Bên tai là tiếng mưa rơi rả rích, tiếng sấm rền như kìm nén điều gì đó, và cả tiếng thở ái muội quyến rũ của Trình Duật Chu.
Cơn đau từ bên trong như trong dự đoán khiến Cố Cửu cau chặt mày, móng tay để lại từng vết xước chói mắt trên lưng anh.
Vết đỏ ghê người cào lên đôi cánh con Hùng Ưng, dường như muốn xuyên thủng lớp da trên lưng người đàn ông cùng với hình xăm đôi cánh gãy kia, châm vào da thịt anh, lưu lại dấu ấn trong tim anh.
Một hình xăm khác trượt bên sườn lưng Trình Duật Chu, theo động tác của anh, con Hùng Ưng đập cánh dũng mãnh như thể một giây tiếp theo thôi nó sẽ phá lồng lao vụt ra ngoài.
“Tiểu Cửu.” Nét mặt anh khắc sâu động lòng người, trong mắt phản chiếu bóng hình cô, “Nhìn tôi nào.”
Anh hôn cô, từ sườn mặt xuống cổ.
Rồi sau đó, anh lại nhìn vào mắt cô lần nữa.
Hồi trước Cố Cửu rất thích trêu anh, nhưng khi lên giường lại không muốn nhìn anh, giống như xem anh thành người khác vậy, hoặc là cô sẽ cắn răng chịu đựng suốt cả quá trình diễn ra cuộc vui.
Rõ ràng chính cô là người kéo anh vào địa ngục trước, khiến cho ham muốn của anh càng thêm sâu; thế mà một giây sau cô lại thờ ơ thoát ra.
Như một người ngoài cuộc.
“Trình Duật Chu.” Cố Cửu hôn lên vành tai anh, ngửa đầu định nói gì đó nhưng cả cơ thể gần như đổ gục, giọng cô lên xuống đứt quãng, bị tiếng thở dốc của anh cùng tiếng mưa bên ngoài cửa sổ lấp hết.
Mưa to che đậy một đêm ướt át, nuốt đi cả một bầu tâm sự của loài người không một ai mảy may biết đến.
Nửa đêm, Cố Cửu chợt nhớ ra gì đó, cô nhìn quần áo rơi vãi đầy đất rồi tiện tay nhặt áo sơmi của anh lên mặc vào người. Chiếc sơmi nam vừa to vừa rộng làm bật lên cơ thể mảnh mai nhỏ bé của cô, lộ ra đôi chân dài trắng nõn cân đối.
“Em đi gọi điện.” Cô khom người với lấy di động của anh ở đầu giường.
Trình Duật Chu không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Cửu như thế, mặc áo sơmi của anh, dùng điện thoại của anh.
Trong căn nhà của anh.
*
Chu Nhạc thẳng thắn hơn mong đợi.
Trong nhóm phù rể, chỉ có hắn và Lục Khải là lớn lên cùng nhau, cũng bởi vì hắn nên Đặng Trọng Minh mới góp mặt trong nhóm phù rể, và Diệp Tín Huy mới có thể giết Lục Khải mà không lộ chút sơ hở.
Chỉ có thể cảm thán một câu, lòng người bạc bẽo, chuyện đời khó đoán.
Từ lâu Nguyễn Hạ đã mất hết kiên nhẫn với Chu Nhạc giả dối thay đổi thất thường, mặc dù đối phương chủ động khai báo nhưng thực hư trong khẩu cung của hắn vẫn phải chờ kiểm chứng.
“Trước tiên thì để tôi giải thích vì sao…”
Mọi thứ trước mắt mờ dần, đầu óc nhức buốt, hai mắt Chu Nhạc mở choàng, tái hiện lại gương mặt của Trình Duật Chu trong trại tạm giam ngày đó.
“Đêm Lục Khải bị sát hại là ngày 30 tháng 5, tại sao Đặng Trọng Minh lại xuất hiện ở hai nơi cùng lúc?”
Đây là lần thứ hai Trình Duật Chu nhướng mày, không còn dáng vẻ nhàn nhã như trước nữa.
Chu Nhạc chậm rãi cúi đầu, hai tay đan chặt nâng lên ôm lấy trán, thật lâu sau mới buông xuống.
“Lúc ấy anh hai đã nghi ngờ quan hệ giữa Diệp Tín Huy và Chu Tử Uyển rồi, tối đó anh hai đã cố tình gọi Diệp Tín Huy đến khách sạn.”
Ngày hôm sau tại sảnh cưới, vết máu mà Trình Duật Chu phát hiện bên dưới thảm đỏ chính là do Lục Khải để lại vào đêm đó.
“Hơn chín giờ tối hôm đó, Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh kéo anh hai đã hôn mê rời khỏi khách sạn. Để tránh bị người khác nghi ngờ, Đặng Trọng Minh đã cố ý gọi tên anh hai thành Ngô Trí.”
Đây là bước đầu tiên, thay sự thật bằng lời nói dối, thành công thoát thân.
“Tôi là người lái xe, tối hôm đó anh hai…”
Hai tay Chu Nhạc run rẩy không ngừng, từ cánh tay, bả vai đến cả cơ mặt, chúng không ngừng lẩy bẩy. Giờ khắc này hắn như một bệnh nhân đang lên cơn động kinh.
“Tối hôm đó người xuất hiện ở Hoa Thuỵ Viên không phải anh hai, người ở Hoa Thuỵ Viên chỉ nhcằm đánh lừa cảnh sát thôi; mục đích thứ hai là muốn lấy đi lễ phục của anh hai.”
Đây là bước thứ hai, lấy chuyện giả dối nhiễu loạn sự thật – đêm đó, người đàn ông có vóc dáng hao hao Lục Khải xuất hiện ở Hoa Thuỵ Viên nhằm đánh lừa đội hình sự, vốn dĩ đêm đó Lục Khải không trở về; ngoài ra, thay quần áo cho Lục Khải là để khiến cảnh sát phán đoán sai về thời gian tử vong của Lục Khải.
“Người ấy là ai thì tôi không biết, xe là do anh ta chuẩn bị, biển số cũng là giả. Còn nữa, chiếc xe đó không phải xe Audi màu đen mà là xe Ford.”
Chu Nhạc nhìn Trình Duật Chu, hai mắt mờ mịt mất hồn, bả vai mất sức rủ xuống như bức tượng cao bị đẩy ngã chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi.
Hắn không có bất cứ lợi thế nào trong tay, không dám đánh liều lần nữa, hắn đã mất hết vốn liếng trong canh bạc này – cho nên, Chu Nhạc không nói dối.
Nhưng Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh không tin hắn, không cho hắn biết toàn bộ sự việc.
Còn phần quan trọng nhất.
“Sau khi Đặng Trọng Minh rời khỏi khách sạn, gã không lên xe.” Khoé miệng giật giật, nụ cười trên gương mặt Chu Nhạc khiến người nhìn sởn tóc gáy, “Một người làm sao có thể xuất hiện ở hai nơi được, căn bản là ngay từ đầu Đặng Trọng Minh đã đến quán bar chứ không hề lên xe. Chẳng lẽ Cố Tĩnh Dương và đội hình sự thật sự cho rằng Ngô Trí nhát gan sợ phiền phức nên có thể moi được manh mối từ hắn à?”
“Bọn họ có từng nghĩ Ngô Trí thẳng thắng khác thường, thậm chí cả cái vẻ nhát gan sợ rước phiền ấy chỉ là vỏ bọc giả dối thôi chưa?”
Cơ mặt của người đàn ông dường như đã bị kéo căng đến cực hạn, hoàn toàn mất khống chế.
Trình Duật Chu nhướng mày lần thứ ba, sau hai giây ngạc nhiên, anh bình tĩnh bắt lấy manh mối quan trọng, “Chuyện Ngô Trí khai thật hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Diệp Tín Huy.”
“…” Chu Nhạc im lặng một lúc, khi nhắc tới Ngô Trí, trong mắt hắn không có khinh bỉ, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác, “Ngô Trí tuy khôn vặt nhưng lại nhát gan, suy cho cùng vẫn chỉ là một tên yếu đuối. Anh nói đúng, không ai có thể khống chế được lời nói thật của cậu ta, cậu ta bị đe dọa như vậy, lại cảm thấy cắn rứt lương tâm nên khai ra chuyện gì cũng không lạ.”
“Trách thì trách vậy thôi, cậu ta rất có lương tâm, nhưng tại sao đến hôm nay mới phát hiện?”
Ngô Trí chính là phần đi chệch đường ray, nhưng tóm lại từ lúc bắt đầu gã đã phản ứng khác lạ. Đi tìm Cố Cửu để tư vấn tâm lý rồi đến thẳng đội hình sự, đều là một phần trong kế hoạch của Diệp Tín Huy.
Đây cũng là bước thứ ba trong kế hoạch, một bước rất quan trọng – biến đống đổ nát thành phép màu.
Diệp Tín Huy như sở hữu bàn tay vàng khống chế cả bàn cờ, trước tiên hắn để Ngô Trí khai ra lời khai có độ tin cậy cao; sau đó lại dùng sự thật Đặng Trọng Minh không có khả năng phân thân để phản cung đẩy việc điều tra của cảnh sát vào bế tắc.
Một lời nói dối khôn khéo như một toà tháp được xây dựng từ 99% sự thật và 1% lời nói dối; khi 1% đó bị lấy đi, nó đủ để khiến sự thật kiên cố kia sụp đổ ngay tức khắc.
*
“Biển số xe là giả, anh không biết người đàn ông thay Lục Khải xuất hiện ở Hoa Thuỵ Viên đêm đó là ai, xe cũng là do anh ta chuẩn bị…” Nguyễn Hạ làm rõ mạch tư duy, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, “Câu chuyện vừa rồi rất liền mạch, ít nhất có thể lý giải vì sao Đặng Trọng Minh có thể xuất hiện cùng lúc ở hai nơi.”
Cũng không hẳn là lãng phí thời gian.
Bỗng nhiên Chu Nhạc ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua đảo lại mấy lần trên người Nguyễn Hạ và Cố Tĩnh Dương.
“Diệp Tín Huy không tin tôi, có thể đẩy tôi ra chết thay anh ta bất cứ lúc nào.” Giây cuối cùng, vẻ mờ mịt luống cuống trong mắt Chu Nhạc được thay thế bằng sự tàn nhẫn. Bị tra tấn tinh thần mấy hôm nay đã vắt kiệt chút năng lượng còn lại trong hắn, “Cho nên, tôi cũng có một món đồ còn thú vị hơn cả những lời hai người vừa nghe được.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Cố Tĩnh Dương, tựa như đang đấu tranh dữ dội, ai không đủ sức thì phải nhận lấy phần thua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT