Người bình thường vốn không phải là đối thủ của Trương Minh Vũ!
Tất cả đều bị cảnh tượng này doạ cho choáng váng!
Bóng người mặc vest không ngừng bay ra ngoài!
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, năm gã vệ sĩ đều đã bị đánh ngã lăn lộn dưới đất!
Còn Trương Minh Vũ…
Trên mặt vẫn treo nụ cười bình thản, mặt không đỏ, hơi thở không bị hỗn loạn…
Hự!
Tiếng hít khí lạnh bỗng nhiên vang lên!
Trương Minh Vũ… lợi hại tới vậy sao?
Trong mắt Lâm Diểu chợt loé sáng!
Khoé miệng của Lâm Kiều Hân cũng nở nụ cười, bộ dạng trông rất… đắc ý!
Ừng ực!
Mấy gã bảo vệ gian nan nuốt nước bọt, hai mắt trợn tròn!
Anh ngừng cười, lạnh lùng cất giọng nói: “Nhìn thấy chưa? Thấy người nhà mình bị bắt nạt cứ đánh trả như vậy cho tôi!”
Nghe anh nói thế, bọn họ đều bị kích động!
Nhưng mà… đánh người…
Đám người nhà họ Lâm ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt loé lên tia phức tạp!
Đánh người là có thể giải quyết được vấn đề sao?
Bảo vệ lạnh giọng chất vấn: “Cậu đánh được thì đã sao? Sau này nhà họ Hà trả thù thì kẻ chịu khổ vẫn là người nhà họ Lâm chúng tôi!”
“Cậu đánh người có tác dụng gì?”
“Quyền lực nằm trong tay người ta!”
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Bây giờ lại mạnh miệng cãi lại…
Anh lạnh lùng nói: “Không cần biết có tác dụng gì hay không, cứ làm những chuyện mình nên làm là được. Cái gì anh không làm được thì sẽ có người khác làm”.
Bảo vệ bật cười trào phúng: “Hừ! Chúng tôi đều sắp bị sa thải rồi, còn ai giúp được nữa?”
“Cậu giúp hả?”
Trương Minh Vũ hít sâu một nơi nén giận, trong lòng lại càng thất vọng.
Đám người này… quá cố chấp.
Nhát gan sợ mạnh!
Lúc này Hà Tử Tuệ cũng lấy lại được tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi quát tháo: “Sao anh dám đánh người của nhà họ Hà chúng tôi? Anh muốn chết hả?”
Người nhà họ Lâm nghe thấy thế đều nở nụ cười lạnh lẽo.
Quả báo tới rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT