"Hắn mà xứng?"

Não của Diệp Thanh Linh bỗng trở nên trống rỗng.

Ở phía đối diện, ánh mắt của Thời Vũ đang càng ngày càng lạnh, nụ cười ở khóe môi cũng dần dần nhạt đi.

"Chị... chị!" Diệp Thanh Linh lớn tiếng nhắc nhở Diệp Thiên Mi một chút, nhanh chóng kéo cái tay đang khoác trên vai cô xuống, chạy nhanh đến bên cạnh Thời Vũ, cẩn thận hỏi, "Chị... sao chị lại đến đây?"

Bên kia, Diệp Thiên Mi thấy được Thời Vũ cũng tự động đứng hình, một thằng con trai cao một mét tám, ngay lập tức bắt đầu run như cầy sấy.

"Em đi vệ sinh lâu như vậy không thấy quay về, chị lo cho em nên đi qua đây tìm em, không được sao?" Thời Vũ cười khinh khỉnh, rõ ràng là đang cố nén giận, "Không phải là muốn đi chơi với Thiên Mi sao? Đi đi."

"Không! Em đâu có nói là em muốn đi!" Diệp Thanh Linh nhanh trí lắc đầu, "Em hôm nay muốn đi với chị."

Diệp Thanh Linh thử ôm tay của Thời Vũ, định làm nũng, Thời Vũ vung vung tay, không bỏ ra được, thôi thì cứ kệ em ấy đi, tự nhiên bực bội trong lòng cũng vơi bớt một phần.

Thời Vũ nhìn về phía Diệp Thiên Mi đang chuẩn bị chạy vào nhà vệ sinh nam trốn, thản nhiên nói: "Thiên Mi, anh trai cậu cũng sắp về nước phải không? Hỏi thăm anh ấy hộ tôi."

Công ty của nhà họ Diệp và nhà họ Thời đã hợp tác với nhau rất nhiều năm, cả hai công ty hợp tác cùng có lợi, đều là một tay anh trai ruột của Diệp Thiên Mi là Diệp Thiên Thiền và Thời Vũ dựng nên, quan hệ của hai bên cũng không tồi.

Tuy quan hệ giữa Diệp Thiên Thiền và Thời Vũ rất tốt, nhưng không hiểu sao mà Thời Vũ vẫn không ưa nổi Diệp Thiên Mi. Có mấy lần Thời Vũ còn bắt bẻ Diệp Thiên Mi ngay trước mặt ba mẹ cậu, cũng khó trách tại sao cậu ấy lại sợ cô như vậy.

"Dạ vâng!" Diệp Thiên Mi run rẩy một cái, phản xạ có điều kiện ngay lập tức đứng thẳng người, qua đây cũng có thể cảm nhận được cậu ta sợ hãi cỡ nào, "Để chút hồi em gọi điện cho ổng liền ạ!"

Vừa thấy Thời Vũ chuẩn bị xoay người bước đi, Diệp Thiên Mi lại run hừ hừ mà nói: "Chị, chị Thời, mấy lời hồi nãy em nói, chắc chị không nghe thấy gì đâu ha?"

Diệp Thanh Linh hết hồn, ôm lấy tay của Thời Vũ, điên cuồng nhìn Diệp Thiên Mi mà nháy mắt.

Vất vả gần chết cô mới dỗ cho Thời Vũ bớt giận được một xíu, Diệp Thiên Mi lại mở miệng nói vậy khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Nhưng vị đồng đội heo này vẫn chưa nhận được tín hiệu của Diệp Thanh Linh, tiếp tục run rẩy: "Cái câu bà, bà..."

"Bà cô già?" Thời Vũ cười, dùng sức rút cánh tay mà Diệp Thanh Linh đang ôm trong lòng ngực.

Diệp Thanh Linh thở hắt ra, hận không thể xông lên đằng trước đấm Diệp Thiên Mi một cái.

Vậy mà trớ trêu thay, Diệp Thiên Mi còn chưa nhảy số, co rúm lại gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Đúng, bà cô...! Không không không, chị Thời, ý em là chị mới có hai mươi bảy, còn trẻ chán, làm sao mà so được với ông anh em, cái ông chú già ba chục tuổi kia chứ! Chị, dù sao cũng đừng để trong lòng nha chị."

Cuối cùng, Thời Vũ lườm Diệp Thiên Mi một cái, không nói gì thêm, xoay người túm lấy cổ áo Diệp Thanh Linh bước đi.

Diệp Thiên Mi lập tức thở ra một hơi thật mạnh, Diệp Thanh Linh còn quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu một cái nhưng cũng không dám câu giờ thêm, gục đầu ngoan ngoãn đi theo Thời Vũ.

Vết thương trong lòng bàn tay của Diệp Thanh Linh vẫn còn hơi đau đau, giống như đang muốn nhắc nhở cô, lúc nãy Thời Vũ đã nói câu gì...

Chó hoang mà thôi.

Nhưng trong lòng cô giống như không thấy đau cho lắm, ngược lại, cô sợ Thời Vũ giận dỗi hơn, bản năng muốn đi theo cô ấy, muốn dỗ cô ấy vui vẻ.

Trong khoảnh khắc đó, tự Diệp Thanh Linh cũng cảm nhận được, bản thân cô chính là một con thú nuôi vừa trung thành lại vừa tận tâm, dù có bị đánh cũng chẳng biết đau đớn là gì.

.......

Diệp Thanh Linh cứ nghĩ rằng Thời Vũ sẽ dắt cô lên tầng trên để tham dự buổi xã giao tiếp theo. Không ngờ mới bước vài bước đã có nhân viên tới hướng dẫn, mời hai người đi vào một phòng riêng hai người.

Phòng riêng này có diện tích rất lớn, bên ngoài cùng là hai giường massage, phía bên trong của vách ngăn là một bồn tắm bằng gỗ rất lớn, phía bên kia còn có cả phòng tắm hơi và phòng tắm thường. Trong cả gian phòng này đều tỏa ra một mùi xông thoang thoảng, rất dịu nhẹ và không hề gay mũi.

Người nhân viên im lặng tiến đến bồn tắm gỗ để xả nước, còn bỏ vào trong đó một ít tinh dầu, muối tắm rồi phủ cánh hoa kín mặt nước.

Mãi cho đến khi thấy Thời Vũ thay áo choàng tắm từ phòng thay đồ bên cạnh đi ra, Diệp Thanh Linh mới ngơ ngác há miệng: "Chị?"

Sau khi nhân viên chuẩn bị nước ấm xong thì đã đi ra khỏi phòng.

"Không phải em làm việc mệt mỏi sao?" Không thể nghe được cảm xúc gì từ giọng của Thời Vũ, cô hờ hững ngoắc ngoắc tay về phía Diệp Thanh Linh.

Vậy nên...

Giờ phút này Diệp Thanh Linh mới dám tin là Thời Vũ không phải dắt cô đến đây để đi xã giao, mà là vì thấy cô làm việc mệt mỏi nên mới mang cô đến spa để thư giãn?

Diệp Thanh Linh cẩn thận đi về phía bồn tắm, cởi áo choàng tắm ra, ngồi xuống.

Thời Vũ híp mắt nghỉ ngơi.

Dưới mặt nước, chân hai người đôi khi vô tình chạm vào nhau, nó mang đến một cảm giác nhẵn nhụi rồi lại ngưa ngứa một chút. Diệp Thanh Linh không thể nhịn được mà nhìn trộm Thời Vũ, lại thấy cô ấy nãy giờ vẫn nhắm mắt không thèm để ý, giống như đang ngủ.

Chốc lát, lại có một nhân viên gõ cửa tiến vào giúp hai người massage lưng.

Thả lỏng người ra, Diệp Thanh Linh cũng dần dần khép mắt, từng dòng suy nghĩ lại lan tràn.

Thời Vũ hình như vẫn luôn như vậy, đánh cô một gậy rồi lại im lặng cho cô một chút ngọt ngào. Nhưng trái tim đã bị đánh cho vỡ nát, bây giờ cũng chỉ còn lại những mảnh vỡ, có vẻ đã... không còn cảm nhận được vị ngọt.

Bây giờ Diệp Thanh Linh chỉ muốn biết rằng, cuối cùng trong lòng của Thời Vũ, cô ấy xem cô là gì?

Thực sự là một con chó hoang bị nhặt về thôi sao?

Vậy cuối cùng là lúc trước Thời Vũ nghĩ như thế nào mà lại đồng ý yêu đương với cô vậy?

.......

Suy nghĩ mơ mơ hồ hồ dần trôi về năm cô mười chín tuổi.

Trước khi Diệp Thiên Mi đi nước ngoài có tổ chức một buổi party để tạm biệt, gọi rất nhiều người đến chung vui, Diệp Thanh Linh cũng có đi.

Nhưng mà Diệp Thanh Linh không thích ồn ào, cô lên sân khấu hát tặng Diệp Thiên Mi một bài xong liền trở về ngồi trong góc, uống rượu một mình.

Khi ấy, cô đã yêu thầm Thời Vũ được một năm, nhưng vẫn cầu mà không được, thậm chí cô còn không dám tỏ rõ lòng mình cho Thời Vũ biết. Cô sợ rằng khi mình để lộ ra một chút thôi thì Thời Vũ sẽ đá cô ra khỏi nhà.

Diệp Thanh Linh ngồi một mình, uống một ly rồi lại một ly.

Diệp Thiên Mi lúc bấy giờ cũng đã say chếch choáng, thấy cô ngồi một mình ở trong góc, nhìn không chịu được nên muốn lại đây ngồi với cô, còn bảo là muốn giới thiệu đối tượng cho cô.

"Chị Linh, chị... Ầy, vừa nhìn đã biết chị bị tình yêu cho ăn hành rồi đúng không? Để em, em kiếm cho chị một anh đẹp trai hàng chất lượng cao, để cho chị quên hết mọi muộn sầu luôn!"

Diệp Thiên Mi nói xong đã lảo đảo bước đi.

Diệp Thanh Linh vốn dĩ không thèm để tâm những lời cậu ấy nói, ai mà ngờ chỉ một chốc sau lại thực sự có một anh chàng đẹp trai lại ngồi trước mặt cô, vừa uống rượu với cô vừa thẹn thùng dịu dàng mà nói chuyện.

Nói cái gì nhỉ... Diệp Thanh Linh không có nghe, nhưng mà đoán sơ sơ thì là đang khen cô hát hay cỡ nào, hấp dẫn người ta cỡ nào, muốn được làm quen cô, vân vân.

Cô chỉ nhớ được rằng một lúc sau, khi party sắp kết thúc, anh chàng đẹp trai nọ ấy vậy mà lấy hết can đảm để tỏ tình với cô.

Diệp Thiên Mi cũng cười hihi haha chường mặt qua hóng, khen anh chàng đẹp trai đó không ngớt lời.

Đám bạn linh ta linh tinh của cậu ấy thấy có trò hay để hóng, cũng mò qua xem náo nhiệt: "Yêu nhau đi!"

Tiếng hét cứ hết lượt này lại đến lượt khác, vang vọng cả club.

Diệp Thanh Linh vươn vai lười nhác, ngẩng đầu, trong đầu cô bây giờ toàn là bóng người lắc lư, choáng váng. Cô cười rồi nhìn về phía anh chàng đẹp trai, đang định từ chối thì bóng người lắc lư đang dần hợp lại thành một, dù nhìn không rõ lắm.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của Thời Vũ bỗng hiện ra trước mắt cô.

Diệp Thanh Linh sững sờ cả người, tự nhiên lại quên mất cả việc từ chối, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ: Vì mình quá muốn gặp Thời Vũ nên bị xuất hiện ảo giác sao?

Cô mơ màng nghĩ, đáng lẽ giờ này Thời Vũ đang đi công tác mới phải, sao mà tự nhiên lại đến dự party tạm biệt của Diệp Thiên Mi được chứ?

Nhưng rất nhanh, Diệp Thanh Linh đã kịp phản ứng lại, đây không phải là ảo giác.

"Yêu nhau đi?" Thời Vũ dùng sức kéo, cổ áo của cô siết vào cổ khiến cô đau tới độ bỗng chốc tỉnh táo lại một chút.

Diệp Thanh Linh nghe rất rõ ràng, giọng Thời Vũ lạnh đến nỗi sắp đông thành nước đá: "Hắn mà xứng?"

- ------

Lời của tác giả:

Anh trai này xứng hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết bây giờ Thời cẩu éo xứng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play