*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tâm trạng của anh đang rất tốt. Anh mỉm cười tuyên bố: “Hôm nay đã có người trả tiền cho mọi người rồi, cứ tự nhiên dùng bữa thôi. Tối nay hãy ăn một bữa thật ngon nhé!”
“Để tỏ lòng xin lỗi, hôm nay tôi sẽ tặng mỗi bàn thêm một món ngon!”
Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức hưng phấn reo hò!
“Được!”
Một anh trai cao to hô lên.
Trong đại sảnh tràn ngập tiếng vỗ tay vang dội.
Trương Minh Vũ cười phá lên.
Một mũi tên trúng hai đích, cả tiền và danh tiếng đều tăng thêm!
Mọi người mau chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Bầu không khí trong khách sạn lại trở nên huyên náo như thường.
Không biết Long Tam và Long Thất đã bỏ đi từ bao giờ.
Anh cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi nhiều, sải bước đi ra khỏi khách sạn.
Sau khi ra ngoài, Trần Đại Phú vội vàng cung kính nịnh nọt: “Cậu Minh Vũ thật lợi hại, thủ đoạn này quá là… ha ha”.
Ông ta cũng không kìm được thầm tặc lưỡi!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Làm gì có, chỉ là trò khôn vặt thôi”.
Trần Đại Phú phá lên cười: “Trò khôn vặt cũng là thông minh. Hôm nay coi như tôi được mở rộng tầm mắt rồi!”
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân loé lên từng tia sáng rực!
Cô cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ!
Trần Đại Phú lấy một tập tài liệu ra khỏi xe, mỉm cười cất giọng nói: “Cậu Minh Vũ, đây là toàn bộ giấy tờ của công ty vận chuyển Thiên Minh, tất cả đều được sang tên cho cậu rồi”.
Trương Minh Vũ nhận lấy rồi cười đáp: “Được, làm phiền ông rồi”.
Ông ta lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Cậu nói vậy làm tôi tổn thọ mất”.
“Thế tôi đi trước đây, cậu cần gì cứ liên lạc cho tôi”.
Anh mỉm cười nói: “Được”.
Ông ta lại tươi cười nhìn sang cô, cung kính nói: “Tôi đi trước đây, tạm biệt chị dâu nhé!”
Lâm Kiều Hân đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đáp: “À vâng… tạm biệt…”
Ông ta nhanh chóng lên xe rời đi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.
Trên đường đi, Lâm Kiều Hân cứ không ngừng tò mò quan sát anh.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng biệt thự.
Hai người xuống xe đi vào bên trong.
Trong nhà vắng tanh không có một bóng người.
Anh bỗng cảm thấy hơi thất vọng.
Chị sáu vẫn chưa trở về…
Nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Tôi đi tắm trước đã, lát nữa nói chuyện với anh sau”.
Dứt lời, cô nhanh chân chạy đi.
Trái tim của anh đập thình thịch liên hồi!
Đi tắm…
Lát nữa còn đi tìm anh nói chuyện sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT