“Cô bé nào? Tôi có quen cô bé nào đâu”, Trương Minh Vũ nhíu mày nói.

Thư ký Ngô vội giải thích: “Là một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi, trang điểm đậm, ăn mặc… cũng rất đơn giản”.

Đơn giản…

Anh chợt nhớ tới coo em gặp ở khách sạn ngày hôm qua.

Chẳng lẽ là cô ta?

Anh khẽ cau mày nói: “Tôi đang bận chút việc, cứ nói là không tìm thấy tôi đâu, cứ ứng phó qua loa là được”.

Chuyện nhà họ Lâm đang gấp quá, anh không có đầu óc nghĩ tới chuyện này.

Thư ký Ngô bất lực nói: “Không có tác dụng gì đâu anh Trương.

Hình như cô bé này rất có thế lực, gọi người tới chặn cổng khách sạn của chúng ta rồi”.

“Nếu anh không tới, khách hàng cũng không vào trong được”.

Chặn cổng?

Triệu Hưng Thuần đến báo thù sao?

Trương Minh Vũ cảm thấy thật phiền phức.

Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng đành đồng ý: “Tôi biết rồi, tí nữa tôi sẽ qua đó”.

Thư ký Ngô thở phào nhẹ nhõm.

Anh đặt điện thoại xuống, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.

Anh nghĩ chắc Lâm Tuấn Khải chưa hành động ngay đâu, tới khách sạn một chuyến rồi vẫn kịp về.

Dù sao thu nhập của một ngày… cũng không ít ỏi gì.

“Chúng ta tới khách sạn một chuyến”, anh buồn bực nói.

Long Tam gật đầu đáp lại.

Anh run rẩy đi ra ngoài biệt thự, xe lăn bánh về phía khách sạn.

Mười phút sau, xe dừng lại.

Trương Minh Vũ chật vật đi vào.

Đau quá đi mất!

Long Tam không đi theo mà lái xe đỗ lại ở bên đường.

Anh không còn do dự, cố nén đau lê bước vào trong khách sạn.

Sau khi đi vào, anh nhìn quanh một vòng.

Bấy giờ mới thấy có mấy nhân viên phục vụ đứng xếp thành một hàng.

Thư ký Ngô cũng đứng đó, vẻ mặt khổ sở.

Cô bé hôm qua đang ngồi trên ghế ở chính giữa.

Toàn thân ngả ra sau, bắt chéo chân nhấc lên thật cao.

Cô ta mặc áo hai dây màu xanh phối với chiếc quần đùi màu trắng ngắn cũn cỡn.

Da thịt trắng nõn lộ ra rất nhiều, gương mặt trang điểm đậm y hệt hôm qua.

Nhưng hôm qua anh chưa nhìn thấy rõ, hôm nay mới phát hiện cô bé này xinh đẹp hơn tưởng tượng nhiều.

Nhất là đôi mắt to tròn kia, trông vô cùng lanh lợi.

Tiếc là bị lớp trang điểm đậm kia phá hỏng…

Ngoài cô bé này ra, anh không nhìn thấy bất kỳ người lạ nào khác.

“Cô tìm tôi hả?”, Trương Minh Vũ cau mày hỏi, lòng thầm nghi hoặc.

Anh cứ tưởng là Triệu Hưng Thuần mò tới trả thù, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play