Rời khỏi văn phòng hội sinh viên, đi cùng Vương Nhã một đoạn, Vũ Anh không đi tới cổng trường để trở về nhà, mà dừng lại ở một góc vắng người trong sân trường. Chỗ này là chỗ đặc biệt chỉ có cô và Giang Mạn biết. Anh hẹn cô sau khi từ phòng hội sinh viên đi ra thì đứng đợi anh tại đó.
Đứng dựa lưng vào tường ngẫm nghĩ vẩn vơ, một lúc sau cũng thấy bóng dáng anh lại gần.
"Đợi anh có lâu không?"
"Vâng, có chuyện gì vậy?"
"Tới quán Ramen lần trước ăn đã!"
Vũ Anh miễn cưỡng đồng ý, dù sao... cũng là vì bàn công chuyện liên quan tới nhiệm vụ của nhóm...
Bước vào quán ăn chuyên về một trong các món mì đặc trưng của Nhật này, Giang Mạn cùng Vũ Anh chọn bàn gần cửa sổ. Thấy Giang Mạn còn đang ngẩn ngơ nhìn ngắm ra ngoài ô cửa sổ, dường như đang hòa vào dòng người ngày một đông, khung cảnh có phần nhộn nhịp mà trong mắt anh lại có tia ảm đạm, Vũ Anh nhìn anh khẽ lên tiếng:
"Anh ăn đi"
Giang Mạn bấy giờ mới trở lại thực tại, quay sang nhìn cô:
"Ừ!"
Gác lại chuyện bàn bạc công việc, Vũ Anh cảm thấy có lẽ sẽ trò chuyện với anh một chút.
"Anh đang hồi tưởng lại chuyện gì đó sao?"
"Ừ..." Khẽ thở dài "Chuyện thời xa xưa ấy mà..."
"Chuyện về mối tình đầu của anh..." Giang Mạn nói trong ánh mắt xa xăm, tay chống má, nếu để ý kĩ thì ánh mắt anh khẽ liếc sang Vũ Anh đầy sâu thẳm.
Uhm, Giang Mạn cũng đã gần 30, chắc hẳn trong quá khứ cũng trải qua một mối tình nào đó mà cô không biết...Giờ lại đến Vũ Anh thở dài một tiếng, im lặng nghe anh kể lại:
Hồi đó, anh từng đi ăn với một cô gái. Cô gái ấy rất đặc biệt, và cũng rất tài giỏi. Nhưng, là anh đã không biết trân trọng tình cảm đó, cũng không biết cô gái đã nghĩ gì về mình, dù thực trong đáy lòng, từ lâu, anh đã rất muốn nói lời yêu với cô gái ấy... Áp lực công việc đã cuốn anh đi... Vậy nên, cô gái ấy đã trở thành dĩ vãng...
Nhưng sau đó lại tình cờ gặp lại.
Khi anh trở lại, cùng thế hệ trẻ ra sức bảo vệ cho chính nghĩa bằng sức mạnh và trách nhiệm của mình, với tư cách là Nhẫn giả, cô ấy đã lặng lẽ đứng sau hỗ trợ anh, cùng với mọi người dốc sức chiến đấu. Nhưng, khi anh chưa kịp nói thêm lời nào, cô ấy đã lại đi mất...
Nghe có vẻ đau thương nhỉ? Vũ Anh thầm nghĩ.
"Vậy... cô ấy cũng là Nhẫn giả?"
"Giống như em?" Vũ Anh suýt chút nữa đã nói ra câu đó. Cô giật mình kìm lại cảm xúc. Không nên... đánh đồng cô gái đó giống mình... Cô...đâu có giống cô ấy đâu...? Cô...không may mắn như cô ấy, có được tình yêu thương của Giang Mạn...
Im lặng trầm tư, Vũ Anh đành lựa lời, nhẹ nhàng lên tiếng an ủi:
"Có lẽ, cô gái ấy chắc cũng hiểu được tình cảm của anh thôi... Anh đã rất thật lòng và chân thành thế mà?" Cô mỉm cười.
"Ờ..." Giang Mạn lại nhìn cô. Bóng dáng Vũ Anh in trên tròng mắt màu đỏ của Giang Mạn, hằn vào tâm trí anh, nhập vào khuôn mặt của mối tình xưa cũ trong ấn tượng của anh. Tiếc rằng lúc đó, Vũ Anh đang cúi xuống gắp vài sợi mỳ lên nhấm nháp, nên không để ý đến biểu hiện, ẩn ý trong ánh mắt anh.
Kết thúc cuộc trò chuyện tâm sự, cuối cùng, hai người cũng nói đến tình hình hoạt động nhóm. Giang Mạn mở lời:
"Nghe nói từ ba tháng trước, có tin tức bị đưa lên mặt báo, đó là một tổ chức sát thủ không rõ danh tính liên minh với mạng lưới Mafia của châu Mỹ đang cư ngụ ở thành phố này..."
"Vâng, và riêng đội chúng ta khi ấy đều biết, đó là nhóm phe Tử Thạch..."
"...chẳng phải lúc đó, anh đã thông báo với riêng các thành viên trong nhóm mình rồi sao?" Cô hơi chau mày.
"Phải, nhưng... dạo gần đây, có tin mới. Theo tình báo của tổ chức cảnh vệ quốc tế, anh được biết, Tử Thạch, trong thời gian qua đã cho người âm thầm xâm nhập vào các quốc gia khác nhau"
"Anh nghĩ, dường như, Tử Thạch đang có âm mưu thâu tóm từng nơi một..." Giang Mạn tiếp tục:
"Nhưng, anh cảm giác hắn cho người đi các nơi, một là gài gián điệp tới các tổ chức Nhẫn giả phe chính nghĩa, hoặc âm thầm truyền bá, đào tạo bắt tay với Nhẫn giả phe phản động, thứ hai là, vì sao hắn vẫn tiếp tục ở lại đất nước này? Em nghĩ xem?"
Vũ Anh xoa cằm:
"Cái này em không rõ lắm... Phải chăng muốn theo dõi điều gì đó quan trọng ở đây, hay là tổ chức đầu não của chúng ở đây, hoặc là... Hắn đã quyết định sẽ nhắm tới đất nước chúng ta đầu tiên...!" Nói xong câu cuối, Vũ Anh bắt đầu hơi lo ngại nhìn anh.
Giang Mạn chỉ gật gật:
"Cũng có thể đấy! Vì anh cũng nghĩ thế"
Vậy là, sẽ có những cuộc chiến lớn xảy ra sao? Vũ Anh tâm trạng bắt đầu lo lắng. Lần này, cô biết, sẽ không phải là cuộc chiến tầm thường xảy ra như những trận chiến nhỏ nằm trong nhiệm vụ thường ngày của nhóm Giang Mạn nữa, mà đây...
Là trận đánh thực sự.