Chín ngày trước đêm cưới, Lục Khải cảm thấy trong người không khỏe nên huỷ bỏ bữa tiệc độc thân với hội phù rể rồi về nhà, cuộc gọi cuối của anh ta là lúc mười rưỡi tối.
Tám ngày trước, dưới thảm đỏ hiện trường ngày cưới che giấu vết máu, Lục Khải biến mất không tung tích.
Bây giờ…
Nguyễn Hạ đứng nghiêng người phía sau Cố Tĩnh Dương, nhíu chặt mày cố nén mùi hôi thối quanh quẩn ở chóp mũi. Úc Nam đứng thẳng tắp, sắc mặt hơi tái.
Chắc là lần đầu tiên cậu thấy xác chết phân huỷ nặng, có thể bình tĩnh đứng ở đây thật sự cũng chẳng dễ dàng gì.
“Đồng chí cảnh sát, tôi… tôi không biết gì đâu nhé.” Người đàn ông trung niên thật thà nghểnh cổ định dò xét tình hình bên trong ngôi nhà rồi lại hoảng hốt nhìn sang Cố Tĩnh Dương, “Đây là nhà cũ của tôi, vị trí không tốt lắm nên chưa cho ai thuê bao giờ. Mấy hôm trước thằng em họ lêu lổng của tôi bảo nó định tìm việc làm, muốn sống ở đây một thời gian, nó đã trả tiền thuê nhà cho tôi rồi. Tôi thấy cuối cùng nó cũng có chút tiền đồ, ai ngờ…”
Người đàn ông trung niên tên Trương Huy, là chủ căn nhà này. Theo lời ông ta, ước chừng nửa tháng trước, em họ ông ta trả tiền thuê nhà, nói muốn ở tạm một tháng. Trương Huy thấy em họ đưa tiền nên sảng khoái đồng ý không nghi ngờ gì cả, tận đến sáng hôm nay ông ta tiện đường tới đây thăm em họ, không ngờ gọi mãi cửa chẳng thấy ai ra mở, gọi điện thoại cho em họ cũng không có người nhấc máy.
“Nó lấy cả ba chiếc chìa khoá đi, bảo mình có bạn gái rồi nên muốn dẫn tới ở cùng, tôi cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là người nhà cả nên đưa cho nó luôn.” Trương Huy lau mồ hôi trán, nói tiếp.
Mãi đến sáng nay ông ta mới nhận ra có gì đó không ổn.
Không liên lạc được với em họ , cửa nhà lại không mở được.
Tới khi Trương Huy tìm thợ đến phá khoá thì một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi ông ta.
“Vậy đây…đây không phải là…” Trương Huy run rẩy quệt mồ hôi, không dám nhìn thi thể kia, càng không dám nói thêm gì.
*
Đội cảnh sát hình sự.
Nguyễn Hạ im lặng cắn môi, từng giọt mồ hôi túa ra trên sườn mặt trắng nõn.
Xác chết thối rữa được phát hiện vào ban sáng, mặt mũi sưng phù, ngực và bụng phình to, trên da chi chít những đường gân xanh sẫm.
Rõ ràng đang là đầu hè nhưng chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó cũng đủ ớn lạnh.
“Căn cứ vào quần áo và một số đặc điểm hình thể của nạn nhân để phán đoán, người chết rất có thể là…” Giọng nói bình tĩnh của Cố Tĩnh Dương vang lên, nhưng mấy chữ cuối lại phiêu dạt trong gió làm Nguyễn Hạ không thể nghe rõ.
Cô ngồi trầm mặc không nói một lời, mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn vẫn đeo bám khứu giác.
“Sao Lục Khải lại chết trong tòa nhà cũ trên đường vành đai số ba [1] phía Nam?!”
[1] Đường vành đai (đôi khi được gọi là đường bao) là một đường bao trọn lấy nội đó, có thể là đường cao tốc đô thị hoặc xa lộ giúp các phương tiện tránh việc phải di chuyển trực tiếp vào các đường phố thuộc khu vực nội đô của một thành phố hay vùng đô thị.
Hà Nội khởi động làm đường vành đai 4 - VnExpress
Thi thể thối rữa phát hiện được sáng nay có lẽ chính là Lục Khải.
Sau khi gõ nhẹ hai tiếng lên mặt bàn, Cố Tĩnh Dương cất lời: “Đêm trước ngày cưới, Diệp Tín Huy khai đã nói chuyện ba lần với Lục Khải lần lượt vào tám giờ bốn mươi, chín rưỡi và mười rưỡi tối.”
Lần đầu tiên, tám giờ bốn mươi, Lục Khải chủ động gọi điện hẹn thời gian và địa điểm.
Lần thứ hai, chín rưỡi, Lục Khải không xuất hiện như đã hẹn, Diệp Tín Huy gọi điện thì biết Lục Khải không khỏe nên bữa tiệc độc thân bị huỷ bỏ.
Lần cuối cùng, mười rưỡi tối, sau khi Lục Khải về đến nhà liền gọi lại cho Diệp Tín Huy.
“Ba cuộc điện thoại đều xuất hiện trong lịch sử cuộc gọi của Diệp Tín Huy, nhóm phù rể cũng nhất trí như vậy.” Úc Nam gật đầu nói.
Người đầu tiên phỏng vấn Diệp Tín Huy và Chu Nhạc là cậu, cậu nhớ rất rõ lời khai của hai người này đều giống nhau, không hề có mâu thuẫn.
Tính khoảng cách và thời gian lái xe đến các địa điểm, dòng thời gian này hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
“Nhưng đây chỉ là lời nói một phía từ nhóm phù rể.” Cố Tĩnh Dương đặt tay phải lên mặt bàn, đôi mắt đen hơi híp lại giống như kẻ đi săn đang lấy đà chuẩn bị truy kích, “Căn cứ theo thông tin do lễ tân khách sạn cung cấp, rất có thể tối đó chỉ có cuộc gọi đầu tiên là Lục Khải còn sống.”
Úc Nam ngẩng phắt đầu nhìn chòng chọc Cố Tĩnh Dương.
“Giả sử Lục Khải phát hiện Chu Tử Uyển và Diệp Tín Huy ngầm qua lại nên tám giờ bốn mươi tối hôm đó anh ta chủ động hẹn Diệp Tín Huy đến sảnh lớn khách sạn, hai người nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến động tay động chân. Chín giờ mười phút, Diệp Tín Huy và Đặng Trọng Minh vác Lục Khải mất đi ý thức rời khỏi khách sạn. Để che giấu thân phận của Lục Khải, Đặng Trọng Minh đã cố tình gọi tên Ngô Trí, bị nhân viên lễ tân khách sạn bắt gặp. Như vậy cuộc điện thoại lúc chín rưỡi và mười rưỡi có thể đều do Diệp Tín Huy hoặc Đặng Trọng Minh dùng điện thoại Lục Khải để gọi.”
“Nói cách khác, khả năng cao Lục Khải đã bị giết trước đó…” Nguyễn Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Tĩnh Dương.
Cô thả chậm tốc độ nói lại, suy nghĩ dần sáng tỏ: “Có lẽ Lục Khải đã bị giết vào đêm trước ngày cưới, nhóm phù rể bịa đặt nói dối để khiến mọi người lầm tưởng anh ta đột nhiên biết mất vào trưa hôm lễ cưới diễn ra.”
“Đầu tiên, bọn họ thông qua lời khai thống nhất để thay đổi thời gian giết Lục Khải, ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm cho chính họ,” Nguyễn Hạ nói, mắt cô bừng sáng rồi lại lụi dần.
“Kế tiếp, vì thời gian bị thay đổi nên lúc chúng ta phát hiện thi thể Lục Khải, cái xác đã bị phân huỷ nặng, rất khó để xác định chính xác thời gian tử vong nên tạm thời không thể lật lại lời khai trước đây của họ được…”
Diện tích căn phòng phát hiện ra cái xác không lớn, lại có ánh nắng chiếu vào. Không những vậy nhiệt độ mùa này rất cao, bên trong căn phòng như một chiếc lồng hấp liên tục bốc nóng .
Tội lỗi giống như đám mây đen che khuất mặt trời dẫn mọi người lầm đường lạc lối.
Trong lúc phân tích, Nguyễn Hạ vẫn nhìn chăm chú vào sườn mặt nghiêng của Cố Tĩnh Dương, chợt cảm thấy mọi thứ trước mắt biến thành ảo giác không sao nhìn thấu .
Cũng như vụ án này vậy.
Manh mối đã gần ngay trước mắt, rõ ràng đã biết nhóm phù rể đang nói dối nhưng lại không có cách nào chứng minh được điều đó.
Nhìn thì có vẻ mọi thứ trông rất minh bạch nhưng thực chất lại vô cùng mơ hồ khiến mọi người không nhìn thấy điểm kết thúc, liệu rằng chuyện này sẽ đi đến hồi kết?
“Vụ án này còn quá nhiều khúc mắc, ví dụ như tại sao Lục Khải lại chết trong tòa nhà cũ ở vành đai số ba phía Nam? Tại sao nhóm phù rể bắt tay nhau nói dối? Còn một điều khó hiểu nữa, giữa Đặng Trọng Minh và Diệp Tín Huy, ai mới là người xuống tay giết Lục Khải?”
Lương Thành vò đầu, nói đến đây mặt mũi nhăn nhúm hết cả.
Vụ án tiến triển đến bước này lại như kim đồng hồ quay hết một vòng đưa bọn họ trở về điểm xuất phát, xóa sạch mọi thứ trước đó.
“Chủ nhà Trương Huy nói nửa tháng trước em họ ông ta đã trả tiền thuê nhà, số tiền này chắc do người khác đưa trước cho em họ Trương Huy, hoặc là người giết Lục Khải có ý định giấu xác.” Cố Tĩnh Dương nói xong nhìn sang Úc Nam.
Úc Nam gật đầu, ý bảo mình hiểu rõ, “Trước mắt vẫn chưa tìm được em họ Trương Huy, tôi sẽ tiếp tục tìm.”
Ngoại trừ tiền thuê nhà, gã em họ Trương Huy còn lấy hết toàn bộ ba chiếc chìa khoá của căn nhà, mục đích là để đề phòng người khác vào nhà.
Quá rõ ràng, tên sát nhân đã chuẩn bị một nơi giấu xác tuyệt vời.
Cố Tĩnh Dương dời mắt, tiếp tục giải đáp nghi vấn thứ hai của Lục Thành, “Nếu nhóm phù rể là một nhóm hợp tác với nhau vì lợi ích, vậy ai mới là người giữ vai trò chủ đạo?”
Ai có thể vừa là hung thủ vừa có thể nắm vai trò chủ đạo trong nhóm phù rể?
Đặng Trọng Minh? Hay là Diệp Tín Huy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT