bỏ hai cái chén vào, bắt đầu rửa rất thuần thục.
Thời Vũ do dự một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Chị giúp em nhé?"
"Chị biết à?" Diệp Thanh Linh hỏi ngược lại.
Thời Vũ không nói nữa, ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh để đợi.
Sau khi rửa hai cái chén xong, lúc này trời mới hửng sáng, Diệp Thanh Linh lười biếng mà vươn vai, bước về phía sân, mới bước vài bước thì cô lại xoay người, vờ như hỏi một cách lơ đãng: "Em chuẩn bị đi dạo, chị Thời, chị đi không?"
Thời Vũ bước theo.
Cuối thu đầu đông, sáng sớm ở trên núi có chút sương mù lượn lờ như khói trắng, bầu không khí vừa mát mẻ lại vừa tươi mới, rảo bước trên đường núi cũng khó tránh khỏi có hơi lạnh lẽo.
Trong phòng chỉ đạo, lúc tổng đạo diễn còn đang ngáy ngủ, bỗng nhiên lại nhìn màn hình, không biết từ lúc nào mà Diệp Thanh Linh và Thời Vũ đã càng đi lại càng gần, cả hai đều không nói chuyện, nhưng tay của hai người lại rất ăn ý, cùng nhét vào trong túi áo khoác của Diệp Thanh Linh.
Cảnh nắm tay của hai người vào tối hôm qua không quay được, nhưng hôm nay lại quay rất rõ ràng.
Cái loại cảm giác tinh tế đến vi diệu như thế này sắp tràn ra khỏi màn hình rồi.
Trong phòng, một đám người trố mắt nhìn nhau, bọn họ cứ cảm giác như thể mình vừa phát hiện một chuyện gì đó không nên phát hiện.
"Này..." Rốt cuộc cũng có một người nhân viên thấp thỏm hỏi lại, "Đạo diễn, cảnh này có chiếu được không thế?"
Tổng đạo diễn nhớ tới những lời đồn về Thời Vũ ở trong giới, khóe miệng giật giật: "Chiếu... Chiếu cái quần què!"
Nếu chiếu đoạn nào thì ông ta sống nổi chắc?
Tổng đạo diễn nghĩ nghĩ rồi lại thở dài: "Cơ mà cứ lưu đoạn này lại làm tư liệu đi."
.......
Buổi sáng, nhiệm vụ của bốn người khách mời là đi học cách nhổ rau chân vịt cùng những người nông dân, sau đó sẽ chia thành hai cặp để thi đấu. Cặp nào nhổ được nhiều hơn thì sẽ nhận được thẻ hỗ trợ cho nhiệm vụ buổi chiều.
Theo lý thuyết thì đáng lẽ phải là một nam một nữ, nhưng mà sau khi suy xét đến một "bug" như Diệp Thanh Linh thì tổ chương trình quyết chọn ghép nam nam, nữ nữ thành một nhóm.
Nhưng mà cho dù có như vậy thì chỉ sau một giờ, nhóm của Diệp Thanh Linh và Nhan Thi vẫn thắng được đôi nam nam kia, thành công giành được thẻ hỗ trợ.
Diệp Thanh Linh và Nhan Thi nắm tay, vui vẻ về lại chỗ nhà gỗ, hai người con trai phía sau còn đang bận la khóc gào thét vô cùng khoa trương. Vốn dĩ tính cách của Vương Tấn Nhiên rất dễ thẹn thùng, nhưng mà qua mấy ngày ở chung thì anh ấy đã bị Tịch Quy đồng hóa mất rồi.
Đến giờ cơm trưa, nhân viên phụ trách lại công bố nhiệm vụ tiếp theo: "Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành biểu diễn văn nghệ, những người dân trong thôn đã được mời, tuy nhiên, vẫn còn một số hộ ở sâu trong núi nên chưa được thông báo về chuyện ở đây. Vì thế mà bốn vị khách mời sẽ dựa theo cặp thi đấu của lúc buổi sáng để đi gửi thư mời đến dự buổi biểu diễn văn nghệ cho thôn dân."
Nhân viên phụ trách đưa tờ giấy note và thư mời cho bọn họ, bốn người nhìn thử, nhóm nữ nữ thì sẽ phải gửi thư mời cho "bà Vương", "bác Lưu", còn nhóm nam nam thì sẽ là "dì Trương", "Chú Lý", "chú chó nhà chú Lý".
Tịch Quy đọc xong thì mắt muốn rớt ra ngoài: "U là trời, chú chó nhà chú Lý!"
Ba người kia cũng không nhịn cười nổi, ngay cả Thời Vũ đang ngẩn ngơ ngắm phong cảnh ở bên cạnh cũng hơi cong cong khóe môi.
Người nhân viên phụ trách nói rất nghiêm túc: "Chú Lý nuôi heo ở trên núi, bình thường rất ít khi ra ngoài, chỉ có một chú chó làm bạn thôi. Chú ấy rất mong có thể cùng chú chó nhà mình đi tham quan."
Bốn người: "..."
"Nhưng mà cái này có mỗi tên thôi, không còn thông tin gì hết, vậy làm sao để bọn tôi tìm được cơ chứ?" Tịch Quy gãi đầu, hỏi.
"Anh nhìn mặt kia của tờ note chưa?" Nhân viên phụ trách hỏi.
Bốn người cùng lật tờ giấy lại, thấy được địa chỉ của mỗi thôn dân đều đã được ghi bằng kinh độ và vĩ độ, chính xác tới độ lấy sáu chữ số sau dấu phẩy.
Bốn người: "..."
Nhìn thì hiểu đó, nhưng mà làm sao mà bọn họ dựa vào cái này để tìm được nhà cơ chứ!
Người nhân viên phụ trách rất có lòng, nhắc nhở một câu: "Mọi người có thể nhờ người trong thôn chỉ đường mà."
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh nhớ tới thứ gì đó, ánh mắt sáng lên: "Anh ơi, nhóm chiến thắng ở buổi sáng sẽ nhận được hỗ trợ phải không ạ? Là gì thế ạ?"
Nhân viên phụ trách: "Là bản đồ Khuyết Đức."
Bản đồ Khuyết Đức là tên của một bản đồ điện tử rất nổi tiếng ở Trung Quốc, có độ chính xác cao, phạm vi nhận diện cũng rất lớn, chỉ cần đó không phải là một hoang mạc, núi sâu không ai sinh sống, thì bất cứ chỗ nào nó cũng sẽ tìm cho bạn con đường dễ đi nhất.
Dù cho có người trong thôn chỉ đường, nhưng mà giữa một ngọn núi lớn như này thì để tìm một người có vẻ là nói dễ hơn làm, nếu có được bản đồ, lại còn là bản đồ điện tử, thì chỉ cần nhập kinh độ vĩ độ mà tổ chương trình đã cung cấp rồi đi theo hướng dẫn là được rồi.
Quả là hỗ trợ đỉnh của chóp.
Diệp Thanh Linh và Nhan Thi nhìn nhau, vỗ tay hoan hô rất ăn ý, nhóm nam nam thì lại vang lên tiếng khóc lóc ỉ ôi.
"A a a a a bất công quá đi!" Tịch Quy điên cuồng khóc lóc.
"Ai kêu tụi em thắng chi? Đã chịu thi thì phải chịu thua chớ." Diệp Thanh Linh làm mặt quỷ để chọc ghẹo anh ấy, sau đó quay đầu hỏi nhân viên phụ trách, "Bản đồ của bọn em đâu ạ? Là điện thoại ạ?"
Tịch Quy vẫn chưa cam lòng, khóc hu hu nói: "Linh tỷ, anh kêu em một tiếng daddy, em nhường bản đồ cho anh được không?"
Anh ấy vừa dứt lời thì tiếng máy ở bên cạnh chợt vang lên:
"Bản đồ Khuyết Đức rất hân hạnh được phục vụ quý khách."
Cả bốn người cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, bọn họ chỉ thấy Thời Vũ đang cầm điện thoại, quơ quơ trông rất ưu nhã.
"Cho nên, bản đồ là... điện thoại của chị Thời ạ?" Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng hỏi.
Thời Vũ hơi híp mắt lại, lắc đầu: "Không phải."
Cô nói: "Chị đi cùng em."
Diệp Thanh Linh ngơ ngẩn, đôi mắt hơi long lanh.
Tịch Quy lúc nãy còn định ôm lấy cánh tay của Diệp Thanh Linh, mặt dày năn nỉ cô, bây giờ động tác của anh ấy cũng đơ mất rồi, sắc mặt cũng dần trở nên khó đoán. Ở chung hai ngày nay, ai cũng thấy được quan hệ giữa Diệp Thanh Linh và Thời Vũ rất tốt, anh ấy muốn cướp Thời Vũ ấy hả...?
Không dám không dám.
Tịch Quy chớp chớp đôi mắt một cách yếu đuối, lôi Vương Tấn Nhiên đi trước.
Diệp Thanh Linh và Nhan Thi cùng ngồi chung một chiếc ghế dài, cả hai cùng mở to mắt nhìn về phía Thời Vũ, không nói nên lời.
Dáng ngồi của hai người giống nhau như đúc, đã thế mà Diệp Thanh Linh còn kéo hờ tay của Nhan Thi.
"Nhìn tôi làm gì?" Trong lòng của Thời Vũ thấy hơi bực bội, cô nhíu mày, vươn tay, ngay lập tức Diệp Thanh Linh đã phối hợp theo, đưa tờ giấy note cho Thời Vũ. Động tác của hai người cũng vô cùng ăn ý, sự bực bội trong lòng Thời Vũ mới vơi đi một chút.
Cô nhập tọa độ vào bản đồ, đứng dậy: "Đi thôi."
"Dạ!" Diệp Thanh Linh và Nhan Thi cùng bước sau lưng Thời Vũ, đến đến trên núi, Thời Vũ vô tình quay đầu lại liền thấy cánh tay của hai người còn đang đan vào nhau.
Đã vậy mà Diệp Thanh Linh còn không hề phát hiện ra, cứ nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với Thời Vũ.
Sắc mặt của Thời Vũ chợt tối sầm, cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, bước chân cũng nhanh hơn. Nhưng mà đi mãi cũng không nghe được động tĩnh gì ở phía sau, rốt cuộc Thời Vũ cũng không nhịn được mà xoay người lại.
Diệp Thanh Linh và Nhan Thi còn đang ngồi xổm ở gần đó, chỉ chỉ vào mấy bông hoa trên mặt đất rồi nói gì đó, ngay cả anh trai quay hình cũng bị hai người đó chọc cho bật cười, đứng ở bên cạnh quay riêng cảnh hai người.
Hai cô bé tràn đầy sức trẻ cùng nắm tay, cùng ngồi xổm với nhau, miệng cười tươi tắn, trước mặt là một khóm hoa màu hồng nhạt chưa biết tên, xung quanh không có một chút ngọn cỏ héo úa nào.
Hình ảnh này rất đẹp.
Thời Vũ lại bất cẩn cắn trúng lưỡi mình, mùi tanh rỉ đã lập tức lan tràn trong khoang miệng, có hơi đau đớn.
"Chị Thời!" Cuối cùng thì Diệp Thanh Linh cũng nhớ tới Thời Vũ đang bị bỏ rơi, bỗng nhiên lại bật dậy, nhảy về phía Thời Vũ rồi cài đóa hoa màu hồng phấn lên vành tai của Thời Vũ, cảm thán một câu, "Mùa đông tới rồi mà chỗ này còn nở một khóm hoa."
Thời Vũ cảm nhận được sự lạnh lẽo trên vành tai mình, cảm giác đau đớn ở đầu lưỡi cũng dần tan đi, thậm chí trong lòng cô còn có chút xao xuyến không nói nên lời. Thời Vũ chưa bao giờ từng có loại cảm nhận thế này, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Diệp Thanh Linh lại vẫy tay về phía Nhan Thi. Nhan Thi rảo bước lại đây, tay của hai người lại lần nữa đan vào nhau rất quen thuộc.
Lúc này, Thời Vũ mới chú ý đến, trên vành tai của Diệp Thanh Linh và Nhan Thi cũng có một đóa hoa nhỏ.
Thời Vũ: "..."
Cảm giác xao xuyến cũng biến mất.
Nỗi đau khôn tả lại kéo đến.
Cô muốn lấy đóa hoa trên vành tai mình xuống, nhưng rồi lại...
Tiếc nuối.
.......
Buổi tối.
Bình thường Thời Vũ cũng toàn ngồi trong công ty, rất ít khi tập thể thao, vì thế mà đi cả chặng đường núi như hôm hay đã khiến cô mệt lả, vừa ăn cơm chiều xong liền đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Diệp Thanh Linh và ba người kia cùng ngồi ở sân để trò chuyện một lát, mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối đen thì mới trở lại phòng.
Thời Vũ đã ngủ rồi, Diệp Thanh Linh sợ quấy rầy cô ấy nên không bật đèn, rón ra rón rén đi rửa mặt, thay áo ngủ xong mới chui vào trong chăn của mình. Nhưng mà vừa mới nhấc góc chăn lên thì Diệp Thanh Linh đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Bên trong chăn có hơi ấm.
Diệp Thanh Linh dùng tay để thăm dò trước, lúc chạm vào một vật gì đó rất mềm mại, cô giật mình, theo phản xạ còn bóp bóp thử mấy cái.
"!!!"
Ngay sau đó, đầu của Diệp Thanh Linh đã kịp nhảy số, tay run lên, lui thật nhanh về sau, nhém chút nữa đã ngã sóng soài lên chiếc giường phía sau lưng.
Thời Vũ, người đang trốn trong chăn, cũng là người đang cố nhịn xuống âm thanh muốn phát ra từ cổ họng mình, giả vờ đã ngủ say: "..."
- -----
Lời của tác giả:Hahahahha, chương này thì Thời Vũ đảm nhiệm vị trí tấu hề.