"Xin cậu, giơ cao đánh khẽ!"  

Nói xong, ông ta liền òa khóc!  

Trương Minh Vũ duỗi tay, cười nói: "Ông cũng đâu có chọc vào tôi, ông nói với tôi làm gì?"  

Sếp Đỗ sững sờ!  

Một giây sau, sếp Đỗ quay đầu, khóc lóc nói: "Sếp Lâm... không! Bà Trương! Cầu xin cô giơ cao đánh khẽ, cầu xin cô tha cho tôi!"  

"Tôi bảo đảm không dám làm thế nữa!"  

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ liền sững sờ.  

Bà... Trương?  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, thầm cảm thấy đắc ý.  

Tên sếp Đỗ này... biết điều nhỉ?  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt, khó chịu nói: "Ông... ông gọi tôi là gì?"  

Sếp Đỗ sững sờ.  

Mình gọi sai sao?  

Sếp Đỗ lại gọi lại: "Sếp Lâm... Sếp Lâm! Cầu xin cô tha cho tôi!"  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: "Không tha!"  

Nói xong, lồng ngực cô phập phồng lên xuống!  

Á?  

Sếp Đỗ sững sờ.  

Sao... gọi thế nào cũng không được vậy?  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang.  

Sếp Đỗ lại vội vàng nói: "Sếp Lâm..."  

"Im miệng!"  

Lâm Kiều Hân hét lên, khó chịu đáp: "Có mắt như mù! Sao ông có thể ngồi ở vị trí này được vậy!"  

Nói xong cô liền khoanh tay trước ngực.  

Sếp Đỗ sững sờ.  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Lâm Kiều Hân... nói gì vậy?  

Lâm Kiều Hân cũng phát hiện ra có gì đó kỳ lạ, cô lúng túng hạ tay xuống.  

Nhưng cô vẫn tức giận như trước!  

Còn về lý do tại sao, cô cũng không biết nữa...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, mấy người mau đi về đi, có thể ra ngoài được là mấy người gặp may đấy".  

"Bây giờ mấy người có thể đi tìm nhà họ Hà xin họ giúp đỡ được rồi đấy".  

Nói xong, mắt anh lóe sáng!  

Bây giờ hủy hoại được đến đâu thì hủy hoại đến đó, nhà họ Hà khó đối phó hơn nhà họ Dịch nhiều!  

Sếp Đỗ cuộn chặt nắm đấm.  

Cuối cùng vẫn không nói được gì, ông ta ảo não rời đi!  

Mắt Lâm Kiều Hân thoáng hiện lên sự phức tạp.  

Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ phải trả giá cho Tuyền Ảnh rồi mới có thể rời đi.  

Nhưng bây giờ... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play