Chẳng qua Trương Minh Vũ cũng hiểu rằng Lâm Kiều Hân đã trải qua khá nhiều chuyện trong hai ngày qua rồi.  

Sợ cũng dễ hiểu thôi.  

Trương Minh Vũ cười lớn: "Sợ thì ở đây đi, có tôi cô sẽ an toàn".  

Anh chỉ nói đùa một câu thôi.  

Ai ngờ Lâm Kiều Hân ngẩng đầu liếc nhìn anh thật lâu.  

Trương Minh Vũ ngồi trên giường, vừa vỗ chỗ bên cạnh vừa nói: "Qua đây nằm là biết thôi".  

Lâm Kiều Hân trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, trả lời: "Chúng ta mới quen biết nhau, nằm chung có phải hơi không ổn lắm không?"  

Động tác của Trương Minh Vũ khựng lại, anh nhanh chóng hiểu ra.  

Thỏa thuận của hai người họ...  

Anh cười xòa: "Nhanh lên nào, có phải lần đầu đâu mà, còn sợ tôi ăn cô nữa à".  

Cách anh nói chuyện với Lâm Kiều Hân bất giác trở nên cởi mở hơn trông thấy.  

Cô nhếch môi mỉm cười, nói: "Chỉ sợ anh có suy nghĩ đen tối nhưng không dám làm thôi".  

Nói xong, Lâm Kiều Hân khép đôi chân dài lại.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Lâm Kiều Hân này... thay đổi nhiều thật.  

Nhưng anh không biết rằng cô có dụng ý khi nói vậy.  

Dòng suy nghĩ rối như tơ vò trong lòng cô những gì cần xoa dịu đã xoa dịu, cần trút cũng đã trút.  

Nên cô muốn cho Trương Minh Vũ một món quà nho nhỏ.  

Anh nở nụ cười lúng túng, không biết nói gì hơn.  

Lâm Kiều Hân bỗng hào hứng hỏi: "Anh nắm quyền khách sạn Hồng Thái từ khi nào thế? Tôi tò mò lắm".  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Cũng... chưa bao lâu".  

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.  

Anh hớn hở hỏi: "Cô có dự định sẽ làm gì tiếp theo chưa? Bây giờ tình hình nhà họ Lâm vẫn còn khó khăn lắm".  

Lâm Kiều Hân không cười nữa, thản nhiên đáp: "Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, giờ được chị Điềm Điềm đại diện quảng cáo rồi nên việc phát triển Tuyền Ảnh hẳn là không còn vấn đề gì nữa".  

"Chẳng qua là... cái cần nhất là thời gian thì nhà họ Lâm lại không có".  

Trương Minh Vũ đồng ý với điều này.  

Nếu chỉ trông cậy vào Tuyền Ảnh thôi thì mọi thứ rồi sẽ đổ vỡ hết.  

Nhưng giờ đây nhà họ Lâm đã hoàn toàn sa sút, không giúp được gì cho Lâm Kiều Hân cả.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ bỗng nhiên sáng ngời.  

Anh cười tươi rói: "Cô có nghĩ đến chuyện thâu tóm toàn bộ tập đoàn Lâm Thị về tay và tự mình điều hành nó không?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play