Ghen?

Cảm giác được sự mềm mại trên má, Diệp Thanh Linh chớp đôi mắt mê mang, đôi tay vô lực đặt lên vai của Thời Vũ, vành tai cũng đỏ ửng cả lên, tựa như cô còn chưa kịp nhận thức được bây giờ mình đang làm gì.

Chỉ trong nháy mắt, trái tim lại đập liên hồi, nhưng có lẽ do đây không phải là lần đầu tiên mà Thời Vũ hôn cô, cơ thể của cô cũng đã quen với nó nên rất nhanh cô đã hoàn hồn lại như bình thường.

Thời Vũ hơi lui về sau, nhìn sắc mặt của Diệp Thanh Linh.

Hoang mang, mờ mịt, còn có cả một chút ngốc nghếch. Nhưng nhìn qua lại chẳng hề có vẻ gì là giống một cô bé mới lớn bị người ta hôn nên ngượng ngùng, xấu hổ.

"Chị Thời, đây là phần thưởng?" Diệp Thanh Linh nghiêng đầu, hỏi nhỏ, "Nhưng mà sao em cảm thấy... Em giống như bị phạt vậy?"

Thời Vũ nhìn phản ứng của Diệp Thanh Linh, lúc đầu trong lòng còn thấy hơi bực bội, nghe lời cô ấy nói xong thì tức tới nỗi phì cười: "Chị hôn mặt em mà em còn kêu là phạt?"

Thời Vũ ôm mặt của Diệp Thanh Linh, lắc qua lắc lại mấy cái chọc ghẹo, nhướng mày: "Rồi thế nào, hay chị phải để em hôn lại một cái em mới chịu?"

Diệp Thanh Linh giống như đang suy tư thật sự, lát sau lại đảo mắt sang một bên, lắc đầu nguầy nguậy: "Không... Không được."

"Cũng không phải giống bị phạt... Cơ mà nó kiểu, nó lạ lắm." Diệp Thanh Linh chộp lấy đôi tay của Thời Vũ, lấy nó ra khỏi mặt mình, nũng nịu huơ huơ, "Chị Thời, sao chị thích hôn em quá dạ? Lần đầu thì hôn bên phải, lúc nãy thì hôn má trái, còn có lúc chị hôn trán em nữa..."

Nói đến đoạn này, Diệp Thanh Linh mới sực nhớ, bỗng nhiên im bặt, tôi mắt chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ.

Thời Vũ giật mình: "Lần hôn trán... Em tỉnh?"

Diệp Thanh Linh chỉ chớp chớp mắt rồi lại bày ra vẻ mặt "Ủa ai biết gì đâu trời".

Thời Vũ cảm thấy mình hẳn là phải tức giận mới đúng, nhưng khi cô nhìn thấy cái điệu bộ giả vờ vô tội của Diệp Thanh Linh như lúc này, thì không những cô không giận dỗi được mà trong lòng cô còn thấy lúng túng hơn.

Rõ ràng là cô vẫn đang trên đà thực hiện kế hoạch từng bước làm cho Diệp Thanh Linh phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người. Nhưng đến khi còn một chút xíu nữa là Diệp Thanh Linh phát hiện ra, thì sâu trong nội tâm của Thời Vũ lại cảm thấy có chút gì đó hoảng loạn.

Khí thế của Thời Vũ vừa yếu xuống, Diệp Thanh Linh cũng không thèm giả vờ đáng thương nữa, vẻ mặt trở nên hoang mang, hỏi tiếp:

"Chị Thời, chị thích hôn em như vậy, có phải là vì..."

Diệp Thanh Linh hơi ngừng lại một chút, đôi mắt nheo nheo lại trông rất tinh nghịch.

Thời Vũ cảm nhận được Diệp Thanh Linh đang nhẹ nhàng mơn trớn bàn tay mình, còn vẽ vòng vòng trên đó, động tác vừa dịu dàng lại vừa ái muội.

Trong hầm xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi tí ta tí tách phát ra âm thanh rất đều đặn ở phía đằng xa.

Mà hai người, đang đứng ngoài cửa xe với tư thế rất thân mật.

Thời khắc như thế này, thì câu tiếp theo của Diệp Thanh Linh sẽ là gì đây?

——Chị thích hôn em như vậy, có phải là vì chị thích em rồi?

Thời Vũ đã mơ màng hình dung ra được sự ngả ngớn của Diệp Thanh Linh khi nói ra những lời này. Trong nháy mắt, tim cô lỡ đánh rơi nhịp bốn.

Nhưng cuối cùng, câu mà Diệp Thanh Linh thốt ra, lại là: "Có phải là vì hồi trước chị cũng hay hôn em như thế không ạ?"

Vẻ mặt của cô ấy vẫn cứ ngây thơ vô tội như thế.

Thời Vũ không biết mình nên cảm thấy mất mát, hay là phải thở phào nhẹ nhõm nữa.

Diệp Thanh Linh thấy Thời Vũ không trả lời, lại tiếp tục ngoan ngoãn nói: "Lúc em còn nhỏ, mẹ em cũng thích hôn mặt em lắm á. Người ta thường nói chị gái như mẹ hiền, em hiểu được tâm trạng của chị mà, chị Thời."

Thời Vũ: "..."

Em thì hiểu cái gì chứ.

Sau khi đối diện mấy giây với đôi mắt trong trẻo của Diệp Thanh Linh, rốt cuộc Thời Vũ cũng nhịn hết nổi, cô dùng sức xoa đầu cô ấy, xoa tới nổi đầu tóc cô ấy bù xù cả lên.

"Lên xe." Thời Vũ xoay người, đóng cửa xe.

"Ui..." Diệp Thanh Linh với cái đầu như đội ổ gà, hoang mang mà chớp chớp mắt, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn vòng qua xe để đến phía ghế phụ. Vừa mở cửa ra thì cô đã thấy trên ghế có đặt một hộp quà.

"Đây là...?" Đôi mắt Diệp Thanh Linh sáng lên.

"Phần thưởng." Thời Vũ cố nén cảm giác buồn lòng, "...Em tự mở ra xem đi."

Diệp Thanh Linh vui vẻ nói lời cảm ơn, cũng không tiếc gì mà thốt ra thêm mấy câu nịnh nọt, cô vui vẻ phấn khích mở hộp quà ra, bên trong là một hộp son môi hiệu DIO, phiên bản da báo limited, có hai mươi bốn màu được xếp gọn gàng bên trong, chiếc hộp còn được thiết kế đính nạm vàng rất đẹp.

Món quà này là do Trương Y mua, Thời Vũ còn chưa mở ra xem thử cái nào, nhưng lúc này, cô cũng không nén được tò mò mà ghé mắt sang nhìn Diệp Thanh Linh, trong mắt còn mang theo sự mong chờ mà ngay cả cô cũng không nhận ra, âm thanh chậm rãi: "Thích không?"

"Dạ!" Diệp Thanh Linh nở nụ cười xán lạn, gật đầu thật mạnh, "Chị Thời tặng em cái gì em cũng thích hết, thích vô cùng luôn!"

Nghe được đáp án như mong đợi, ánh mắt của Thời Vũ cũng dịu lại một chút, cô đạp chân ga, lái xe ra khỏi hầm.

Diệp Thanh Linh còn đang bận nghịch hộp son môi, trông có vẻ hứng thú.

Thật ra Diệp Thanh Linh cũng không phải quá thích thú với mấy món đồ trang điểm, trước khi mất trí nhớ, cô cũng chỉ có ba bốn thỏi son, cứ đủ dùng như bình thường là được. Nhưng mà vì đây là đồ Thời Vũ tặng nên cô rất thích.

"Chị Thời," Trên đường về nhà, Diệp Thanh Linh cẩn thận lau đi vết son môi trên má trái, nhẹ giọng cười nói, "Em thấy được mấy tin Wechat chị nhắn cho em."

Thời Vũ chậm rãi "Ừm" một tiếng.

Diệp Thanh Linh lại nói tiếp: "Chị Thời nè, thật ra là em thấy mấy thí sinh khác hát cũng đâu đến nỗi nào, chị thấy bọn họ hát khó nghe thật ạ?"

Thời Vũ: "Khó nghe."

"Chị Thời ơi, còn em thì sao? Chị cũng thấy em hát rất khó nghe ạ?" Diệp Thanh Linh ủ rũ hỏi.

Thời Vũ: "..."

Cô hít sâu một hơi, hạ giọng: "Diệp Thanh Linh, chị đang lái xe."

"Òoo..." Diệp Thanh Linh kéo dài một tiếng tỏ vẻ tủi thân, cô cũng không gây tiếng động làm phiền Thời Vũ nữa, tiếp tục cúi đầu mân mê hộp son môi. Cô nhìn những ngọn đèn neon bên ngoài cửa sổ đang chạy ngược về sau, lâu lâu lại ngân ca mấy câu hát.

Thời Vũ vừa lái xe vừa yên lặng nghe cô ấy ngân nga.

.......

Vừa về đến nhà, một tay của Diệp Thanh Linh còn cầm hộp son môi, một tay khác thì quấn lấy cánh tay của Thời Vũ, không nói câu nào, chỉ nỉ non mấy câu nghe rất ấm ức.

Thời Vũ liếc nhìn cô ấy một cái, hỏi: "Sao đó?"

"Chị Thời, chị còn chưa trả lời câu hỏi của em cơ mà." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng nói, "Chị thấy em hát có hay không ạ?"

Thời Vũ: "..."

Diệp Thanh Linh nhẹ giọng cười: "Nếu chị không nói câu nào thì em xem như là chị đồng ý với chuyện em hát hay đó nha."

Thời Vũ lạnh lùng nói: "Hôm nay chị không nghe được đoạn em hát."

"Cơ mà mấy ngày trước em tập hát, chị Thời có nghe được mà." Diệp Thanh Linh cười nheo cả mắt, "Còn nghe nhiều lần nữa là đằng khác."

Thời Vũ lại tiếp tục cạn lời: "..."

Thời Vũ bước nhanh hơn chút.

Diệp Thanh Linh cũng rảo bước nhanh theo, vừa gật đầu vừa nói lầm bầm lầu bầu: "Chuẩn rồi, nếu mà chị Thời thấy tui hát không hay thì làm sao mà hun tui chớ?"

Thời Vũ sùng sức rút tay mình ra khỏi tay của Diệp Thanh Linh, bước một mình thật nhanh về trước.

Trong khu vườn có một cơn gió thổi qua, lọn tóc của cô ấy bị cơn gió nhẹ nhàng nhấc lên, dưới ánh đèn đêm, chiếc tai đang đỏ ửng.

.......

Phần hậu kỳ của《Giọng Hát Nội Lực》được xử lý rất nhanh, chỉ mới một tuần thôi mà tập đầu tiên đã bắt đầu lên sóng.

Diệp Thanh Linh, Thời Vũ và bà ngoại cùng nhau xem chương trình. Bà ngoại đang ngồi trên chiếc ghế lười phía trước, Diệp Thanh Linh tựa người vào sô pha, theo bản năng, cô kéo Thời Vũ ôm vào trong lòng ngực mình, chỉ cần hít một hơi nhẹ là có thể ngửi được mùi trầm hương trên người cô ấy.

TV chưa chiếu đến đoạn của Diệp Thanh Linh, vẫn còn đang là phần tự giới thiệu của thí sinh khác.

Thời Vũ nằm trong lòng của Diệp Thanh Linh, vùi đầu vào điện thoại, ánh mắt nhạt nhẽo.

Bản năng của Diệp Thanh Linh cảm thấy cảnh này có chút quen quen, giống như lúc trước cô cũng từng thường xuyên cùng Thời Vũ và bà ngoại ngồi trong căn phòng này để xem TV vậy, toàn bộ không khí trong phòng đều rất ấm áp.

"Chị ơi..." Chóp mũi của Diệp Thanh Linh hơi nhúc nhích, bỗng nhiên, cô kề sát vào tai Thời Vũ rồi thở ra một hơi.

Bình thường, ở trước mặt bà ngoại, cô luôn gọi Thời Vũ là "chị".

Tuy là trong khoảng thời gian này, Diệp Thanh Linh cũng thường hay quấn lấy Thời Vũ, động chạm, thân mật với cô như một đứa nhỏ trong nhà, nhưng đến bây giờ Thời Vũ vẫn chưa quen được, cơ thể vẫn run lên một chút, cô bấm tắt màn hình điện thoại: "Hửm?"

"Em muốn nói từ lâu lắm rồi," Diệp Thanh Linh ngửi ngửi bên cổ Thời Vũ, giọng nói còn mang theo chút ấm ức, "Chị đổi mùi nước hoa đi được không?"

Thời Vũ nhướng mày: "Sao vậy, em thấy không thơm à?"

"Không có không có! Rất thơm, em thích lắm, cơ mà..." Diệp Thanh Linh nghĩ nghĩ một hồi, miễn cưỡng nói, "Giống bà cụ non."

Thời vũ cứ dùng mãi cái mùi gỗ trầm, một kiểu mùi rất tinh tế. Khi ngửi ở khoảng cách gần, nó mang đến cho người ta một cảm giác rất an lòng. Nhưng khi đứng xa, nó lại mang theo cảm giác xa cách, lạnh nhạt, giống như ngọn núi tuyết trong mùa đông lạnh giá vậy.

Kiểu mùi này rất thơm, cũng rất hợp với Thời Vũ.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh ngửi ngày này qua tháng nọ nên cứ cảm thấy nó... âm âm u u.

Trong lòng cô lại muốn Thời Vũ đổi một mùi nước hoa nào đó tươi mát hơn, có sức sống hơn, ví dụ như đổi mùi cam quýt thì tính ra cũng không tồi.

"Chậc." Thời Vũ phiền lòng, cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu, "Không đổi."

"Đổi đi mà..." Diệp Thanh Linh nắm tay cô ấy, lắc qua lắc lại nũng nịu.

Thời Vũ muốn đẩy Diệp Thanh Linh ra, nhưng vì sức của cô kém hơn cô ấy nhiều nên thành ra phản tác dụng, cô nằm gọn trong lòng ngực của Diệp Thanh Linh, bị cô ấy trói chặt vào trong đó.

Nếu nhìn từ góc khác thì giống hệt như kiểu Diệp Thanh Linh đang hôn vành tai của Thời Vũ, còn Thời Vũ thì đang diễn cảnh đã nghiện còn ngại.

"Chà, ngoại hình của cô bé trên sân khấu cũng không tệ ha, Tiểu Linh, con quen cô bé này không?" Trùng hợp làm sao, bà ngoại đang vừa chỉ vào thí sinh số 03 trên TV vừa cười tủm tỉm quay đầu qua nhìn.

Ba cặp mắt trừng nhau.

Ánh mắt của bà ngoại từ hiền lành chuyển sang có chút vi diệu, đương nhiên là bà đã hiểu lầm rồi.

Bỗng nhiên trong phòng lại yên lặng, ngoại trừ tiếng hát trên TV ra thì không còn âm thanh nào khác.

Gần như là phản xạ theo bản năng, Thời Vũ vùi đầu trốn vào trong lòng ngực của Diệp Thanh Linh, nằm bất động.

Bà ngoại ngẩn người, ngay sau đó, bà lại cười cười rồi xoay mặt đi: "Tụi con muốn chơi gì thì chơi tiếp đi ha, ngoại sẽ coi TV thật chăm chú, không quấy rầy tụi con..."

Diệp Thanh Linh còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô ngốc nghếch buông tay của Thời Vũ ra, gãi gãi đầu: "..."

Ai mà dè, bà ngoại lại xoay người lại thêm lần nữa, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu Linh, Nhiễm Nhiễm, nếu không thì hôm nay hai đứa khỏi xem TV với ngoại, về phòng ngủ trước đi hả? Dù sao... bây giờ cũng không còn sớm nữa, chờ tới đoạn Tiểu Linh chiếu xong thì ngoại cũng đi ngủ."

Giọng nói dịu dàng của bà ngoại vừa dứt, đôi bàn tay đang được giấu bên cạnh người của Thời Vũ bỗng nhiên nhéo mạnh mu bàn tay của Diệp Thanh Linh, làm suýt chút nữa thì Diệp Thanh Linh đã gào thành tiếng.

Diệp Thanh Linh lại càng bối rối: "...?"

"Không, không cần ạ! Ngoại, tụi con sẽ ngồi coi tới đoạn đó với ngoại ạ." Diệp Thanh Linh cố nhịn đau, cười nói, "Con cũng muốn chờ tới đoạn con lên sân khấu mà."

Bà ngoại gật đầu, cười ha hả rồi không nói thêm gì nữa.

Thời Vũ nhéo một hồi lâu mới chịu buông tay, thật ra là cô nhéo cũng không mạnh lắm, chỉ để lại một vết đỏ be bé, sẽ tan đi rất nhanh. Nhưng mà Diệp Thanh Linh thì vẫn cọ cọ qua tỏ vẻ oan ức lắm, cô nhìn chằm chằm vào con ngươi của Thời Vũ, dùng ánh mắt để hỏi: Mắc gì chị nhéo em?

Thời Vũ thở ra một hơi, một lát sau, cô cứ kệ Diệp Thanh Linh muốn cọ như nào thì cọ, cô không thèm để ý đến cô ấy, cúi đầu làm việc rất chăm chú.

Nhưng mà chờ đến phần giới thiệu của Diệp Thanh Linh bắt đầu chiếu, Thời Vũ vẫn buông điện thoại xuống theo bản năng, cô nhìn về phía TV. Trên màn hình lớn, Diệp Thanh Linh tựa như một con thú nhỏ tinh nghịch trong rừng núi, bính tóc và đuôi ngựa còn lắc qua lắc lại theo từng chuyển động của cô ấy, nhìn có vẻ đáng yêu.

Lúc này, Diệp Thanh Linh sờ sờ trên bàn rồi chộp lấy một quả nho đã được rửa sạch, cô đưa đến khóe môi của Thời Vũ rồi dùng giọng mũi nói: "Aaa..."

Thời Vũ theo phản xạ, he hé cánh môi ra cắn lấy quả nho tươi mát.

Cùng lúc đó, trên TV đã chiếu đến cảnh Diệp Thanh Linh đứng giữa sân khấu, bắt đầu cất tiếng hát. Có vẻ là tổ hậu kỳ đã chỉnh lại thêm một chút, giọng hát của Diệp Thanh Linh vốn dĩ đã trong trẻo ngân vang rồi, nay lại càng có cảm giác bay bổng kỳ ảo, xông thẳng vào trái tim người nghe.

Thời Vũ nhẹ nhàng cắn quả nho, trong lúc nhất thời lại quên mất phải nhai nuốt.

Mãi cho đến lúc nhịp điệu của bài hát trở nên vui tươi hơn, phối thêm với tiếng đệm trống, Thời Vũ mới sực nhớ ra chuyện mình còn phải nuốt nho vào bụng. Vị ngọt ngào của trái cây còn đang lan tràn trong khoang miệng, ngay khoảnh khắc đó, Thời Vũ không phân biệt được giữa giọng hát của Diệp Thanh Linh và quả nho này... thì cái nào có vị ngọt hơn.

Khi Diệp Thanh Linh hát xong, bà ngoại lại nở nụ cười vui sướng, quay đầu lại khen cô liên tùng tục.

Diệp Thanh Linh cười lớn, đỡ bà ngoại lên phòng nghỉ ngơi.

Lúc Thời Vũ định tắt TV thì cô lại hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn xem tiếp. Trên sân khấu có một vị giám khảo hỏi Diệp Thanh Linh về ý nghĩa của lời bài hát, Diệp Thanh Linh bảo rằng phần ngân giọng mở đầu và kết thúc... là miêu tả tâm trạng của một cô bé lớn lên cùng núi rừng, lần đầu tiên vào thành phố nên vừa cảm thấy tò mò, vừa cảm thấy hoang mang, sợ hãi.

Thời Vũ nhớ lại những tháng ngày kể từ khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ đến giờ, càng ngày cô ấy lại càng vui sướng, cô khẽ cười một tiếng, không đoán được cảm xúc.

Hoang mang? Sợ hãi?

... Cô còn không hề nhìn ra được có một chút nào cơ mà?

.......

Diệp Thanh Linh không hay dùng Weibo, nên cô cũng không hề biết đến chuyện vào hôm chương trình được chiếu, tên của cô cũng chiếm mấy mục hotsearch.

#Giọng Hát Nội Lực Diệp Thanh Linh#, #Diệp Thanh Linh là quán quân vòng đầu tiên#, #Tịch Văn Diệp Thanh Linh#, #Sơn Ca#,...

Video quay hình cá nhân của Diệp Thanh Linh cũng đạt hơn mười triệu lượt xem chỉ trong một đêm, không biết có bao nhiêu người đã thêm bài hát của cô vào danh sách phát lại, phần bình luận dưới video và hotsearch cũng vô cùng náo nhiệt.

[ Hình như đây là cô bé hát bài Gurenge hồi trước nè! À không, không phải hình như, là cô ấy chứ còn ai nữa! ]

[ Tiên nữ nào đây ạ, hai bài có hai phong cách trái ngược nhau mà chị ấy vẫn cân được, xuất sắc quá đi ]

[ Hồi xem video của bài Gurenge thì tui cũng chỉ là fan qua đường của em ấy, nhưng mà bây giờ tui mê quá trời rồi, sau này tui sẽ là fan chân chính của em huhuhu! ]

[ Lầu trên nhớ bấm follow Weibo của Thanh Linh nha, bây giờ số lượng fan còn chưa tới một trăm nghìn nữa, nếu ai bấm follow thì được làm fan vợ à nha! ]

Vì thế mà chỉ trong một đêm, số lượng fan trên Weibo của Diệp Thanh Linh đã từ chín mươi nghìn tăng lên thành một triệu và chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Mãi cho đến sáng hôm sau, Diệp Thanh Linh dắt Thời Vũ đến gara, rồi lại chạy bộ một vòng khu biệt thự xong trở về nhà mở điện thoại ra, nhìn một đống chấm đỏ đếm không hết trong Wechat cô mới biết được tối hôm qua đã xảy qua chuyện kinh thiên động địa như nào.

Có rất nhiều bạn đại học nhắn tin cho cô: [ Quả nhiên là nữ thần Thanh Linh đã nổi tiếng rồi! Ngon lành cành đào!!! ]

Diệp Thiên Mi đã gửi cho cô một cái meme "Vờ cờ lờ" siêu to khổng lồ, còn nhắn thêm: [ Chị Thời nhà chị thế mà lại chịu thả chị ra ngoài à, em còn tưởng với cái nết của chị ấy thì cỡ nào thì cũng một hai phải bắt chị về nhà kế thừa gia nghiệp ấy chứ. ]

Lúc Diệp Thanh Linh lướt qua đoạn tin này, lông mày cô hơi nhíu lại một chút, trực giác mách bảo cô rằng ý mà Diệp Thiên Mi nói còn có thêm nghĩa khác nữa. Cơ mà dù sao thì chính Diệp Thiên Mi cũng là cậu ấm hàng real, cho nên Diệp Thanh Linh chỉ trả lời cậu ấy thật đơn giản, không suy nghĩ nhiều.

Còn Hoàng Tiểu Dật thì đã nhắn cho cô rất nhiều tin: [ Thanh Linh! Em nổi tiếng thật rồi a a a a a! Tối nay chị mời em ăn lẩu nha, em muốn ăn gì thì gọi thoải mái luôn! ], kèm theo đó là một đống sticker.

[ Thanh Linh! Thanh Linh em lên Weibo coi số fan nè! ], kèm theo ảnh chụp lượng fan đã đến bảy chữ số.

Trước khi mất trí nhớ, Diệp Thanh Linh cũng không hay dùng Weibo, sau khi mất trí nhớ, lúc Diệp Thanh Linh ký hợp đồng thì cô cũng chỉ tạo một tài khoản mới rồi đưa cho Hoàng Tiểu Dật quản lý hộ.

Diệp Thanh Linh cười, gửi lại mấy sticker rồi mở Weibo ra xem, cô phát hiện số lượng tin nhắn mà "Cô Linh" nhận được đã tăng thêm mấy trăm, tất cả đều đang hỏi có phải "Cô Linh" là Diệp Thanh Linh không.

Diệp Thanh Linh ngẫm nghĩ một hồi rồi chụp màn hình gửi cho Hoàng Tiểu Dật: [ Tiểu Dật, bây giờ em phải công khai thân phận hả? ]

Hoàng Tiểu Dật trả lời rất nhanh: [ Tạm thời không cần đâu em, công ty có sắp xếp hết rồi. ]

Cô ấy lại gửi thêm một chuỗi địa chỉ: [ Quán lẩu tối nay, không gặp không về~ ]

Diệp Thanh Linh: [ Chốt~ ]

Sau khi ăn cơm trưa với bà ngoại xong, Diệp Thanh Linh ra khỏi nhà để đến trung tâm thương mại đi dạo cả trưa, cuối cùng cô mới mua thêm ba chai nước hoa

Chai đầu tiên là vị cam quýt, mùi của chai này dù mới phun hay để lâu thì vẫn còn lưu mùi hoa rất tươi mát. Chai thứ hai là mùi muối biển, đây không phải là một mùi quá trung tính, mà ngược lại, ban đầu nó thoang thoảng như hương vị của bãi biển mùa hè đầy nắng và gió, khi qua một chút thời gian thì nó lại có mùi hương tươi mát và tràn đầy sức sống như vị táo xanh. Chai thứ ba vẫn là mùi cam quýt, nhưng nếu ngửi thử thì nó lại mang đến cảm giác "lạnh" hơn hai chai trước rất nhiều, rất hợp để Thời Vũ dùng lúc đi làm.

Mua nước hoa xong, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Hoàng Tiểu Dật, Diệp Thanh Linh lại đi dạo mấy vòng trong trung tâm thương mại để mua cho Hoàng Tiểu Dật mấy món quà.

Năm giờ rưỡi, Diệp Thanh Linh bước vào quán lẩu rất đúng giờ, không ngờ tới trên bàn không có có mỗi mình Hoàng Tiểu Dật mà còn có cả Chu Phá Quang.

"Tiểu Dật, anh Chu." Trên cơ bản là Tinh Nguyệt cũng không có nhiều người lắm, bầu không khí trong công ty cũng rất tốt, sau khi ký hợp đồng xong thì Diệp Thanh Linh và Chu Phá Quang cũng thân thiết hơn trước nhiều. Cô bước qua chào hỏi rồi đưa quà cho Hoàng Tiểu Dật.

Chu Phá Quang nhìn thấy tay kia của cô còn cầm một túi quà khác nên ánh mắt bắt đầu sáng rực lên.

Theo phản xạ, Diệp Thanh Linh giấu túi nước hoa ra sau lưng, nụ cười tỏ vẻ vô tội, nhìn Chu Phá Quang: "Anh Chu, cái này là quà em mua cho chị em, em không biết anh cũng đến. Xin lỗi nha, lần sau em mua bù cho anh."

Chu Phá Quang bày ra vẻ mặt "Tôi rất thất vọng về em" xong thì xoay người qua giành quà với Hoàng Tiểu Dật: "Hoàng Tiểu Dậtttt!"

"Không cho! Anh mơ đi! Đây là món quà cho chính tay Thanh Linh tặng cho em cơ mà!"

"Ông đây là sếp của em!"

"Hong bé ơi, em khum cho đâu!"

"..."

Ba người trên bàn bắt đầu loạn cào cào lên.

Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhất, ngồi chọn đồ ăn.

Lúc cô đưa order cho người phục vụ thì hai người bên cạnh còn đang cãi lộn tùng phèo. Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, cười khẽ, cô lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này rồi đăng lên vòng bạn bè: [ Nếu thần kinh của sếp và người đại diện đều bị chập mạch thì nên làm thế nào ạ? ]

Một lát sau hai người đó mới chịu yên lặng lại, vừa mở điện thoại ra đã thấy được status của Diệp Thanh Linh, ngay lập tức, hai người đã cùng nhau đứng về một chiến tuyến, nhắm thẳng vào Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh em muốn chống đối đúng không!"

"Trừ tiền lương! Trừ tiền lương!"

.......

Ba người cùng nhau ăn xong một bữa cơm như bom đạn, ra khỏi quán lẩu, Chu Phá Quang còn quay sang hỏi Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh, chắc nhà em cách đây cũng xa nhỉ? Anh có lái xe tới, để anh đưa em về nhá?"

"Dạ không cần đâu ạ, em đến thẳng công ty của chị em." Diệp Thanh Linh vẫy vẫy tay với hai người đó, "Cũng gần đây thôi ạ."

Sau khi Diệp Thanh Linh xoay người đi, ánh mắt của Hoàng Tiểu Dật dần tối lại.

Cô ngồi lên xe với Chu Phá Quang, anh ấy ngồi trên ghế lái còn cô thì ngồi ở hàng ghế sau, trên xe còn bật mấy bài nhạc.

Đột nhiên, Chu Phá Quang hỏi: "Tiểu Dật, em thích Thanh Linh phải không?"

Hoàng Tiểu Dật ngáp một cái, cô nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, hỏi ngược lại anh: "Anh Chu, công ty của mình hình như đâu có cho yêu đương cùng công ty nhỉ? Với lại, Thanh Linh xác định là đi theo con đường làm ca sĩ, chứ không phải idol... Em làm trong ngành này đã nhiều năm rồi, em tự biết chừng mực, anh Chu cứ yên tâm, em sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của em ấy đâu."

"Thanh Linh là một hạt giống tốt, anh không lo gì về vấn đề sự nghiệp của em ấy, chỉ là..." Chu Phá Quang thở dài, "Tiểu Dật, anh lo cho em."

Hoàng Tiểu Dật không nói gì, ngón tay đặt trên cửa sổ lặng lẽ cuộn tròn.

Chu Phá Quang nói tiếp, "Em cũng thấy rồi đó, bây giờ Thanh Linh em ấy không thích em, về sau... cũng khó nói lắm. Anh sợ em thích nhiều quá, nhưng cuối cùng lại chẳng thể có được, thế thì em sẽ bị thương. Lúc trước chị Bạch giao em cho anh, cứ dặn đi dặn lại anh mãi chuyện anh phải thương em như em gái ruột. Nếu giờ anh thấy em buồn thì trong lòng anh cũng chịu không nổi."

Chị Bạch, Bạch Hiên, chủ nhiệm khoa hồi còn đại học của Diệp Thanh Linh, lúc trước đúng là cô ấy đã giới thiệu Hoàng Tiểu Dật đến Tinh Nguyệt làm.

"Anh Chu..." Hoàng Tiểu Dật lắc đầu cười, vẫn lặp lại câu nói cũ, "Anh yên tâm, tự em biết chừng mực mà."

"Biết vậy thì tốt."

Ai cũng là người lớn cả rồi, có mấy lời khuyên chỉ cần nói một hai lần là đủ, nói nhiều quá lại thành ra dạy đời. Chu Phá Quang lặng lẽ thở dài một hơi, đạp chân ga mạnh thêm một chút, xe phóng như bay.

.......

Bên kia, Diệp Thanh Linh xách một túi nước hoa tiến vào văn phòng của Thời Vũ.

Diệp Thanh Linh vừa bước đến gần bàn làm việc thì Thời Vũ đã nghe được mùi lẩu ám trên quần áo, cô nhíu mày, tiếp tục xem đống hồ sơ, không hề ngẩng đầu lên: "Lại đi ra ngoài lêu lổng?"

"Dạ." Bị Thời Vũ la hoài cũng quen, lâu dần Diệp Thanh Linh cũng không thèm phản bác lại cái từ "lêu lổng" này nữa, cô chỉ cười tủm tỉm rồi ngồi xuống, "Em đi ăn lẩu với Tiểu Dật và anh Chu. Chị Thời, em có gửi hình cho chị á."

Thời Vũ: "Chị chưa kịp xem, nãy giờ bận quá."

Diệp Thanh Linh nói xong đã lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Thời Vũ.

Rốt cuộc Thời Vũ cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đảo qua màn hình điện thoại, tổng cộng có ba bức ảnh, ảnh đầu tiên là chụp nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, ảnh thứ hai chụp cảnh Chu Phá Quang và Hoàng Tiểu Dật đang đùa giỡn, ảnh thứ ba là ảnh chụp chung của ba người, Diệp Thanh Linh đứng giữa còn hai người kia thì khoác tay lên vai cô ấy.

Thời Vũ nhìn cánh tay đang gác lên vai Diệp Thanh Linh của bọn họ, cô nhíu mày tỏ vẻ không vui. Cô lại nhìn qua miệng cười chói lóa của Diệp Thanh Linh, đôi mày càng nhíu lại càng chặt thêm, trong lòng có chút gì đó... không vui.

Phẩn nộ, hoảng loạn, đau khổ... Rất nhiều loại cảm xúc đang chồng chéo lên nhau, nói tóm lại là rất không vui. Thậm chí, trái tim cô còn hơi nhói lên một chút.

Thời Vũ ngẩn người.

.....

Bỗng nhiên cô lại nhớ về ba năm trước, ngày diễn ra buổi party tiễn Diệp Thiên Mi đi nước ngoài, lúc đó cô cũng vừa khéo là mới đi công tác từ nước ngoài về với Diệp Thiên Thiền, Diệp Thiên Thiền định đến party để xem em trai thế nào nên cô cũng tiện đường đến đón Diệp Thanh Linh về nhà luôn.

Ai mà ngờ tới, lúc cô vừa bước vào đã thấy được cảnh Diệp Thanh Linh đang bị mọi người vây xung quanh, có một thằng nhóc đang tỏ tình với cô ấy.

Tất cả mọi người đều đang hô to "Yêu nhau đi".

Thời Vũ lúc đó... cũng có tâm trạng y hệt như lúc này.

Lát sau, Thời Vũ xách Diệp Thanh Linh còn đang say bí tỉ về nhà, cô bé này uống say tới không biết trời trăng mây nước gì, đã vậy còn như ăn gan hùm, ôm lấy eo cô nói: "Chị ơi, chị ghen rồi."

.......

Thời Vũ hoàn hồn, cô cũng không để ý tới chuyện gương mặt của mình đang bắt đầu đỏ lên.

Thì ra.. cái cảm giác không vui này... được gọi là ghen?

Rất nhanh, Thời Vũ lại phì cười một tiếng.

Chậc, cô ghen? Vì Diệp Thanh Linh mà ghen với người khác? Bởi vì một chú chó con làm cô thấy thương hại nên mới nhặt về... mà ghen?

Làm gì có chuyện đó.

- ------

Lời của editor:

Thời - Tsundere - Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play