Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Đám con nhà giàu này đã sớm bị rượu làm cho cơ thể mất hết sức lực rồi, vậy mà còn dám đánh nhau.
Về phía Long Tam, anh ta cũng đã kết thúc trận đấu.
Trương Minh Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười bất lực.
Triệu Hưng Thuần trợn tròn mắt, mắt chữ A mồm chữ O đứng một bên, khó tin nhìn cảnh trước mặt.
Mấy tên còn lại cũng ngã xuống đất đau đớn lăn lộn rồi, mấy tiếng rên la kêu đau vang khắp đại sảnh.
Chỉ có mình cô gái kia vẫn im lặng ngồi trên ghế, ngạc nhiên quan sát Trương Minh Vũ.
Động tĩnh ở bên này cũng quấy rầy đến không ít khách.
Mấy người nhát gan đứng dậy thanh toán rồi rời đi, trong phòng riêng cũng có không ít người nhanh chóng rời đi.
Trong nháy mắt, khách sạn chỉ còn chưa đến một nửa khách.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, bị người ta chửi thì không nói, việc kinh doanh bị gián đoạn rồi...!
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi tiến về phía Triệu Hưng Thuần.
Triệu Hưng Thuần lập tức sợ giật mình, vội vã lùi về sau hai bước, trong mắt là vẻ hoảng hốt lo sợ.
"Anh...!anh định làm gì?", cậu ta cảnh giác hỏi, cậu ta thực sự bị Long Tam dọa sợ rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đừng sợ, có phòng trống rồi, bây giờ mọi người có thể vào ăn rồi".
Triệu Hưng Thuần: "..."
Mọi người xung quanh cạn lời, có cả người làm ăn kiểu này à?
Ngay cả nhân viên phục vụ lúc trước cũng trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sùng bái!
Triệu Hưng Thuần vội vàng mở miệng: "Không...!không cần, chúng tôi...!chúng tôi cũng không đói bụng".
Nhưng sau khi nói xong, sắc mặt Trương Minh Vũ lại trầm xuống.
"Hửm?"
Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Cậu bắt tôi chuẩn bị cho cậu, bây giờ chuẩn bị xong rồi, cậu lại không cần nữa?"
"Tổn thất của tôi...!cậu đền chứ?"
Lời này vừa dứt, Long Tam đứng bên tiến lên một bước, khí thế kinh khủng nháy mắt lan ra.
Đùng!
Đầu Triệu Hưng Thuần đột nhiên nổ tung, ánh mắt vô cùng phức tạp!
Làm mất mặt mình, mất mặt cả gia tộc, nhưng cậu ta không có cách nào phản bác!
Đánh không lại mà!
Một lúc lâu sau, Triệu Hưng Thuần quyết định nhẫn nhịn, cậu ta khổ sở nói: “Được...!chúng tôi sẽ ăn".
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Được rồi, thế mới ngoan, tổn thất chỗ này..."
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi, sốt ruột nói: "Tôi đền!"
Trương Minh Vũ vỗ tay đứng dậy, cao giọng nói: "Nhân viên phục vụ, đưa các vị đây vào phòng riêng!"
"Dạ!"
Nhân viên phục vụ hưng phấn xông lên, cung kính nói: "Các vị, mời các vị đi theo tôi!"
Nói xong liền nở nụ cười và tư thế tiêu chuẩn của ngày thường.
Triệu Hưng Thuần hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể quay người đi vào phòng riêng.
Đám thanh niên đằng sau đỡ nhau đứng dậy, lặng lẽ đi theo.
Không ai dám nhìn Long Tam!.