*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đàn ông sao có thể đánh phụ nữ được chứ...
Triệu Tử Oánh nói: "Được rồi, đừng tìm lý do nữa, nếu anh không có thực lực thì đứng đây giả bộ làm gì?"
Tôi giả bộ?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không phải tôi chỉ muốn nói..."
Triệu Tử Oánh khó chịu ngắt lời, lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Im miệng đi!"
"Đàn ông đàn ang mà cứ rề rà thế, anh bị đầu thai nhầm giới tính à?"
"Đàn ông mà cứ như anh thì còn cần đàn ông làm gì chứ?"
Vừa dứt lười, Trương Minh Vũ liền nhíu mày.
Trong lòng nổi lên cơn giận!
Không nỡ đánh phụ nữ thì có gì sai chứ?
Trương Minh Vũ im lặng đeo găng tay lên, lạnh lùng: "Phụ nữ mà cứ như cô thì không cần phân nam nữ nữa!"
Hít!
Vừa dứt lời, mọi người lập tức hít sâu một hơi!
Điên rồi?
Dám mắng Triệu Tử Oánh sao?
Trần Y Tuyết quơ nắm đấm!
Câu này... bùi tai quá!
Triệu Tử Oánh híp mắt, lạnh lùng nói: "Ý anh là... tôi là tomboy?"
Qua giọng nói, có thể thấy cô ta vô cùng tức giận!
Đây là lời cô ta ghét nhất!
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng không đúng".
Cơn giận của Triệu Tử Oánh giảm đi một chút.
Trương Minh Vũ nói tiếp: "Tomboy phải là con gái cơ, còn cô chẳng có nét nào của con gái cả".
Vừa dứt lời, mọi người lập tức xì xào!
Đúng là tự tìm lấy cái chết!
Triệu Tử Oánh bóp nắm đấm kêu răng rắc.
Sắc mặt đen như đít nồi!
"Tự tìm đường chết!"
Triệu Tử Oánh hét lên một tiếng, cơ thể lao vọt ra!
Cô ta tung quyền!
Hiên ngang mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt!
Lần này... Trương Minh Vũ chết chắc rồi!
Đúng là tự xông vào chỗ chết!
Trần Y Tuyết cúi đầu, không dám nhìn!
Lúc bình thường đã kinh khủng lắm rồi, huống chi... bây giờ cô ta còn đang nổi giận!
Duy chỉ có Hàn Thất Thất là mắt lóe sáng, hai tay khôm kìm được đặt lên ngực.
Trong mắt cô ta, đây là lúc Trương Minh Vũ đẹp trai nhất!
Một giây sau, Triệu Tử Oánh đã vọt đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không hề cử động!
Sợ đến mức choáng váng đầu óc rồi?
Mọi người cười nhạt.
"Thế này mà cũng dám đứng ra giả bộ?"
"Đúng là không biết điều! Trần Y Tuyết tìm loại cực phẩm này đến sao?"
"Hừ! Đúng là khiến cánh đàn ông mất mặt!"
...
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Ánh mắt tất cả mọi người tràn ngập sự khinh thường!
Trần Y Tuyết nghe thấy vậy càng xấu hổ hơn, chỉ muốn quay người bỏ chạy mà!
"Chết đi!"
Một giây sau, Triệu Tử Oánh quát lớn!
Quả đấm hung hăng nện xuống!
Mọi người lập tức tập trung!
Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ bỗng nhiễn cử động!
Triệu Tử Oánh chỉ cảm thấy trước mặt mình như có gió rít quá.
"Bốp!"
Tiếng va chạm vang lên!
Đau đớn ở mặt truyền tới, cơ thể Triệu Tử Oánh lập tức mất thăng bằng.
Một giây sau, cơ thể Triệu Tử Oánh va vào hàng rào bảo vệ bên cạnh!