Ngắn ngủi nửa năm, danh hiệu Cố Du đã vang vọng tập đoàn Hoa Khôn Kiến Thiết.
Thân phận con dâu ông chủ lớn, gần như khiến tất cả mọi người run răng hàm.
Chim sẻ biến thành phượng hoàng, một cuộc đời hoa lệ.
Từ nhà thiết kế nhỏ nhoi của sở thiết kế số 1 viện thiết kế công ty kiến trúc chuyên nghiệp dưới trướng tập đoàn tổng công ty, lắc mình biến hoá, thăng thành phụ tá chủ quản bộ phận kỹ thuật chất lượng của tổng công ty.
Nghe nói, vốn chức vị còn cao hơn nữa, mà còn là cao đến cấp bậc chức quan nhàn tản như giám đốc. Nhưng người ta chối từ nói mình kinh nghiệm không đủ, nói một lèo mục tiêu lớn về cuộc sống, thoáng cái là đến bộ phận kỹ thuật chất lượng trung tâm trong tập đoàn. Chức vị cũng không cần cao, có thể làm một trợ lý có cơ hội nghiêm túc học tập và làm việc đã rất đủ.
Nghe nói, chủ tịch lúc ấy rất phi thường, cảm thấy cháu dâu cẩn thận lại không thích hư danh, thế là vung bút lớn lên một cái, trực tiếp cho chức vị phụ tá.
Mặc dù trên chức vị, vẫn là đinh tán nhỏ biến thành ốc vít lớn. Nhưng rốt cuộc không giống mà, người ta chính là người trong nhà, rễ vững chắc đấy.
Toại nguyện thu hoạch chức vị mới, Cố Du cảm thấy tất cả không khỏi quá thuận lợi, mà lại còn thuận lợi đến độ cô bắt đầu hoài nghi sự chân thực. Vốn tưởng rằng trở thành người Nhà họ Tiết rồi, cô còn phải phấn đấu mấy năm, quần nhau vô số lần mới có thể đứng đắn tiến vào trung tâm trong tập đoàn, không ngờ cô chân trước mới vào cửa, chân sau Tiết Quốc Lương đã hỏi thăm quy hoạch của cô đối với nghề nghiệp tương lai, hiển nhiên là muốn đổi chức cho cô.
Cố Du đương nhiên thuận theo, nhưng thấy khuôn mặt Tiết Quốc Lương vô hại phúc hậu, cô vẫn là không nhịn được hơi nghi hoặc: Người này, thực sự là ác nhân ác độc không tha, tùy tiện tùy ý lạm dụng tư quyền, quyết định quyền sinh sát của người khác mà bố nói sao?
Lần đầu cô nghi hoặc, với lời bố nói.
“Nghĩ gì thế?” Tắm rửa xong Tiết Xán Đông nhẹ nhàng khoan khoái vào phòng, vừa hay trông thấy bà xã ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người.
Cố Du bị anh gọi tỉnh táo lại, quay người cười nói: “Nghĩ về anh đó.”
“… Càng ngày càng biết nói chuyện.” Tiết Xán Đông kéo cô từ sau vào trong ngực, nhìn mỹ nhân trong gương, ánh mắt dịu dàng cực kì. Áo ngủ tơ khiến dáng người cô uyển chuyển trông vô cùng nhuần nhuyễn, vừa tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt giống như được nước suối tưới nhuần, son phấn chưa đắp, lại đẹp đến mức tự nhiên đã có, mười phần vận vị.
Anh thích nhất lúc cô không phòng bị chút nào thế này, mặc dù trang điểm cũng đẹp, nhưng thời khắc nhẹ nhõm chỉ anh có thể nhìn thấy đây, trong mắt anh mới càng thú vị. Tư thái lúc giơ tay nhấc chân, thực sự gẩy vào tâm hồn người.
Cố Du và ánh mắt anh giao hội trong gương, mặt mày cô mang nụ cười tinh tế nhìn anh, bao hàm thâm tình.
Tiết Xán Đông nghiêng đầu hôn lỗ tai của cô, gương mặt, cổ, từng chút từng chút, cực kì tỉ mỉ.
Cố Du dựa vào trên người anh, nhẹ giọng cười: “Em mỏi lắm…”
“Ừm.”
“Thực sự đặc biệt mệt mỏi ấy.” Cô mềm mỏng làm nũng. Buổi tối tiệc cưới rất mệt mỏi, mặc dù đều là vài hảo hữu thân thiết, nhưng giữ tư thế hàn huyên với mỗi bàn cũng là việc chân tay không nhỏ. Chớ nói chi là phù dâu còn có việc vặt, mặc dù bây giờ đã bình an vô sự, nhưng rốt cuộc vẫn là cảm thấy thể lực có phần chống đỡ hết nổi.
Tiết Xán Đông rất hưởng thụ nũng nịu của cô, thấp giọng bảo đảm nói: “Sẽ không để em mệt mỏi.”
Cố Du cười liếc nhìn anh, cũng không nói lời nào, ánh mắt rành rành viết: Tin anh mới là lạ.
Tiết Xán Đông cười, sửa lời nói: “Sẽ không để em quá mệt mỏi.”
Cố Du nũng nịu ‘Ôi’ một tiếng, liền bị anh nâng lên ôm công chúa, tiến về cái giường lớn đa năng phù hợp với cơ thể, cô sờ khuôn mặt tuấn tú phía trên mình, thoải mái mà than thở.
“Có kết quả chưa” anh nhìn bụng cô, thấp giọng hỏi.
Cố Du rõ anh đang hỏi đêm đó ở Tam Á có trúng thưởng hay không, lắc đầu: “Nói không rõ được, hai ngày nữa mới là thời gian hành kinh.”
Tiết Xán Đông ‘Ừm’ một tiếng, cười cúi mình, “Vậy anh nhẹ nhàng một chút…”
Cố Du dùng cả tay chân giọng dịu dàng kháng nghị: “Không được đâu, lỡ mà có gì, không tốt…”
“Làm sao không tốt?”
“Thì là không tốt, nhịn thêm có được không?”
“Không được.” Tiết Xán Đông tàn nhẫn từ chối cô, cười tràn ngập mị lực bại hoại, đồng thời cũng học cô dùng cả tay chân chế phục người.
Lúc đầu, đêm động phòng hoa chúc, nên hương diễm như thế.
Cuộc hoan ái này dịu dàng lại bền bỉ, hai người đều cực kỳ chú tâm, kết thúc rồi còn ôm chồng lên nhau, dư vị ấm áp thật lâu.
“Sẽ cứ mãi tốt với em như vậy sao?” Cô nhỏ giọng hỏi anh, nhu tình tràn ngập.
Tiết Xán Đông cụp mắt xuống nhìn cô, cố ý xấu xa xoa bóp, trêu đến khi cô vợ trong ngực véo mình đến ngứa ngáy, anh lập tức sửa lời nói: “Đương nhiên rồi, cả đời sẽ ấp iu em trong lòng bàn tay.”
Trong lòng Cố Du mềm đến bối rối, nhìn lại anh, nghiêm túc hỏi: “Dù cho em biến thành thế nào, anh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ sao?”
Tiết Xán Đông cho là cô đang đột nhiên bắt đầu sinh ra sự đa sầu đa cảm của phái nữ, cười bảo đảm nói: “Mãi mãi không thay đổi trái tim ban đầu, dù em biến thành thế nào.”
Cố Du nở nụ cười xinh đẹp, ngoan ngoãn áp mặt vào lồng ngực của anh, ôm chặt anh. Mặc kệ thật giả, cũng không nghĩ đến tương lai, chỉ ghi nhớ giờ khắc này tốt đẹp, đem hết thảy liên quan tới anh, ghi tạc vào góc nhỏ trong lòng, giấu kỹ, nhét sâu, không còn đụng chạm.
Bởi vì sau này, tất cả đều sẽ là diễn. Quan hệ của cô và anh… Chỉ sợ cuối cùng không thể tưởng tượng.
Thật ra nội trong tâm của cô cũng không phải là không có hoang mang, vì sao anh, cha mẹ của anh, đều tốt hơn tưởng tượng? Vì sao hết thảy hết thảy, cũng đều dễ dàng hơn so với kế hoạch của cô?
Vào bộ phận kỹ thuật chất lượng của Hoa Khôn Kiến Thiết chỉ có mấy ngày, cô đã có cơ hội tiếp xúc đến thứ mình chân chính mong muốn.
Phải biết, bộ phận kỹ thuật chất lượng công việc rất nặng, có thể nói là cột sống toàn bộ tập đoàn, có thể nói là trọng binh trấn giữ.
Cố Du sở dĩ muốn vào nơi này, cũng chính bởi vì nơi này giữ tất cả ghi chép công trình của Hoa Khôn Kiến Thiết từ thành lập tới nay. Từ bản vẽ thiết kế đến báo cáo nghiệm thu sau cùng, đầy đủ mọi thứ.
Cả bản vẽ cầu lớn ở Giang Thành, và báo cáo điều tra tai nạn năm đó oanh động cả nước, toàn bộ hoàn hoàn chỉnh chỉnh bảo tồn trong đó. Giờ chỉ thiếu bộ phận nhân lực ngày mai hoàn thiện tin tức cô được trao quyền rồi, thì tất cả, có thể rơi toàn bộ vào bên trong ổ cứng của cô.
Giờ đây ôm người đàn ông này, nghe nhịp tim anh mạnh mẽ hữu lực, cảm nhận được nhiệt độ anh cực nóng, ở sâu trong nội tâm mê mang của cô là sự nồng đậm. Chỉ là một bản thân khác mạnh mẽ hơn, đang không ngừng thúc giục cô, nhắc nhở cô, từng giây yêu cầu cô dũng chiến đấu, không thể lùi bước.
“Cám ơn anh…” đã cho em một giấc mộng. Dù cho nó là giả, dồn hết tâm trí tạo lập, cũng xin hãy nhớ em có vô số thời khắc chân thực, là thật sự thích anh.
Chỉ tiếc, Tiết Xán Đông không có Thuật đọc tâm, không nghe được tiếng lòng của cô, tròng mắt anh cười nhìn cô, dịu dàng lại cưng chiều, đẹp đẽ đến mức… Như một người đàn ông hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT