Sếp Hà này thực sự coi tập đoàn Lâm Thị là địa bàn nhà mình sao?
Hà Tử Tuệ nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, ung dung khoanh tay trước ngực.
Vẻ mặt tràn đầy miệt thị!
Lâm Kiều Hân hơi ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi: “Giám đốc Hà, tôi là người nhà họ Lâm. Chẳng lẽ đến cả tập đoàn Lâm Thị cũng không được nhúng tay vào sao?”
Anh không hề tỏ ra nóng nảy, chỉ lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh.
Hà Tử Tuệ nheo mắt lại, lòng thầm cười lạnh!
Trước kia cô ta bị Lâm Kiều Hân đoạt hết danh tiếng!
Bây giờ nhà họ Lâm sụp đổ, đương nhiên cô ta muốn trả lại mối thù này!
Cô ta lạnh lùng lên tiếng: “Người nhà họ Lâm hả? Nếu đúng như cô nói thì chỉ cần là người nhà họ Lâm thì đều có thể đến công ty của chúng tôi khoa tay múa chân chỉ đạo sao?”
“Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm thì… hình như cô đã bị Lâm Quốc Phong đuổi ra khỏi tập đoàn Lâm Thị từ lâu rồi cơ mà?”
Dứt lời, cô ta hất hàm nhìn Lâm Kiều Hân với ánh mắt trào phúng!
Đám người nhà họ Hà cũng nhao nhao cười mỉa mai!
Còn người nhà họ Lâm chỉ im lặng đứng đó, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lâm Kiều Hân nở nụ cười lạnh: “Tôi có thể rời đi thì tất nhiên cũng có thể quay lại được”.
“Bây giờ tôi lại trở thành người của tập đoàn Lâm Thị rồi”.
Hà Tử Tuệ nhướng mày, cất giọng châm chọc nói: “Vô cùng xin lỗi cô. Nhưng mà trưởng phòng nhân sự… đã là người của nhà họ Hà chúng tôi rồi”.
“Cô muốn vào Lâm Thị làm hả? Chắc là khó lắm đấy…”
Nói rồi cô ta còn trưng ra vẻ mặt chế giễu!
Đám người nhà họ Hà cũng tỏ ra giễu cợt!
Trương Minh Vũ lắc đầu thở dài.
Lâm Quốc Phong quản lý công ty kiểu này, sớm muộn gì tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ bị người của sếp Hà chiếm đoạt.
Vậy mà còn… không hay biết gì nữa chứ?
Anh thấy rất bất lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT