Vẫn còn chưa tới giờ nghỉ trưa, trong nhà ăn không quá đông người.

Một tay Cố Cửu chống cằm nhìn ra cửa sổ, một tay cầm thìa, lơ đãng khuấy bát canh màu trắng sữa.

Người yêu cũ là loại tồn tại mập mờ nhất, càng nguy hiểm hơn nếu như ham muốn trong lòng không hề nguôi ngoai, may mà bây giờ họ có thể dùng chuyện khác che đậy, tạo nên cảnh hoà hợp giả tạo.

Chuyện Trình Duật Chu vừa đề cập chắc chắn sẽ khiến Cố Tĩnh Dương cảm thấy hứng thú – nửa năm trước, Chu Tử Uyển đi du lịch với phù rể Diệp Tín Huy, hai người còn đeo nhẫn tình nhân.

“Tháng mười năm ngoái Chu Tử Uyển bắt đầu qua lại với Lục Khải.” Cố Cửu nói, cuối cùng cũng chịu buông thìa xuống.

Tính qua có vẻ cách bây giờ khoảng bảy tháng.

Lí do cô nhớ rõ như vậy là bởi vì vào tháng mười năm ngoái, có một bệnh nhân liên tục điên cuồng tán tỉnh Chu Tử Uyển, sau đó Lục Khải mới xuất hiện; khi ấy Cố Cửu đã xuất ngoại, thấy trong group chat ai ai cũng thảo luận chuyện này, thậm chí còn gửi cả ảnh sang.

Từ đó về sau, tuy Lục Khải không hay xuất hiện ở bệnh viện nhưng lần nào đến cũng tạo tiếng vang lớn khiến bao đồng nghiệp ngưỡng mộ, họ xôn xao bàn tán rốt cuộc Chu Tử Uyển may mắn thế nào mới câu được con rùa vàng này.

“Nếu sau khi Chu Tử Uyển xác định quan hệ với Lục Khải mà vẫn đi du lịch cùng Diệp Tín Huy,” ánh sáng lay động ngoài cửa sổ, Cố Cửu hơi híp mắt, “Vậy thì Diệp Tín Huy chính là tình nhân bí mật của Chu Tử Uyển…”

Cô cúi đầu không nói tiếp, giống như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ rơi trên mặt đất, vài tia nắng nhảy nhót trên gương mặt cô tạo nên một tầng sáng nhàn nhạt, làm dịu đi nét lạnh lùng vốn có.

Ánh sáng đan xen, biến khung cảnh suy tư của cô thành thiếu nữ trong tranh sơn dầu, trầm tĩnh xinh đẹp, tràn trề nhựa sống.

Trình Duật Chu ngồi phía đối diện nhìn cô, tầm mắt đi từ sườn mặt cô dời xuống ngực, nơi đó, chiếc áo màu sắc tươi sáng bọc lại phần da thịt trắng nõn, đường cong đầy đặn xinh đẹp.

“Khả năng đầu tiên, Chu Tiểu Uyển và Diệp Tín Huy vẫn ngầm duy trì quan hệ tình cảm tới bây giờ.”

“Khả năng thứ hai, nửa năm trước Chu Tử Uyển qua lại với cả Lục Khải và Diệp Tín Huy, cuối cùng quyết định chia tay Diệp Tín Huy, cưới Lục Khải.”

Khi anh nói chuyện vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

Lông mi dày, nhẹ nhàng phe phẩy như cánh bướm vỗ đến lòng anh nôn nao.

Cố Cửu cụp mắt, tuy không tiếp lời nhưng cô cũng có cùng suy nghĩ với Trình Duật Chu.

Nếu như Diệp Tín Huy và Chu Tử Uyển ngầm duy trì quan hệ tới tận giờ, vậy chuyện Lục Khải mất tích, bọn họ đều được liệt vào danh sách tình nghi; nhưng trong trường hợp khả năng thứ hai thì lại càng thêm kỳ lạ.

Chu Tử Uyển đã lựa chọn chia tay Diệp Tín Huy vì Lục Khải, vậy tại sao Diệp Tín Huy có thể bình tĩnh tham gia làm phù rể cho hôn lễ của bọn họ?



Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Trình Duật Chu, ánh mắt ấm áp, khóe môi mỉm cười.

“Hôn lễ hôm qua, chắc là anh nhớ rõ chuyện giữa Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy.”

Cô cố ý.

Tựa như muốn đâm xuyên da thịt anh, chạm vào đống tro tàn trong lòng anh.

Thật ra Trình Duật Chu có thể trở thành luật sư bào chữa hình sự hàng đầu, bên cạnh tài hùng biện thì chứng bệnh tâm lý anh ghét nhất lại chính là lợi thế của anh.

Rất nhiều khi, Trình Duật Chu tựa như một con thú bị giam cầm, tự tay nhổ sạch răng nanh sắt nhọn của chính mình, rồi lại liều mạng trốn thoát khỏi lồng giam.

Anh bị vây trong vòng tuần hoàn kia đến chết lặng, vĩnh viễn không thoát ra được.

Người đàn ông sức sống yếu ớt, linh hồn không trọn vẹn, đổ nát là thế, lại cùng một loại người với Cố Cửu.

“Hôm qua Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy rất ít tiếp xúc, không động chạm chân tay, cũng không trao đổi ánh mắt là mấy,” im lặng một lúc, Trình Duật Chu thấp giọng nói.

Giọng anh bình thản không có bất kỳ biến hoá gì, nhưng mu bàn tay phải hơi nổi gân xanh.

“Bọn họ đang cố ý lảng tránh đối phương.” Cố Cửu nhớ lại tình hình ngày hôm qua, khi mọi người bắt đầu tìm kiếm Lục Khải, bốn phù rể đều vây quanh Chu Tử Uyển nhưng chỉ có Chu Nhạc chủ động trấn an Chủ Tử Uyển.

Về phần Diệp Tín Huy, Cố Cửu hầu như không có ấn tượng gì với anh ta, cô mơ hồ nhớ được vẻ ngoài của Diệp Tín Huy nhưng không thể nhớ nổi giữa anh ta và Chu Tử Uyển có phát sinh chuyện gì hay không.

“Nếu Diệp Tín Huy và Chu Tử Uyển là tình cũ, cho dù có chia tay hay không, bây giờ Diệp Tín Huy vẫn thuộc diện tình nghi,” Cố Cửu dang định nói chuyện này cho Cố Tĩnh Dương, nhưng khi vừa chạm vào màn hình điện thoại lại bỗng nhiên dừng lại.

“Khỏi phải nói, mẹ chồng của cô ấy, vừa nhìn đã biết là người ghê gớm rồi. À còn nữa, hôm qua tôi vô tình nghe cô ấy nói chuyện điện thoại, không biết như nào nữa, hình như có vẻ phòng bị, nghe đâu cô ấy đang mang thai. Nếu chồng cô ấy thật sự không còn, cuộc sống sau này của cô ấy chắc chắn rất khó khăn…”

Trong đầu cô thoáng nhớ lại cuộc đối thoại nghe được ở bệnh viện.

Sau khi bước vào phòng bệnh, cô nhìn thấy hai đôi giày, một đôi dép lê và một đôi giày cao gót màu trắng.

Nhưng đôi giày cao gót kia không phải giày mang vào ngày cưới.

“Hình như Chu Tử Uyển đang mang thai, nhưng có vẻ không muốn để người khác biết,” có một suy đoán nào đó càng ngày càng rõ ràng trong Cố Cửu.

“Con của cô ấy không phải của Lục Khải.”



Trình Duật Chu chốt một câu làm rõ suy đoán trong lòng cô.

Với tình huống hiện tại của Chu Tử uyển thì mang thai vốn là chuyện tốt, cũng có thể khiến mẹ Lục Khải càng thêm xem trọng cô ấy, nhưng cô ấy lại cố tình giấu giếm, nguyên nhân cũng không quá khó đoán.

*

“Đội trưởng Cố nói có manh mối mới, Chu Tử Uyển rất có thể là người yêu cũ của Diệp Tín Huy,” ngoài bệnh viện, Nguyễn Hạ ngắt điện thoại của Cố Tĩnh Dương, nói với Úc Nam.

“Nếu dựa theo lời cậu nói, Chu Tử Uyển thật sự mang thai nhưng không muốn để người khác biết, vậy đứa bé này chắc không phải của Lục Khải rồi, nếu không thì sao cô ấy lại muốn giấu…” Nguyễn Hạ nhíu mày, thoáng nhìn qua cửa sổ cách đó không xa, ánh mắt ngưng trệ, “Nói cách khác, khả năng cao là Chu Tử Uyển vẫn luôn duy trì quan hệ với Diệp Tín Huy, thậm chí mang thai con của gã, Lục Khải mất tích, rất có thể đây là âm mưu của cô ấy và Diệp Tín Huy…”

“Còn một vấn đề nữa.” Tầm mắt Úc Nam nhìn sang theo Nguyễn Hạ, sắc mặt trầm xuống nhưng quay đầu lại rất nhanh, “Giả thiết là do Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy làm, tại sao những người còn lại trong nhóm phù rể không phát hiện?”

“Hoặc là, ba người còn lại đều biết sự thật, nhưng vì sao bọn họ lại muốn che giấu? Chu Nhạc và Lục Khải rất thân, có thể thấy được anh ta thật lòng quan tâm Lục Khải, lý do gì khiến anh ta lựa chọn giấu giếm…” Nguyễn Hạ lắc đầu, cô đã nghĩ đến vấn đề giống Úc Nam, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Từ lúc mọi người phát hiện Lục Khải mất tích đến thời điểm hiện tại đã sắp vượt quá hai tư giờ; nhưng trong trường hợp Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy nói dối, có lẽ Lục Khải đã thật sự mất tích vào buổi tối trước hôn lễ một ngày.

Thời gian càng kéo dài càng bất lợi.

Ngoài ra, vết máu bên dưới thảm đỏ cho thấy Lục Khải dữ nhiều lành ít.

“Úc Nam, cậu đợi tôi mười phút.” Nguyễn Hạ lại đưa mắt nhìn hình ảnh bên ngoài cửa sổ rồi đi thẳng qua bên đó, không đợi Úc Nam trả lời.

Một lát sau, cuối cùng cô ấy đã đuổi kịp người phía trước.

Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc áo đỏ, váy kẻ sọc ngắn, dáng người cực tốt, đuôi tóc cong cong rủ xuống bên xương quai xanh.

Bước chân cô cực chậm, Nguyễn Hạ bèn đưa tay chụp lấy bả vai cô.

“Tiểu Cửu, ban nãy cậu ở cùng…anh ta à?” Nguyễn Hạ nhìn Cố Cửu, vẻ mặt kinh ngạc.

Trong ấn tượng của Nguyễn Hạ, lần cuối nhìn thấy Cố Cửu ở cùng Trình Duật Chu là khi cô đang dí tàn thuốc lá vào người anh, thậm chí còn làm tay mình bị bỏng.

Từ đó, Cố Cửu rời thành phố Hạ Ninh một năm trời, chưa từng nhắc đến Trình Duật Chu.

“Cho nên manh mối lúc nãy anh trai cậu nói, là nhờ Trình Duật Chu…” Tuy tính cách Cố Cửu và Nguyễn Hạ hoàn toàn trái ngược nhưng lại cực kỳ hợp nhau, thoáng nhớ lại, không khó lý giải nguyên nhân Cố Cửu làm vậy.

Chẳng qua trước giờ Cố Cửu không ra chiêu như lẽ thường, càng không có thể bị người khác uy hiếp được. Vậy thì chỉ còn lại một khả năng cuối cùng là…

“Tiểu Cửu, cậu còn thích anh ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play