Cố Du khó chịu nên tỉnh lại. Hoa mắt váng đầu, tứ chi bất lực, người còn mơ hồ sốt nóng.
Trong phòng che kín màn cửa, khiến cô không phân rõ trời sáng đất tối. Nhưng dù cho không có tia sáng gì, cô vẫn có thể cảm nhận được thân thể nóng hầm hập bên cạnh kia không thấy đâu. Cơ thể của người đàn ông này tố chất thật sự quá là tốt, sét cũng không đánh nổi, khiến người ta ao ước.
Cô mơ mơ màng màng sờ tới điện thoại di động, thông qua khóa vân tay mở màn hình. Khi thời gian trên điện thoại di động vào tầm mắt, 3 cuộc điện thoại chưa nhận, và 16 tin nhắn chưa mở lập tức nhắc nhở, cũng đồng thời tiến vào tầm mắt.
Cô xoa xoa mắt, vừa đưa tay ấn nút màn cửa, vừa cau mày quay đầu nhìn xuống, khi toàn bộ tia sáng chiếu vào trong phòng, tất cả tin chưa đọc cũng đều bị xem hết.
Cô không nhịn được thở dài, nằm trên giường một hồi thật lâu. Có phần không rõ sao khi uống say, đàn ông luôn thích mượn cơ hội nổi điên nhỉ?
Em lợi hại lắm, em không có lương tâm, em điên rồi, anh đối với em tốt như vậy, khi còn bé em thế nào như nào, anh làm sao làm sao, vân vân mây mây.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, ném di động về trên bàn. Vốn không thoải mái, vừa mở mắt còn trông thấy một đống đồ như vậy, nhất thời khiến cô không muốn động đậy tí nào. Lúc này nhìn mưa ngoài cửa sổ, nằm giường người khác, hồi tưởng tất cả mọi chuyện mấy ngày nay đến nay, chỉ cảm thấy thể xác tinh thần đều tràn ngập cảm giác mệt mỏi.
Ôi…
Có mỏi mệt, cũng phải gọi điện thoại xin phép nghỉ. Có mỏi mệt, cũng phải treo lên mười vạn phần tinh thần.
Cố Du sờ điện thoại, lướt số điện thoại của Khổng Công, đang chuẩn bị gọi, một cuộc điện báo đột nhiên đến. Cô nhìn hai chữ ‘Hà Tích’, nội tâm có chút chần chờ. Suy nghĩ vài giây đồng hồ, cuối cùng vẫn là ấn nút nhận.
Đầu kia đầu tiên là im lặng, sau đó ừm ờ ớ rất lâu.
Cố Du ngắt anh ấy: “Nếu như anh muốn gọi đến nói xin lỗi vì mấy cuộc điện thoại và tin nhắn, thì không cần.”
Bên kia im lặng.
Cố Du thở dài: “Em không hề tức giận.”
Hà Tích im như cũ.
“Em hơi mệt, anh không có chuyện gì khác, em treo đây.”
“Anh muốn gặp em.” Anh ấy rốt cục mở miệng.
Cố Du xoa huyệt Thái Dương, nhìn trời bên ngoài, im lặng một lúc lâu sau vẫn quyết định đồng ý anh ấy, “Anh ở đâu?”
“Nhà.”
“… Em qua tìm anh.”
Dứt lời cúp điện thoại, Cố Du chống tinh thần rửa mặt trang điểm, sau khi mặc chỉnh tề, nghĩ một lí do thoái thác để chối lái xe Tiết Xán Đông an bài, tự mình che ô ngồi tàu điện ngầm tìm người.
Đối với Hà Tích, vẫn là cần làm rõ một vài thứ, không thì anh ấy tuyệt đối sẽ không hết hi vọng.
Chỗ ở Hà Tích cần sang sông, lúc Cố Du đến đã giữa trưa.
Anh vẫn ngây ngốc tri kỷ, tự mình làm cả bàn đồ ăn, như đối xử với một đứa trẻ lớn, cẩn thận từng li từng tí nhìn cô, như mình phạm nhiều sai lầm ngốc nghếch.
“Em thật sự không có để ở trong lòng, anh không cần vậy.” Cố Du ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn chay, trong lòng xót xa.
Hà Tích vuốt vuốt mái tóc, che chút lấy lòng và thẹn thùng trên mặt, lắp bắp giải thích nói: “Thì… hôm qua anh uống say. Đi nhà em, Tiểu Bàn Tử lầu trên nói… hình như em chuyển đi. Chuyện gì xảy ra thế?… Thật sự không ở nữa à?”
“Tạm thời không ở nữa.”
“… Vậy em ở đâu?”
Cố Du ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt hơi né tránh của anh ấy, khẽ nói: “Ở nhà bạn trai em.”
Hà Tích mặc dù sớm đoán được, nhưng vẫn không dám tin tưởng, người mình thích lâu như vậy, thật sự chạy đi ở cùng người khác! Nội tâm đau đớn, lại trộn lẫn một sự phẫn nộ nói không nên lời.
“Em và anh ta, là nghiêm túc à?” Anh chua chát hỏi.
“Vâng.”
“… Anh muốn gặp anh ta một lần.” Hà Tích nhìn cô chằm chằm, biểu cảm trên mặt quá rõ ràng. Đau khổ tan nát cõi lòng, cộng thêm chút suy sụp sau say rượu.
Cố Du thở dài, “Hà Tích…”
Yết hầu Hà Tích xiết chặt, cảm thấy lời cô nói sau đây, có thể sẽ khiến anh ấy đột tử thẳng cẳng.
“Em biết anh thích em.”
Quả nhiên, tim anh xiết chặt, toàn thân cứng đờ, sắc mặt lập tức thoạt đỏ thoạt trắng, mở miệng ngậm miệng nhiều lần, cũng không thể thành công lên tiếng. Đối mặt với ánh mắt hết thảy đều nhìn thấu này của cô, anh ấy không có mặt mũi chống chế, càng không cảm thấy mình có bản lĩnh nói thêm một câu láo lếu.
“Em coi anh là bạn, kiểu bạn tốt cả đời ấy, anh hiểu chưa?” Cố Du chân thành nhìn anh, trong mắt thêm vẻ bất nhẫn.
Hà Tích cứng mình, im lặng thật lâu, anh ấy nhìn cặp mắt cô long lanh như nước, không tìm được bất luận một câu trả lời gì. Loại ánh mắt này của cô, khiến anh cảm thấy mình rất đáng buồn, tự cho là đúng diễn vai bạn tốt lâu như vậy, kết quả là người ta đã sớm nhìn thấu hết. Từ xấu hổ vô cùng đã không thể dùng để hình dung tâm trạng của anh ấy giờ khắc này, anh ấy muốn chết, nhưng lại đau đến cơ hồ chết lặng.
“… Anh biết.”
Cố Du nghe anh ấy gần như khàn khàn đáp lời, cầm tay của anh ấy, hốc mắt dần đỏ, lại không thể nào nói thêm câu nào để dỗ dành anh ấy. Nói rõ vấn đề là đạo nghĩa, đồng tình an ủi, thì thật sự cần thủ đoạn mềm dẻo. Cô mến anh ấy, thực sự không đành lòng làm như thế.
Cho nên chỉ có thể giả vờ như không có gì thay anh rót chén nước, sau đó cầm lấy đũa nếm bông cải xanh trên bàn.
“Ăn ngon lắm.” Cô nói.
Hà Tích im lặng nhìn cô, một hồi thật lâu sau, mới có sức đi nhặt mặt mũi tràn đầy thê thảm của mình, anh ấy giật nhẹ khóe miệng, muốn tìm về chút tôn nghiêm, “Tay nghề bình thường thôi.”
Cố Du cười, nhìn anh ấy thật sâu, cười thực tình.
“Anh muốn gặp mặt anh ta.” Ăn vài miếng đồ ăn xong, Hà Tích đột nhiên rất chân thành đưa ra yêu cầu với cô.
Cố Du nhìn lại anh ấy, có chút do dự.
Hà Tích giải thích nói: “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp người này một lần, không thì anh không yên lòng.” Cũng không cam tâm.
Dưới đáy lòng Cố Du yên lặng thở dài, hỏi anh ấy: “Không thể đơn thuần chấp nhận em có bạn trai, sau đó chúc phúc em sao?”
Hà Tích nhìn cô không cất tiếng, đáp án không cần nói cũng biết.
Cố Du cười khổ nhìn lại anh ấy, thực sự không muốn nói thêm lời gì đả thương người ta. Cô không thể nào nói với anh ấy, em không muốn anh thấy người bạn trai này của em, cũng không muốn để anh tham dự cuộc đời em nữ, tốt nhất là anh cứ hoàn toàn biến mất đừng xuất hiện đi. Lời thế này thật sự quá tàn khốc. Rốt cuộc cô vẫn là con người, tạm thời vẫn không tuyệt tình được như vậy.
“Anh ta thần bí như vậy à?”
“Em không phải –” cô nói còn chưa dứt lời, chuông cửa đột nhiên vang.
Leng keng leng keng mấy cái không thôi, không hàm súc nói rõ ràng tính cách đặc thù người ngoài cửa.
Hà Tích chuyển ghế, đi tới cạnh cửa, xem xét rõ người trong hình ảnh theo dõi, lông mày anh ấy liền bất giác nhíu lại.
Thiếu nữ ngoài cửa mặc quần áo ngoài hoa toàn hoa kia, cười nói với máy giám sát: “Hà Tích anh mở cửa đi, em biết anh ở nhà mà!”
Hà Tích cụp mặt thở ra một hơi, nhìn Cố Du trong phòng ăn một cái, lại liếc liếc theo dõi hình ảnh, giống như đang dỗi với cùng ai ‘Ầm’ một cái, cực kì không tình nguyện giữ cho cửa mở.
“Em đã nói anh ở nhà mà! Anh biết –” Tiết Kiều Cẩn cười híp mắt nhảy vào, lời còn chưa nói hết, liền bị người đang ngồi ngay phía trước làm kinh ngạc đến ngây ra, “… Chị Cố?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT