Ngày hôm sau.

Nạn nhân nữ bị vứt xác ở vùng ngoại ô phía tây thành phố Hạ Ninh, người báo án là hai cô gái trẻ tuổi đang chạy bộ buổi sáng.

Trước mặt đội hình sự, vẻ mặt hai cô gái nọ hoảng hốt, trả lời nhát gừng, lời nói lắp bắp, hiển nhiên là vì quá mức sợ hãi.

“Lúc ấy khoảng bảy giờ, bình thường chúng tôi chưa từng chạy qua con đường này…” Cô gái tóc ngắn cắt chặt môi dưới, quay đầy nhìn sang người bên cạnh, trong mắt mang ý tứ trách móc.

“Có vẻ như tôi bị thứ gì đó nắm chân, hoặc tôi bị vấp ngã,” vai cô gái tóc ngắn run rẩy, “sau đó tôi ngã ở kia.”

Cô gái tóc ngắn chỉ vào sườn đồi, rồi lại quay mặt ra chỗ khác không dám nhìn tiếp.

Cố Tĩnh Dương nhìn theo tay cô gái chỉ, Nguyễn Hạ cũng nhìn theo ngay sau đó.

Mái tóc đen dài quấn lấy xác chết. Sinh mệnh vẫn chưa kịp nở rộ đã úa tàn khiến lòng người thổn thức không thôi.

“Nạn nhân bị rạch cổ họng,” Nguyễn Hạ nói được nửa câu thì dừng lại.

Chính xác hơn là cổ họng nạn nhân bị cắt đứt, bụng bị rạch ra, chân gần như sắp hoại tử.

Quan trọng nhất – nhãn cầu của nạn nhân đã bị khoét mất.

Nạn nhân cùng lắm chỉ là một thiếu nữ hai mươi tuổi, vẫn đang độ tuổi tràn trề sức sống. Từ những vết thương trên người cô ấy có thể đoán được cô ấy đã chống cự mãnh liệt để đấu tranh giành lấy mạng sống thế nào.

“Nơi này cách biệt thự đường Tây Giang chưa tới 10km,” Nguyễn Hạ siết chặt tay áo, “Nạn nhân chính là cô gái mù gọi điện báo án tối qua.”

Giọng điệu chắc chắn không có lấy nửa phần do dự.

Cố Tĩnh Dương vỗ vai cô không nói gì.

Cách đó không xa, Úc Nam và Lương Thành vẫn đang tiếp tục hỏi thăm thông tin từ người báo án. Sau khi hai cô gái kia bình tĩnh lại thì bắt đầu trách cứ lẫn nhau, lượng thông tin hữu ích thực sự chả được bao nhiêu.

Một cô thì nói, nếu không phải do cậu thay đổi tuyến đường chạy bộ thì sao có thể gặp phải xác chết; cô còn lại cũng chẳng vừa, tôi thay đổi lộ tuyến không phải là để hai người bọn họ chạy bộ buổi sáng thoải mái hơn sao.

Hiện trường vụ tai nạn thảm khốc, ném xác gì đó, tất cả đều bị quẳng ra sau.

Ai ai cũng chỉ để tâm đến nỗi khổ của bản thân đầu tiên mà thôi, thật ra điều này cũng không có đúng hoặc sai, mà đây chính là quy luật để sinh tồn và tiến hoá.



*

Đội hình sự.

“Ở hiện trường không có giấy tờ xác minh danh tính nạn nhân, chỉ biết nạn nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, thời gian tử vong từ 1 đến 2 giờ sáng hôm nay, bị cắt cổ mà chết, vết thương trên chân là do nạn nhân bị mảnh thuỷ tinh cứa phải khi còn sống.” Cố Tĩnh Dương dừng một chút, dường như đang suy ngẫm gì đó.

“Sau khi nạn nhân chết đã bị mổ bụng…Các cơ quan nội tạng vẫn nguyên vẹn.”

Hàng lông mày rậm rạp của Lương Thành nhíu lại, không hiểu được vì sao Cố Tĩnh Dương lại nhấn mạnh câu cuối cùng.

Nếu nội tạng không mất thì không nhất thiết phải đề cập đến chi tiết này.

“Còn một vấn đề nữa,” Úc Nam bổ sung, “Người chết đã bị tấn công tình dục khi còn sống.”

“Tôi không hiểu.” Cuối cùng Nguyễn Hạ cũng lên tiếng, cô rủ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, giống như có thể tìm ra manh mối quan trọng nào đó, “Khi nạn nhân còn sống từng bị tra tấn, chứng tỏ hung thủ hưởng thụ khoái cảm qua việc tra tấn và khống chế nạn nhân. Nhưng tại sao hắn lại làm những hai điều vô nghĩa?”

“Thứ nhất, tại sao hung thủ khoét mắt nạn nhân sau khi cô ấy đã chết?”

“Thứ hai, tại sao hung thủ lại mổ bụng nạn nhân?” Cô mím chặt môi, nặng nề thở hắt ra, “Vả lại hung thủ cũng không lấy đi cơ quan nội tạng nào cả, hắn làm thế để chứng minh điều gì đây?”

Nguyễn Hạ không giống với những cô gái khác ở chỗ, cô đọc thuộc làu làu những vụ án giết người hàng loạt tiêu biểu, ở cái tuổi mà người khác khóc vì chuyện tình yêu, cô lại trốn trong chăn bông của ký túc xá để xem một bộ phim tài liệu về kẻ giết người hàng loạt.

Cuối cùng cô cũng được nguyện ý, gia nhập đội cảnh sát hình sự, khoác lên bộ đồng phục siêu ngầu, đi theo phụ tá người mình hằng ngưỡng mộ, nhưng cô lại phát hiện thực tế và lý tưởng của mình khác xa nhau.

Mặc dù trong phim có những tình tiết lý luận cực kỳ thú vị, cô ngồi trước màn hình chiếu cảnh máu me vẫn có thể thản nhiên mút ngón tay, ăn hết hai phần KFC. Thế nhưng trong phim không nói cho cô biết rằng lần đầu tiên nhìn thấy xác chết vẫn sẽ hoảng sợ.

Hiện thực không được chèn bất kỳ lớp hiệu ứng nào, tất cả những gì cô thấy đều là dáng vẻ nguyên bản nhất. Thì ra không phải hung thủ giết người nào cũng giống như trên TV, thời thơ ấu bi thảm, tuổi trẻ gặp nhiều chuyện khổ sở, giết người cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

Dù sao thiện ác trên đời này không phải chỉ dùng hai ba câu là có thể nói rõ.

“Vết mổ ở bụng nạn nhân có độ sâu không đồng đều, mổ bụng không phải để cướp nội tạng…” Cố Tĩnh Dương còn chưa dứt lài đã bị một tiếng đập bàn cắt ngang.

“Có phải vì hung thủ tò mò mới làm vậy không? Hung thủ là một đứa trẻ?” Là giọng Lục Thành, đập bàn trước khi lên tiếng đã trở thành đặc trưng của anh ta.

“Mọi người nghĩ thử xem, giống như bọn con nít thích mò mẫm cấu tạo bên trong của chiếc TV hay đồ chơi ấy…”

Úc Nam liếc nhìn anh ta, biết rằng nếu không ngăn Lương Thành lại thì chủ đề sẽ bị đá đi càng xa, “Cậu nói thử xem là con nít bao tuổi? Hay là trẻ vị thành niên?”



“Không,” Úc Nam lắc đầu, tiếp tục giải thích, “Rõ ràng là hung thủ đã lên kế hoạch phạm tội trước đó, địa điểm ném xác không phải là hiện trường gây án chứng tỏ hung thủ có xe riêng để di chuyển thi thể. Còn tra tấn nạn nhân thể hiện rằng hắn có khả năng khống chế hiện trường. Nếu hung thủ thuộc phạm vi trẻ thành niên sẽ không thể nào làm việc bài bản như thế được.”

“Chậc chậc, được rồi,” Lương Thành vỗ vai Úc Nam, ra vẻ bảo ban hết sức tận tình, “Học thuộc lòng cũng không tệ đâu, mấy cuốn sách đội trưởng Cố đưa cậu, đọc được quyển nào rồi?”

Úc Nam nhẹ nhàng tránh khỏi Lương Thành.

Cậu tuổi trẻ nhất, lại sở hữu một khuôn mặt nữ tính. Ngày mới đến đội hình sự, Lương Thành còn nói như tát vào mặt cậu, anh ta bảo vừa nhìn cậu cứ tưởng đội có thêm một nữ cảnh sát.

Kết quả đêm đó Úc Nam cạo trọc, ngắn đến mức gần như sát vào da đầu.

Cố Tĩnh Dương nhìn hai người đang ngầm phân thắng bại trước mắt, không chút để ý nói tiếp, “Hung thủ mổ bụng nạn nhân để trau dồi kỹ năng.”

Một câu nói thu hút chú ý của tất cả mọi người.

Sau khi chết mới mổ bụng nên đây vốn không phải để tra tấn nạn nhân, cũng không lấy đi nội tạng, thậm chí còn chưa từng động chạm qua. Mục tiêu có vẻ cực kỳ đơn giản.

Vậy thì chỉ còn lại một nguyên nhân duy nhất – trau dồi kỹ năng.

Hung thủ làm vậy để chuẩn bị cho nạn nhân tiếp theo.

“Tôi nhớ ra rồi!” Nguyễn Hạ đột nhiên tăng tốc độ nói, “Tôi đã từng gặp nạn nhân ở nhà Cố Cửu!”

“Tuần trước, vào một đêm mưa, lúc ấy tôi thấy Cố Cửu ở cổng khu chung cư, cô ấy không mang theo ô nên tôi mới đưa cô ấy về. Tôi đã gặp một cô bé trước cửa nhà cô ấy, hình như tên…Tiêu Nhược.”

Bố của Tiếu Nhược quanh năm công tác ở nước ngoài, còn mẹ cô bé từng là giảng viên đại học của Cố Cửu, tiếc rằng năm ngoái đã mất vì bệnh, nhưng chính vì mối quan hệ này mà Tiêu Nhược khá thân thiết với Cố Cửu.

Vì lý do sức khoẻ nên Tiêu Nhược vừa vào đại học đã nghỉ học hai năm liền, trong thời gian đó, cô bé vẫn thường xuyên gặp gỡ Cố Cửu.

Nói đến đây cũng lạ, tính tình Cố Cửu lạnh lùng đã không phải chuyện gì bí mật, cô không thích bị người khác quấy rầy nhưng lúc nào cũng chịu đựng Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược là sinh viên mỹ thuật, ngày Nguyễn Hạ gặp cô ấy cũng là lúc cô ấy đến lấy tranh vẽ trong nhà Cố Cửu.

Họ vô tình va vào nhau, giấy vẽ rơi lộn xộn trên đất, rải rác dưới chân Nguyễn Hạ. Cô cúi người nhặt cùng Tiêu Nhược, đến bức tranh cuối cùng, một cô gái đang ngoái đầu, mái tóc dài màu đen bị gió đêm thổi tung bay, trên chiếc cổ mềm mại có một chiếc bớt hình hoa mai, giống như đoá hàn mai âm thầm nở rộ vào mùa xuân.

Bức tranh đó rất đẹp, nhưng đôi mắt kia là trống rỗng không tiêu cự.

Tiêu Nhược đã từng gặp nạn nhân, còn vẽ một bức tranh tặng cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play