“Muốn sa thải người nhà họ Lâm thì phải do chủ tịch ra lệnh!”
Hà Tử Tuệ khiêu khích đáp: “Đợi chủ tịch ra lệnh hả? Xin lỗi nhé, tôi không chờ được!”
“Người đâu, đuổi bọn họ đi cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, ngoài cổng lập tức xuất hiện chừng bảy, tám gã đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest chỉnh tề!
Người nhà họ Lâm bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!
Thì ra người nhà họ Hà… đã chuẩn bị xong xuôi từ trước!
Mấy gã bảo vệ cũng sợ chết khiếp!
Đám vệ sĩ mặc vest kia nhanh chóng bước tới bao vây toàn bộ đám bảo vệ ở đó!
Bọn họ bắt đầu sợ run lẩy bẩy!
Ánh mắt Hà Tử Tuệ lộ vẻ trào phúng. Cô ta chế giễu hỏi: “Sao hả Lâm Kiều Hân? Đã biết thế nào là quyền lực chưa?”
“Biết tập đoàn Lâm Thị sắp đổi thành tập đoàn Hà Thị?”
Nói xong, cô ta bày ra vẻ mặt cợt nhả!
Đám người nhà họ Hà đang đứng vây quanh cũng nhao nhao chê cười!
Còn người nhà họ Lâm thì cảm thấy đau xót trong lòng!
Thế nhưng bọn họ… lại không có cách nào phản bác lại được!
Hà Tử Tuệ khẽ quát một tiếng: “Đuổi bọn họ cút ra ngoài!”
Ngay sau đó, bảy tám gã vệ sĩ cao lớn bắt đầu xông lên xô đẩy!
Đám bảo vệ thì yếu ớt di chuyển bước chân.
Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: “Đuổi các người đi thì các người liền cun cút nghe theo hả? Người nhà họ Lâm mà không có chút tự tôn nào cả!”
Nghe thấy anh nói vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.