Chap 46 : Đối mặt với số phận.
- Truyện có mang tính chất parody nhé, nghĩa là có nhiều đặc điểm của truyện khác được thêm vào.
----------------------------------------
Lời cậu nói ra, vô số sợi xích như 1 đám rắn cuốn lấy xung quanh và tạo thành 1 cái lòng giam giữ. Điều đó cũng khiến cậu bất ngờ vì chính cậu không phải là ngươi làm việc đó, bỗng không gian tiếp tục bị biến đổi.
"Bầu trời? Cỏ?"
Nơi tâm thức cậu bị biến đổi, là 1 quả đồi cao ngác đầy cỏ, không khí trong lành, bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu ánh nắng, nhưng thực chất mọi thứ đều là giả tạo, không một thứ nào có thật.
"Một buổi tiệc trà thì không thể chỉ có 1 người đâu đấy."
Xoay người về phía giọng nói, ở đó là một thiếu nữ mông lung giữa tuổi 18 đang ngồi nhìn cậu, cô tỏ ra một khí chất khiến cậu phải dè chừng. Từ từ bước lại, cậu ngồi vào cái ghế đối diện cô, nhìn cô với vẻ thắc mắc, cậu hỏi.
"Cô là ai?"
"Ta sẽ không trả lời trừ khi cậu uống lấy phần của mình. Vì đây là 1 phần của tiệc trà mà." cô nói trong khi uống lấy tách trà của mình
Cậu nghe theo và cầm lấy tách trà được đặt trước mình và uống nó, khi thấy cậu uống xong, cô gái e thẹn mỉm cười hài lòng, còn cậu khi cau mày khó chịu.
"Đây là loại trà gì?"
"Dung dịch cơ thể của ta đó ♥"
Cậu vội đặt tách trà xuống bàn và cố gắng phun hết những thứ mình uống ra nhưng quá muộn.
"Thôi lỗ đấy."
Cô nói trong khi mỉm cười vì hành động của cậu. Cậu thở dài rồi trở lại bình tĩnh đối diện cô.
"Vậy uống thì đã uống rồi. Cô là ai? cô đến từ đâu? tại sao lại ở đây?"
"Tham lam quá đấy, ừ ha, bản thân ta cũng tham lam mà."
Cô chỉnh lại giọng mình một cách đoàng hoàng, đặt 1 tay giữa lòng ngực lên ngực mình, để giới thiệu bản thân.
"Ta là Phù Thủy của sự Tham Lam, Echidna. Tượng trưng cho sự Tham Lam tri thức."
"Phù Thủy của sự Tham Lam..? Ý cô người đã bị phong ấn ở Thác Sông Thần ấy à?"
"Oh, có vẻ cậu cũng biết nhỉ? Nhưng sai rồi, mà ta cũng không muốn nói tới lúc này. Có thứ khác ta muốn bàn với cậu."
Cô nói trong khi bắt chéo bàn tay mình với nhau.
"Thứ khác?"
"Đúng vậy, việc đầu tiên ta muốn hỏi cậu là-----
--------Có nhớ điều không?"
"Điều gì? ý cô là sao?"
"À không.. xem như ta không hỏi câu đó đi.."
Cô đặt tay lên thái dương mình như đang nghĩ điều gì đó, sau một lúc cô vỗ 2 bàn tay mỏng manh mình lại với nhau nghe tiếng *clap clap*
"Được rồi, để cho cậu bớt hoang mang, hãy hỏi những gì mình thích, ta sẽ trả lời dựa theo kiến thức của ta, tất nhiên là sẽ có một số không hợp với kiến thức bây giờ."
Thấy cậu trầm ngâm suy nghĩ, cô nói tiếp.
"Hỏi ta về Trí thức của 400 năm trước hoặc sự Tham Lam không giới hạn của bản thân. Hãy hỏi ta về người trong mình sự phán quyết của bản thân, Ngạo mạn. Hãy hỏi ta về người dùng nắm đấm của mình để trị thương cho những người xung quanh mặc dù rất ghét họ, Phẫn Nộ. Hãy hỏi ta về sự việc ở Thác Sông Thần. Hỏi ta về mọi thứ, ta rất tò mò về câu hỏi của cậu ~."
Ánh mắt cô như đang trông chờ câu hỏi từ cậu, thấy thế, cậu ho lên một tiếng rồi nói "Thế thì"
"Dark Ougi.. Là do cô đúng chứ?"
Nghe câu hỏi của cậu, cô trở nên bất ngờ vì không nằm trong đống câu hỏi mà cô nghĩ cậu sẽ hỏi, thấy vậy cô nở một nụ cười mỉm.
"Không, là do cậu. Ta chỉ đẩy nhanh tác động để làm thỏa mãn sự tò mò của bản thân thôi."
"Vậy ra chính cô cũng góp mặt trong vụ này.."
Nghe cậu nói, cô nở nụ cười mỉa mai.
"Vậy, cậu định làm gì với thằng nhóc này?"
Nói xong, cô búng tay mình cái làm 1 chiều không gian được mở đưa một thứ gì đó vào. Thứ bị hàng chục sợi xích bao quanh khiến người ta không biết rõ nó là gì, nhưng cậu thì lại biết rất rõ. Sau khi được đưa vào không gian này, cô tiếp tục búng thêm 1 phát làm những sợi xích biến đi và để lại chàng trai tóc đen đang nhìn cậu với điềm tĩnh.
"Được rồi, vậy 2 người cứ đối diện với nhau, ta không làm phiền."
Nói xong, cô bỗng biến mất kèm theo cái thế giới giả tạo này, để lại cậu và Dark Ougi, cả 2 ngồi đối diện với nhau. Im lặng nhìn nhau một lúc, Dark Ougi cất lời.
"Ngươi có muốn đối diện với thực tại trong quá khứ cùng ta chứ?"
"Tất nhiên."
Cậu trả lời với một cười nhạt nhẽo, không gian bất đầu biến đổi
*Chấp nhận hay xóa bỏ Thực Tại. Sự lựa chọn duy nhất !*
Âm thanh vang lên, cũng là lúc cậu đang ở ngôi nhà thân yêu của mình, kế bên cậu là một cậu nhóc 8 tuổi có mái tóc đen, đó là cậu cuộc sống trước. Mái tóc đen tượng trưng cho vận rủi và tai họa, hoặc tượng trưng cho sự bí ẩn, cha mẹ cậu người có mái tóc vàng lại sinh ra 1 đứa con có mái tóc đen, cả họ cũng thấy vi diệu.
"Đi thôi."
Thằng nhóc 8 tuổi kéo lấy tay cậu, cả 2 đi xuyên qua bức tường như nó không tồn tại, họ đi đến phòng của cha mẹ cậu, có 3 người đang ngủ trên đó. Me cậu, cha cậu và cậu. Sau một lúc bỗng một người hầu chạy hết lực mình vào.
"Có kẻ đột nhập thưa ông chủ!"
Cô thúc dục người đàn ông đang ngủ dậy, nghe vậy, ông giật mình và gọi 2 người đang nằm kế bên. Không gian bắt đầu chuyển cảnh, lần này là cảnh cả 3 người đang chạy ra cổng sau, cậu đứng nhìn họ đắng cay vì biết những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Sau một lúc, bọn đến đây để sát hại cha mẹ cậu cũng xuất hiện, cậu vẫn còn nhớ rất rõ, cha mẹ cậu đã quâng cậu và phía rừng, nhưng cậu không nhìn thấy những chuyện xảy ra tiếp theo mặc dù cậu vốn biết.
Cả 2 người, một người đàn ông công lý và người phụ nữ yêu thương gia đình, họ liên tục đỡ và giết những tên cướp, nhưng sức khỏe và số đông không cho phép họ dành chiến thắng, sau một lúc bản thân họ cũng đã kiệt sức, và đó cũng là cái kết cho họ, 'cái kết' kết thúc bằng 'cái chết'.
Cậu được tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị đám người giết hại, đến cuối cùng họ vẫn nắm tay nhau và nở nụ cười hài lòng với nhau, con dao của niềm đau tiếp tục đâm vào tim cậu khi thấy những cảnh đó.
"Ngươi hiểu mà đúng không? Họ rất yêu thương ngươi dù ngươi phạm lỗi như thế nào. Chính vì cái ý nghĩ của câu nói 'Con muốn giống 2 người' của ngươi, họ đã hi sinh bản thân mình. Bây giờ thì ngươi định làm gì? Trả thù cho họ, thì hãy trông cậy vào ta, gửi gắm cho ta, ta sẽ toại nguyện cho ngươi.. Còn ngươi không muốn lấy cha mẹ mình.. Thì hãy----
---giết ta."
Cậu không bao giờ quên sự chính nghĩa của cha mẹ mình, nếu họ biết cậu trả thù cho họ chỉ vì thù hận, họ chắc chắn sẽ rất buồn về cậu.
"Nhưng.. như thế thì sao?"
Đúng, cậu trả thù thì sao? họ cứu lấy sinh mệnh cậu chỉ để mong cậu có được cuộc sống yên bình? nhảm nhí. Dù cho họ căm ghét cậu như thế, cậu vẫn sẽ trả thù cho họ.
"Tôi chắc chắn sẽ trả thù cho cha mẹ mình..
Nghe cậu nói, Dark Ougi, 1 thằng nhóc 8 tuổi nở cụ cười hài lòng.
"Nhưng.. họ đã cứu lấy tôi, đồng nghĩa với họ yêu cầu tôi quý trọng sinh mệnh bản thân. Yêu cầu của cha mẹ, con cái nhất định phải tuân theo mà phải không..? Nên trước tiên..-----
-----------Tôi sẽ cứu lấy phần bóng đêm trong tôi."
Với câu nói của cậu, Dark Ougi bỗng bật khóc, những giọt nước mắt rơi trên má của hắn tượng trưng cho việc hắn đã cố gắng nhất nhiều, khó khăn rất nhiều, hắn muốn trả thù cho cha mẹ mình, đó là lý do duy nhất khiến hắn trở nên độc ác, không vì lý do nào khác.
Cậu bước đến và chạm vào bản thân lúc 8 tuổi, nở nụ cười.
"Chúng ta.. giống nhau mà phải không?"
"ừm.."
Dark Ougi nở nụ cười hài lòng và hòa làm 1 với cậu. Mái tóc cậu từ màu trắng đã trở thành 1 bên đen 1 bên trắng.
"Con cứu lấy bản thân con như ý cha mẹ.. Nhưng không có nghĩa con sẽ không trả mối hận thù đó."
Không gian vỡ nát, cậu trở về với không gian, nơi Sages và Houka đang ở.