*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.
Đúng là... chơi không đã thật.
Triệu Tử Oánh hít một hơi thật sâu, tức sôi máu.
Thật lâu sau, Triệu Tử Oánh nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, lần này... xem như cô thắng!"
"Đi!"
Dứt lời, cô ta giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
Bốn người đàn ông cao to theo sau.
Trong chốc lát bọn họ đã rời khỏi tầm mắt mọi người.
Nét mặt Trần Y Tuyết đầy kích động.
Căn phòng vẫn cứ im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Minh Vũ, họ vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cú sang chấn vừa rồi.
Trương Minh Vũ cười trừ: "À này... chúng ta cũng đi thôi".
Bị một đống người nhìn thế này, ngại lắm.
Trần Y Tuyết gật đầu, mắt sáng như đèn pha.
Ba người cất bước rời đi.
Những người còn lại tròn mắt nhìn nhau, bầu không khí trầm mặc vẫn tiếp tục.
Trương Minh Vũ và hai người kia nhanh chóng ra ngoài câu lạc bộ.
Chưa đi được bao xa thì Trần Y Tuyết hùng hổ bước tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Vẻ mặt cô ấy đầy hào hứng.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Hàn Thất Thất cũng sửng sốt.
Trần Y Tuyết phấn khích nói: "Anh... Anh... nhận tôi làm đồ đệ đi!"
Cô ấy kích động đến mức lắp bắp.
Trương Minh Vũ mở to mắt.
Hàn Thất Thất ngơ ngác hỏi: "Tiểu Tuyết, em làm gì thế?"
Trần Y Tuyết gật đầu lia lịa, xin xỏ: "Xin anh đấy! Nhận tôi làm đồ đệ đi! Anh dạy võ cho tôi nhé?"
Khóe môi Trương Minh Vũ co rúm.
Trời đất ơi...
Một tia sáng hiện lên trong mắt Trần Y Tuyết, cô ấy bỗng quỳ xuống đất.
Hả?
Trương Minh Vũ chết đứng.
Hàn Thất Thất cũng trợn mắt.
Trần Y Tuyết nói với vẻ van nài: "Xin anh đó, nhận tôi đi mà!"
"Cả đời tôi chưa bao
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT