Edit : Miee (OnhaMiee)
Beta : Phở

__________________

Ngày hôm sau mặt trời còn chưa tỏ, Diêu tướng quân đã mang theo thuộc hạ tiến vào thành, trước khi đi lưu luyến ôm Diêu phu nhân, tựa đầu vào hõm cổ thê tử nửa ngày cũng chẳng chịu cất bước.

Diêu phu nhân ở lại chăm sóc tiểu bối, tính toán dùng điểm tâm xong xuôi sẽ mau mau khởi hành vào thành, Diêu tướng quân đã sớm dặn dò người ta đặt sương phòng tốt nhất, không được có bất cứ khuyết điểm nào làm phu nhân nhà mình phải chịu khổ.

Diêu phu nhân nhìn Diêu tướng quân trầm mặc không nói không rằng, cũng không nhúc nhích. Chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, biến ra đôi tai cừu mềm như bông để cho hắn sờ thỏa thích, bàn tay quanh năm suốt tháng dùng kiếm mang theo nhiều vết chai mỏng, xoa đến vành tai mẫn cảm, giọng Diêu phu nhân liền mềm nhũn:

"Việc đang gấp, buổi tối ngươi trở về sớm một chút. Không có gì đáng ngại đâu, ta không sao."

Nam nhân cao lớn lúc này mới nâng mắt lên nhìn y, mím môi, phất phất tay chào thuộc hạ của mình rời đi.

Nam nhi nhà họ Diêu người này so với người kia càng dính thê tử có hơn chứ không có kém.

Bây giờ Diêu Nguyên Trạm vẫn còn ôm Vân Khương ngủ vù vù, sự tình đêm qua Diêu tướng quân cũng biết được đại khái, vốn dĩ muốn dẫn theo Diêu Nguyên Trạm cho hắn mở mang tầm mắt, nhân tiện sự xuất hiện của Diêu Nguyên Trạm cũng xuất phát từ mục đích khác.

Kết quả nửa đêm phu nhân đã tới nơi, Diêu tướng quân ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, một đường phiền não bực bội nhưng gặp được phu nhân tâm tình liền tốt hơn phân nửa, không miễn cưỡng Diêu Nguyên Trạm, kế hoạch ban đầu được thay đổi, chờ giải quyết chuyện êm xuôi lại ở trong thành thêm vài ngày.

Trấn Khang Bình nằm ở biên thùy, dân chúng thuần phác, phong cảnh Bắc Quốc càng tráng lệ, phong tình khác xa Giang Nam. Không có chiến sự cuộc sống dân chúng ngày càng yên ổn, đợi sau khi hoàn thành ký ước sẽ nán lại nơi đây du ngoạn mấy ngày không phải là không thể. Hơn nữa Khang Bình cách quê hương Diêu phu nhân cũng không xa.

Diêu Nguyên Trạm ngủ say đến lúc mặt trời lên cao mới chịu rời giường. Ngày thường hắn muốn tập võ luyện kiếm đều là lúc mặt trời mới ló, ắt hẳn là do tối hôm qua thân thể mệt nhọc, vừa lo lắng Vân Khương nửa đêm tỉnh giấc có điều gì không thoải mái, mãi cho đến rạng sáng mới triệt để chợp mắt được một chút.

Lúc thức dậy trông thấy Vân Khương đang dán vào ngực hắn, lông mi hơi rũ xuống an tĩnh biết bao nhiêu. Diêu Nguyên Trạm ôm chặt eo nương tử mềm mụp vào lòng.

Nương có nói sau khi mang thai tính tình thỏ sẽ phát sinh một chút biến đổi, tối hôm qua hắn đã sớm nhìn ra Vân Khương so với ngày trước nhiệt tình hơn rất nhiều, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, mềm mại ôm hắn nũng nịu cầu thao, cơ hồ làm cho người ta chống đỡ không nổi.

Sáng nay thức giấc cũng vô cùng ngoan ngoãn tùy ý cho hắn đùa bỡn, khi mặc quần áo lại chỉ chỉ vào áo choàng của Diêu Nguyên Trạm, mở miệng nói:

"Ta muốn cái này."

Tất nhiên đều nhờ Diêu Nguyên Trạm dẫn Vân Khương bọc tai thỏ kín mít xuống lầu, đoàn người ăn sáng qua loa, nhanh chóng khởi hành vào thành.

Lần này đã đặt sương phòng tốt nhất, nhưng không biết bộ hạ* đặt trước đã xảy ra vấn đề gì cuối cùng chỉ còn được mấy gian, Diêu Nguyên Trạm nhìn phòng của bọn họ so với phòng của thuộc hạ bố trí có nhiều thứ bất đồng. Hắn ngây thơ không hiểu, Diêu phu nhân ngược lại nhìn đống dụng cụ tình thú trong hai gian phòng, oán hận cắn răng.

[*bộ hạ : người thuộc cấp dưới]

Lăn qua lộn lại cả buổi sáng, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi lấy sức.

Vân Khương mơ màng buồn ngủ, sớm vùi đầu vào gối làm một giấc, cơm trưa cũng không ăn được bao nhiêu. Diêu Nguyên Trạm sợ y đói, đi ra ngoài dạo chơi còn không quên mua ít đồ ăn nhẹ và bánh nướng mang về cho Vân Khương lót bụng.

Lúc ở tiệm bánh bao bị người khác đụng một cái, quay đầu lại xem, người nọ trên thân mặc trang phục ngoại tộc, khi thấy Diêu Nguyên Trạm nhìn qua cà lơ chắp tay nói một câu xin thứ lỗi, Diêu Nguyên Trạm tâm tính thuần lương cũng không muốn dây dưa với người lạ, gật gật đầu, tay cầm bánh bao rời khỏi.

Trở về còn bận suy nghĩ bánh sữa ở đây rất ngon, mười phần sữa, Vân Khương khẳng định rất thích. Kết quả hưng phấn trở về phòng, người trên giường lại không thấy bóng dáng đâu!

Hành lang, phòng ăn, toàn bộ đều trống rỗng, Diêu Nguyên Trạm lòng nóng như lửa đốt chạy tìm khắp nơi, mới phát hiện Vân Khương chỉ mặc một bộ áo đơn nẳm gọn trong tủ gỗ.

Tủ gỗ dùng để quần áo, buổi sáng Diêu Nguyên Trạm mới thu dọn hành lý, quần áo sắp xếp thật gọn gàng rồi bỏ vào tủ.

Bây y giờ quần áo chỉnh tề đã bị làm cho rối tinh rối mù, Vân Khương nằm trên quần áo Diêu Nguyên Trạm quấn chân lên giống như thỏ nằm trong tổ ấm áp thoải mái, tay còn cầm áo lót của hắn, cảm thấy mỹ mãn khi ngửi mùi vị bám trên quần áo.

Mà cơ thể y lại không có một manh áo che thân, nguyên nhân là trước khi ngủ Diêu Nguyên Trạm cố ý cởi ra.

Vân Khương đã quen ngủ khỏa thân, giờ phút này lại sẵn tiện nghi cho Diêu Nguyên Trạm, giữa hai chân cuộn tròn mơ hồ có ánh nước trong suốt, nuốt nước miếng tiến lên tách chân y ra, mới phát hiện căn dương vật phía trước đã sớm đứng lên mà bướm dâm dưới háng lại đang phun nước, thịt hồng nộn mấp máy co bóp vài cái, dưới mông là lót áo ngoài của hắn cũng ướt đẫm một mảnh.

Dường như vừa rồi thừa dịp hắn không có ở đây, Vân Khương đã lấy y phục của hắn tự an ủi một phen.

Vân Khương vốn tìm kiếm hương vị của Diêu Nguyên Trạm mới chui vào tủ quần áo, hiện tại kẻ ngốc tự mình tới y chủ động dang tay ý bảo Diêu Nguyên Trạm tới đây ôm mình. Ôm lên cũng không an phận, cặp mông nảy nở cọ xát lên bàn tay to làm dâm thủy dính ướt quần áo một mảng lớn, dương vật nhỏ dán vào bụng hắn, nằm sấp trên vai:

"Tướng công thao ta..."

Đợi đến lúc đặt người yên ổn nằm trên giường, Diêu Nguyên Trạm không kịp cởi y phục thì Vân Khương đã chờ không nổi lại gần giữa hông hắn, cởi bỏ dây quần, gậy thịt cương cứng còn chưa thoát khỏi lớp vải, đã bị khoang miệng ấm áp cách tầng quần áo ngậm lấy.

Vân Khương nếm được hơi thở nam tính thoang thoảng của Diêu Nguyên Trạm, giống như bị mê muội hăng say liếm mút, mãi đến khi liếm ướt cả vải vóc mới kéo quần Nguyên Trạm xuống, một ngụm ngậm quy đầu to bằng quả trứng gà.

Khoái cảm đột ngột xông tới khiến da đầu tê dại như muốn nổ tung, Diêu Nguyên Trạm nức nở một tiếng, kìm không được ưỡn thắt lưng.

Ngày trước Vân Khương khẳng định sẽ nhả dương vật ra, thậm chí còn đỏ mắt trừng hắn. Nhưng bây giờ lại khác xa, y ngoan ngoãn mở to miệng, dịu dàng phun ra nuốt vào cán trụ nóng rực. Một lát sau bú mút đã ghiền rồi mới ngẩng đầu, gương mặt cọ cọ bụng Diêu Nguyên Trạm, làm nũng:

"Phía dưới chảy nước nhiều quá đi,  muốn được tướng công liếm."

Diêu Nguyên Trạm vốn nghe lời Vân Khương, lúc trên giường lại càng mặc y dẫn dắt, cẩn thận đem Vân Khương đảo ngược, côn thịt quay về mặt y, còn hắn hôn hôn dương vật màu hồng nhạt, tiếp theo tách huyệt bên dưới ra làm khí nóng phả lên thịt bướm mập mạp, Vân Khương thoáng run rẩy hưng phấn chảy nước đầm đìa.

Bên kia y cũng ngậm trụ thịt nuốt vào khoang miệng, hoa huyệt bị đầu lưỡi mềm mại điêu luyện liếm láp chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bên trong khoang mũi tất thảy đều là hơi thở của hắn, vừa vặn trấn an tâm trạng bất ổn cùng nôn nóng mấy ngày nay, thầm nghĩ thật muốn thần phục dưới hông tướng công ngốc.

Hiện tượng mang thai giả mang đến nhiều thay đổi mới lạ, đặc biệt kích thích dâm tính của Vân Khương, chỉ mong mãi mãi được ở chung một chỗ với phụ thân đứa nhỏ, sinh thêm càng nhiều bảo bối càng tốt.

Hoa huyệt được môi lưỡi chăm sóc đến sung sướng, Vân Khương không ngừng ưỡn lưng để thịt bướm tiếp xúc lên môi lưỡi Diêu Nguyên Trạm nhiều hơn, huyệt nhục mập mạp bị răng nhẹ nhàng cắn cắn day day, đầu lưỡi tát đánh âm đế, chỉ có vậy nhưng trực tiếp đẩy y lên đỉnh cao trào.

Vân Khương sảng khoái một hồi, thoát lực nằm xụi lơ trên giường nhẹ nhàng thở dốc, Diêu Nguyên Trạm từ trên người y bò dậy ôm y.

"Nương tử, có thoải mái không?"

Trong khi hỏi câu này Diêu Nguyên Trạm vẫn đang cười tủm tỉm, tựa như chú cún lớn mời công đòi thưởng. Hắn thích liếm huyệt Vân Khương, mềm mại thơm ngát, ngay cả nước dâm chảy ra cũng ngọt biết bao, mới liếm nương tử tới phun nước rất muốn y sờ sờ đầu hắn, muốn y khen ngợi hắn.

Vân Khương véo véo mặt, mềm giọng khen hắn:

"Tướng công thật giỏi."

Âm thanh giống như được trong ngâm mật đường, ngọt ngào, mang theo sự ỷ lại vô tận. Dắt tay Diêu Nguyên Trạm sờ đến bụng mình, ôn nhu nói:

"Nơi này có bảo bối của tướng công rồi, tướng công sờ sờ nó..."

Diêu Nguyên Trạm cẩn thận xoa xoa thịt vú mềm mại, đem lời nương dặn dò ném lên chín tầng mây, nghe Vân Khương nói cũng muốn nín thở, cứ như nơi này thật sự thai nghén một tiểu bảo bảo, sẽ thông qua Vân Khương đi đến thế giới này, huyết mạch tương liên với bọn họ chính là kết tinh của tình yêu.

Vân Khương dứt lời, liền có chút tủi thân, tay di chuyển lên trên đến bên nhũ thịt hơi nhô của mình, bóp núm vú bĩu môi:

"Tướng công có phải chê vú của ta không đủ to hay không, không thể đủ cho bảo bảo bú?"

Giọng điệu y nói rất đáng thương, liên tục nắm núm vú kéo lên trên, cảm thấy thật đáng tiếc vì mình không thể làm cho vú to hơn một chút, sau này nếu bảo bối không đủ bú thì biết làm sao bây giờ.

Bản thân vừa xoa ngực vừa ngẩng đầu tìm kiếm môi Diêu Nguyên Trạm, cuốn lấy đầu lưỡi hắn hôn hồi lâu, thẳng đến lúc hai người thở hồng hộc mới chịu dứt ra, tựa như phát hiện ra phương pháp mới hưng phấn ấn đầu tướng công ngốc xuống, tự mình ngồi lên đùi hắn, hoa huyệt ướt át dán sát vào cơ bắp rắn chắc, đem núm vú đỏ thẫm dâng tới bên miệng Diêu Nguyên Trạm, thúc giục.

"Không sao đâu, tướng công xoa nhiều hơn, chơi chơi núm vú nhiều thì nó sẽ to lên."
 --------------

Thỏ đanh đá đã trở thành thỏ ngoan rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play